Chương 28: Tử Thần Trong Thị Trấn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“T-tại sao... t-tại sao ta lại sợ hãi..”

“Huh?”

Người đàn ông này run rẩy bờ môi, nói một cách như đang rên rỉ, anh ta chỉ đang nói với chính mình.

Tại sao anh ta lại sợ hãi khi nhìn vào hai hóc mắt của Gen?

Tố chất tâm lý của anh ta chẳng lẽ lại mềm yếu đến vậy?

Phải biết rằng thế giới này đầy rẫy những sinh vật nguy hiểm, bí ẩn và đáng sợ.

Đây cũng không phải lần đầu anh ta nhìn thấy Undead.

Ngược lại, là một Mạo hiểm giả, anh ta đã vô số lần đối mặt với cái chết và chưa bao giờ tỏ ra yếu thế trước bất kỳ ai!

Vậy tại sao bây giờ anh ta lại sợ hãi đến vậy?

“Này, đây không phải là lúc để suy tư! Trả lời câu hỏi của ta!”

Gen nhíu mày, mở miệng nói.

Người đàn ông này nghe thế thì tỉnh táo lại, áp lực đè nặng lên anh ta cũng đã biến mất từ khi nào.

Anh ta đưa mắt nhìn Gen.

Đôi mắt Gen đã trở lại bình thường khi anh ta không chú ý.

Và cứ như thế, người đàn ông này cảm thấy mọi chuyện vừa rồi chỉ như là ảo giác.

Nhưng những giọt mồ hôi đầm đìa trên người anh ta chứng tỏ rằng những gì mình vừa trãi qua là hoàn toàn chân thật.

Làm gì có ai ngờ được...

Chàng thanh niên trông vô cùng bình thường này lại nguy hiểm đến vậy!

Người đàn ông này đưa tay lau mồ hôi trên trán vừa suy nghĩ.

Đối mặt với cái chết thật sự, anh ta trông nhỏ bé vô cùng.

“Vương quốc người thú, hướng mặt trời mọc...”

Khoảng một lúc sau, sau khi đã bình tĩnh tâm tình, người đàn ông này nói, âm thanh nói rất nhỏ và ánh mắt thì không hề nhìn thẳng vào Gen.

Vì anh ta không dám đối mặt trực tiếp với hắn.

Và Gen, đương nhiên hắn nghe thấy rất rõ những gì người đàn ông này nói.

Bởi level của hắn cao, nên thính lực cũng vượt trội hơn người bình thường.

“Chẳng lẽ không có tọa độ cụ thể sao?”

Gen nghi hoặc hỏi.

“Tọa độ?!”

“À, ý ta là địa điểm! Ngươi không biết địa điểm cụ thể hay sao?”

“Ta không rõ, ta cũng chưa từng gặp họ!”

Người đàn ông lắc đầu giải thích.

“Chẳng phải tộc Undead là đồng minh với tộc người thú các ngươi hay sao? Tại sao lại chưa từng gặp họ?”

Gen cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ những gì nhân loại biết đến là sai?

“Ai nói với ngươi điều đó? Tộc Undead và tộc người thú không hẳn là đồng minh với nhau, nhưng cũng không phải kẻ thù! K-khoan đã??!! Sao ngươi biết ta là người thú???”

Người đàn ông này bất ngờ giật mình.

Phải biết rằng đây là bí mật của anh ta trừ khi cho người khác xem bản trạng thái hoặc biến hình.

Bởi nhân loại không hoan nghênh người thú cho lắm, và luôn bị kỳ thị như quái vật.

Nhưng anh ta rất yêu thích công việc Mạo hiểm giả này và các thành thị của nhân loại.

“Nói rõ hơn xem!”

Gen không giải thích mà hỏi tiếp, đối với hắn người đàn ông này có là ai cũng chẳng quan trọng.

Người đàn ông này cũng nhận ra điều đó qua bộ dạng hờ hững của Gen, nếu không phải vậy, anh ta đã muốn đứng dậy bỏ chạy.

“Ta cũng không rõ, theo truyền thuyết thì tộc Undead là đến từ Ma giới... vậy nên họ không hề có liên quan gì đến tộc người thú cả!”

“Ma giới?! Ma giới gì?”

Gen càng lúc càng nghi hoặc.

“Ngươi chẳng phải cũng là quái vật hay sao??!! Vậy tại sao không biết về Ma giới???”

Người đàn ông này sửng sốt nói.

Chuyện này cũng không phải là lạ, đa số dân chúng bình thường trên Lục địa chưa bao giờ nghe nói đến Ma giới, vì đây là thông tin bí mật và chỉ có các nhân vật quan trọng mới có thể chạm đến.

