Chương 66: Bắt Đầu Buổi Đấu Giá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Coong!”

Cho đến khi một chiếc khiên bạc khổng lồ được Gen ném lên bàn, chiếc khiên va chạm với đống vũ khí khác khiến cho âm thanh trong trẻo vang lên như đánh thẳng vào trong tâm hồn của người đàn ông trung niên này.

Giật mình tỉnh táo, đây không phải là lúc ông ta nên thẩn thờ, người đàn ông trung niên hối hả lên tiếng can thiệp nhầm dừng lại động tác của Gen.

Nhìn lại đống vũ khí đang nằm lăn lóc dưới chân, qủa thật ông ta cảm thấy hãi hùng lắm rồi.

Gen thấy người đàn ông này mở lời thì cũng lập tức ngưng lại việc lấy ra trang bị từ nhẫn không gian, hắn biết hành động vừa rồi của bản thân là vô tội vạ, nhưng nếu không làm thế thì sao có thể chứng minh cho người đàn ông trung niên thấy rằng hắn đủ khả năng để làm cuộc giao dịch này?

Gen đặt mông chậm rãi ngồi trở lại vào ghế, đồng thời bình tĩnh, lạnh nhạt nói ra: “Như ngài đã nói, thời gian cũng không còn sớm nữa, buổi đấu giá có thể bắt đầu bất cứ lúc nào, xin hãy cho tôi một đáp án chắc chắn đi, thưa ngài. Hiện tại tôi có thể trao đổi với Công hội được rồi chứ?”

“Có thể, đương nhiên là hoàn toàn có thể, nếu chỉ có bốn, năm món vũ khí thì đích xác rằng cậu không thể đổi lấy kỹ năng『Ngự Hồn』được...”

Rút ra khăn tay từ trong túi áo, người đàn ông trung niên vừa nói vừa lau vội những vệt mồ hôi ướt đẫm trên khuôn mặt, sau khi xong xuôi, ông ta gấp lại khăn tay và vô thức định đặt chiếc khăn lên trên bàn. Nhưng động tác của ông ta bất chợt khựng lại, vì lúc này trên bàn trà, ngoài vũ khí chất đống ra thì làm gì còn chỗ trống nào khác?

Cười gượng một tiếng, người đàn ông trung niên thu hồi chiếc khăn đã đổi màu vì lau đi mồ hôi vào lại túi áo, sau đó mở miệng nói tiếp: “Cậu nên biết, kỹ năng『Ngự Hồn』là được xếp vào dạng vật phẩm hiếm, còn trang bị của cậu chỉ có tầm trung nếu xét về mức độ qúy giá mà thôi, vẫn còn kém xa vật phẩm hiếm đến hai cấp bậc.”

Gen chỉ lẳng lặng nghe, hắn cũng không tỏ ra lo lắng, hắn chỉ cần biết người đàn ông này đồng ý trao đổi, vậy là đủ. Dẫu có nói thêm điều gì đi chăng nữa thì cũng là những lời thừa thãi mà thôi.

Vật phẩm hiếm thì sao chứ? Hắn có thể lấy số lượng để bù đắp cho chất lượng.

Dù sao Công hội cũng là những kẻ làm ăn, bọn họ chỉ cần kết qủa mà thôi. Bán ra một vật phẩm hiếm qủa thật có thể thu lại được rất nhiều vàng, nhưng một số lượng lớn trang bị tầm trung được chia nhỏ ra và đấu giá thì sao?

“Ngài chỉ cần cho ra một cái giá mà thôi!”

Gen phất tay, mất kiên nhẫn nói ra.

“Được, nếu vậy thì tôi cũng sẽ thẳng thắn với cậu. 5000 đồng vàng là giá khởi điểm của kỹ năng『Ngự Hồn』được đưa ra bán đấu giá!”

Người đàn ông trung niên cũng trở nên nghiêm túc, không còn sự xem nhẹ đối với chàng trai trong bộ giáp toàn thân trước mặt này nữa. Và như một người làm ăn thành thạo, ông ta gật đầu dứt khoát nói.

“Được thôi, vậy thì tôi sẽ dùng 7000 đồng vàng và trực tiếp mua lại, ngài cảm thấy giá tiền này thế nào?”

Gen thờ ơ lên tiếng.