Nhưng đã là quái vật, thì bất cứ quái vật nào cũng thừa biết, vì Ma giới là nơi chúng khao khát được đặt chân đến, nơi có thể ban tặng sự tiến hóa và sức mạnh.

Nơi được cai trị bởi Ma tộc.

Nhưng đối với chủng tộc người thú thì không.

Ma giới chẳng có ý nghĩa gì với họ.

Vì họ không phải là quái vật và cũng chả khao khát sức mạnh.

“Ngươi nói tộc Undead đến từ Ma giới, vậy tại sao bây giờ họ lại sinh sống trên Lục địa của nhân loại?”

Gen cảm thấy hiếu kỳ hỏi.

“Truyền thuyết, đó là truyền thuyết...”

Người đàn ông này nghe thế thì khoanh tay lại, tỏ ra bí ẩn, sau đó giải thích:

“Họ vốn dĩ bị lưu đầy!”

“...”

“Là sao?”

“Bị lưu đầy bởi Chúa tể hắc ám!”

Khoảng hơn vài giây sau, anh ta nói.

“Vậy tại sao họ lại bị lưu đầy?”

Gen hỏi tiếp.

“Ngươi biết Vị thần của Ma giới chứ?”

Người đàn ông này nhìn Gen và hỏi ngược lại, nhưng thấy biểu hiện khó chịu của Gen thì anh ta mới nhận ra.

Kẻ này còn chả biết đến sự tồn tại của Ma giới thì huống hồ là Vị thần Ma giới!

“Tộc Undead, họ tôn thờ Vị thần Ma giới và xem đó như tín ngưỡng của họ, sinh mệnh của họ. Nhưng bằng cách nào đó, vị thần đấy đã biến mất!”

Anh ta thở dài nói.

“Vậy còn Chúa tể hắc ám?”

“Ngươi hỏi chuyện này sao? Khi Vị thần Ma giới biến mất thì Chúa tể hắc ám lên ngôi và thống trị toàn bộ các Ma thần, nên khi ấy đã có một cuộc nổi loạn do chính tộc Undead khơi mào, và thế là họ đã bị lưu đầy đến Lục địa này!”

“Oh, ta nghĩ là hắn sẽ giết hết họ chứ?”

“Chúa tể hắc ám không dám làm điều đấy, vì hắn sợ...”

“?!”

“Hắn sợ rằng một ngày nào đó, Vị thần của Ma giới sẽ quay về!”

Người đàn ông thấy ánh mắt khó hiểu của Gen thì liền giải thích, sau đó lắc đầu, nói:

“Nhưng tất cả chỉ là truyền thuyết vô căn cứ, trên đời này liệu có ai còn đáng sợ hơn cả Chúa tể hắc ám? Điều đó là không có khả năng!”

“Vậy ngươi biết đường đến Ma giới chứ?”

Gen cảm thấy thú vị, hỏi.

“Nơi nào đó tại Vùng đất chết, ta cũng không rõ ràng cho lắm!”

Người đàn ông suy nghĩ một lát rồi nói.

Gen im lặng trầm mặc một lúc, hắn dường như nghĩ đến điều gì, bỗng ngước lên nhìn anh ta, hỏi:

“Vậy còn Thần tộc? Ngươi biết nơi đấy chứ?”

“Lục địa trên mây sao?”

Người đàn ông nghe thế lẩm bẩm một câu, nhắm mắt suy tư và sau đó thì lắc đầu:

“Đối với ta, Thần tộc và Ma giới đều bí ẩn như thế giới Nguyên tố vậy! Haiz..”

Khi anh ta nói xong câu này thì dường như không muốn nói nữa.

“Tiếp tục bữa ăn của ngươi đi!”

Gen thấy thế thì nhàn nhạt nói, sau đó im lặng và suy nghĩ.

Thế giới Nguyên tố sao?

Đó chỉ là câu chuyện kể mà mỗi tối trước khi đi ngủ cha hắn Alexander Darius thường kể cho hắn nghe khi còn bé.

Đấy là thế giới độc lập khác nhau hoàn toàn.

Tựa như Trái đất và Dị giới này.

Một thế giới mà con người chỉ vận dụng và sử dụng các Nguyên tố.

Một thế giới nơi không tồn tại level mà chỉ được thăng cấp theo các ngôi sao.

Không giống như Ma giới và Thần tộc là có thật.

Có người nói thế giới Nguyên tố chỉ là được thêu dệt ra từ trí tưởng tượng mà thôi.

Một nơi được xem như không hề tồn tại.

Vậy các câu chuyện kể từ đâu ra?

Nhân loại ở Lục địa này không tin đến một thế giới không tồn tại level.

Gen phì cười.

Không có level thì sao?

Trái đất đang tồn tại đấy thôi!

Rất nhiều vụ mất tích bí ẩn trên trái đất đôi khi vẫn hay xảy ra, liệu họ cũng giống như hắn? Cũng trãi qua tai nạn và bị đưa đến Dị giới này? Hoặc là đến đâu đó?

Vậy liệu những người tại Dị giới này thì sao? Liệu có ai đó bị đưa đến thế giới Nguyên tố hay không?

“Đó chỉ là giả thuyết!”

Gen lẩm bẩm một câu và không suy nghĩ nữa, hắn nhắm mắt lại như đang ngủ và im lặng ngồi đó.

“Anh Gen, thức ăn của anh!”

Khoảng vài phút sau, Emi mang lên một chiếc hộp gỗ và đặt lên bàn.

“Cảm ơn em Emi!”

Hắn mở mắt ra, mỉm cười nói rồi đứng dậy, gõ ngón tay lên hộp thức ăn và thu nó vào trong nhẫn không gian.

“...”

Emi thấy thế thì vô cùng ngạc nghiên, nhưng cũng không thấy qúa kì quái, vì đây vốn dĩ là một thế giới ma thuật.

“Đưa hai tay đây!”

Sau khi xong xuôi, Gen nhìn Emi nói.

Emi nghi hoặc nhưng vẫn đưa hai tay ra.

Gen úp lòng bàn tay mình lên, khi hắn lấy tay ra, 10 đồng Gold vàng lấp lánh đã nằm trên tay cô bé.

Gia đình Emi chỉ luôn tiếp xúc với các đồng bạc lẻ và chưa từng sỡ hữu một đồng Gold vàng nào.

Hai đồng Gold vàng mà buổi trưa hôm nay hắn đưa là con số rất lớn đối với hai mẹ con Emi.

“A-Anh Gen...”

Emi rưng rưng nước mắt, cô bé hiểu điều này nghĩa là gì.

“Tạm biệt Emi!”

Gen cười nói một cách nhỏ nhẹ, sau đó bước đi ra ngoài.

Người đàn ông thuộc tộc sói thấy Gen rời đi thì thở phào nhẹ nhõm và rồi tiếp tục giải quyết số thức ăn còn lại trên bàn.

“Anh nhớ quay lại nhé!”

Cô bé chạy theo ra ngoài cửa, vẫy tay theo và kêu lên.

Gen quay người lại, vẫy tay đáp trả lại cô bé.

Nhưng giây phút tiếp theo, tay hắn khựng lại giữa không trung.

Dưới bầu trời đầy sao, hắn nhìn thấy ánh sáng sắc bén lóe lên từ một con dao.

Con dao bay đến từ trên mái của tòa nhà đối diện nhà nghỉ, và mục tiêu của nó là Emi.

Chưa đến 1 giây tiếp theo...

Phập!

Con dao gâm thẳng vào ngực Emi khiến cô bé ngã ngửa xuống mặt đất.

Leng keng!

Những đồng Gold vàng mà cô bé vẫn đang cầm chặt trong tay bắt đầu rơi lả tả khắp mặt đất, hòa vào dòng máu đỏ tươi đang trào ra.

Gen thấy thế thì hai con ngươi co rụt lại, khuôn mặt dữ tợn quay sang nhìn hướng con dao bay đến.

Một bóng đen mặc áo choàng trùm đầu đang im lặng đứng trên mái của tòa nhà đối diện.

Bóng đen đấy nhận ra Gen đang nhìn mình chằm chằm, nhưng bóng đen này không hề tỏ ra sợ hãi hay luống cuống.

Phần hông chiếc áo choàng của bóng đen trong đêm này bỗng nhiên tung bay dù không có gió.

Vù..ù..ù.

Ngây lập tức, một con dao khác bay ra từ bóng đen, và mục tiêu lần này chính là Gen.

Nhưng lúc này, Gen không để ý đến bóng đen đó nữa mà vội vàng chạy đến bên cạnh Emi.

“Ngu ngốc!”

Bóng đen lẩm bẩm, gã dường như đã nhìn thấy kết cục của Gen.

Bóng đen này không biết Gen là ai, nhưng việc Gen có mặt ở đây, vậy thì đây chính là kết qủa phải gánh chịu.

Gen vẫn đang chạy đến bên cạnh Emi, ánh mắt thì vẫn không rời khỏi cô bé, bỗng dưng, hắn giơ cánh tay phải lên ngang đầu và che lại một bên mặt.

Phập!

Con dao gâm thẳng vào lòng bàn tay hắn.

“?!”

Bóng đen sững sờ dưới lớp áo choàng, gã không ngờ rằng dưới màn đêm như thế này cùng với tốc độ phóng dao của chính mình vậy mà lại thất bại.

Gen không nhìn gã, hắn dùng tay trái rút con dao ra, khuôn mặt không biểu hiện gì, hắn lập tức vung tay lên và ném con dao bay ngược lại về hướng bóng đen.

Bóng đen vốn khồng hề né tránh, gã muốn dùng tay tiếp lấy con dao.

Nhưng...

Gã không thể ngờ rằng, con dao bay nhanh đến nổi gã không thể nhìn thấy được qũy đạo của nó.

Và lúc này, gã có muốn tránh cũng không còn kịp.

“Aaaa!!!”

Một tiếng hét như xé rách màn đêm vang lên khi con dao cắt đứt hai ngón tay và xuyên thủng qua vai gã.

Bóng đen vội vàng xoay người bỏ chạy và biến mất dưới màn đêm.

“Chuyện gì vậy??!!”

“Có tiếng hét từ bên ngoài!!!”

“Ai ở ngoài đó vậy???”

“...”

Lúc này, những người trong nhà nghỉ và xung quanh bắt đầu lục đục đi ra con hẻm.

Gen không kịp suy nghĩ, hắn vội bế Emi lên và nhảy lên nóc nhà, chạy vụt đến mái của vài căn nhà bên cạnh.

Dolly vẫn im lặng chạy theo hắn không rời.

“A-Anh... anh Gen..”

Emi hô hấp một cách nặng nhọc và nói như đang rên rỉ.

Gen đặt Emi xuống thật chậm như sợ phải làm đau đến cô bé.

“E-Em... em sẽ c-chết sao?...”

Nước mắt từ khóe mắt Emi chảy ra, cô bé sợ hãi vươn tay ra muốn nắm lấy tay hắn.

“Không đâu! Em sẽ không chết đâu, cố gắng lên nào!”

Đôi mắt Gen đỏ lên, hắn đưa tay ra đón lấy cánh tay cô bé.

“M-Mẹ em... bà ấy sẽ rất lo lắng c-cho em mất... C-cha, ông ấy mất rồi...”

Emi nắm thật chặt tay của Gen, cô bé không kìm chế được và nước mắt bắt đầu trào ra không ngừng.

“「Regeneration」!”

Gen siết chặt tay cô bé, nước mắt hắn rơi và thi triển kỹ năng phục hồi.

Từng giây tiếp theo trôi qua nhưng mọi thứ vẫn không có gì xảy ra, biểu hiện của Emi càng lúc càng đau đớn.

Sinh mệnh đang bắt đầu ruồng bỏ cô bé.

「Regeneration」không hiệu qủa với người ngoài, đây là kỹ năng bị động và không thể thi triển.

Hắn biết rằng kỹ năng đã thất bại.

“Nhắm mắt lại đi, Emi. Anh không muốn làm em sợ!”

Gen qùy xuống, đưa tay vuốt mặt cô bé, khó khăn nói.

Hắn luôn giỏi trong việc tước đoạt sự sống của kẻ khác, còn việc ban phước sinh mệnh?

Hắn chưa từng thử làm điều đó và cảm thấy không hề tự tin.

Emi không hiểu tại sao Gen lại nói vậy, và lúc này, cô bé cảm thấy cái chết đang cách mình rất gần.

“Tin anh, nhắm mắt lại đi!”

Gen mỉm cười, an ủi Emi.

Cánh tay Emi run rẩy vì đau đớn, cô bé cố gắng nặn ra một nụ cười vẫn còn in nước mắt sau đó từ từ khép đôi mắt lại.

1 giây!

2 giây!

3 giây!

4 giây!

5 giây!

Tiếp theo...

Emi bỗng nhiên cảm thấy, từng ngón tay của Gen dường như trở nên to lớn và thô hơn bởi cô bé vẫn luôn nắm chặt lấy...

Ngón tay vô cùng cứng rắn như sắt đá.

Nhưng vì cơn đau, cô bé không hề suy nghĩ nhiều về vấn đề này.

Chưa hết, có thứ gì đó đang bóc cháy, cô bé cảm nhận được như có một ngọn lửa đang hừng hực cháy nơi vết thương của mình.

Cô bé dường như có thể liên kết được với ngọn lửa, ngọn lửa như đang chạm đến và sưởi ấm linh hồn cô bé.

Ngọn lửa ấm áp.

Ngọn lửa cô độc.

Và ngọn lửa này... tựa như là vĩnh hằng, đang im lặng tỏa sáng trong đêm.

(2763 từ)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net