Người đàn ông trung niên nghe thấy giá tiền này thì chợt im lặng suy nghĩ một hồi.

Phải biết rằng giá khởi điểm của kỹ năng『Ngự Hồn』là 5000 vàng, vậy nên sau khi được đưa ra đấu giá, giá tiền sẽ lên đến 6000 đồng vàng là điều hiển nhiên và có thể sẽ không chỉ đơn giản dừng lại ở mức 7000 đồng vàng.

Vì sao? Đây chính là kỹ năng cấp cao của Thuần thú sư, cho dù giới hạn về chức nghiệp khiến cho phần lớn mọi người đều không thể sử dụng được, nhưng những Guild lớn, sở hữu đông đảo thành viên chẳng lẽ lại không có một ai với chức nghiệp Thuần thú sư?

Vậy nên đào tạo, bồi dưỡng một Thuần thú sư mạnh mẽ nhầm mục đích phục vụ cho Guild cũng là một điều không tệ.

Lấy một ví dụ khác không ở đâu xa, việc Quốc vương tham dự buổi đấu giá phần lớn có thể cũng vì nhầm vào kỹ năng『Ngự Hồn』mà đến. Đương nhiên, ngài ấy không tranh giành kỹ năng này cho bản thân sử dụng, nhưng Ormin thì sao? Chẳng phải Ormin cũng nghiên cứu về chức nghiệp của Thuần thú sư hay sao?

Là Quốc vương của một vương quốc, chẳng lẽ Benjamin lại không biết điều đó? Vì những người hầu cận trung thành và tận tâm cống hiến cho vương quốc, Benjamin sẽ không ngần ngại mà làm ra một "cử chỉ đẹp" dành tặng cho vị Ma thuật sư của Đế Đô.

Nếu đây là trong tình huống bình thường, chắc hẳn người đàn ông trung niên này của Công hội sẽ không lưỡng lự mà khéo léo từ chối yêu cầu của Gen. Nhưng hiện tại thì không giống như thế, vì có thể trước mặt ông ta hiện giờ là một khách hàng tiềm năng. Công hội không thể chỉ vì vài đồng vàng trước mặt mà bỏ lỡ mất những mối làm ăn trong tương lai được.

Quốc vương thì sao chứ? Công hội bán đấu giá cũng không phụ thuộc vào Đế Đô, vì đây chỉ là một chi nhánh của Guild Auction được đặt ở nơi này mà thôi. Nói thẳng ra thì kể cả cho dù có người dám cầm ngai vàng đến giao dịch, Công hội có thể đồng ý mà tiến hành một buổi đấu giá lắm chứ.

“7000 đồng vàng? Được, vậy thì cứ quyết định như vậy đi!”

Người đàn ông trung niên sau khi suy nghĩ thông suốt thì mỉm cười đứng dậy gật đầu nói ra.

“Rất tốt.”

Gen đáp một tiếng rồi thoải mái đứng dậy, chậm chạp thu hồi lại toàn bộ trang bị vào bên trong nhẫn không gian, không phải là loại nhẫn không gian màu đen như pha lê của hắn mà là loại nhẫn không gian màu bạc của George mà hắn vẫn luôn đeo cùng lúc cả hai trên ngón giữa.

Người đàn ông trung niên thấy thế cũng không dự tính làm phiền, ông ta hơi khom người, lịch sự nói: “Mong cậu đợi một lát, ngay bây giờ tôi sẽ đi chuẩn bị hộp kỹ năng cho cậu!”

Nói xong, không do dự bước đi ra ngoài.

Còn Gen, sau khi thu thập trang bị hoàn tất, hắn lại lười biếng ngồi dựa lưng trở lại vào ghế.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên quay trở lại cùng một chiếc hộp kỹ năng vàng trên tay.

Khi đợi cho người đàn ông này ngồi xuống tại vị trí cũ và cẩn thận đặt chiếc hộp kỹ năng lên bàn, Gen tháo ra chiếc nhẫn không gian màu bạc, đưa đến trước mặt ông ta và đồng thời nói ra: “Tất cả trang bị đều ở bên trong, tôi sẽ ủy thác toàn quyền cho các vị.”

Người đàn ông trung niên nhẹ gật đầu xem như đáp ứng rồi đẩy chiếc hộp kỹ năng đến trước mặt hắn, đồng thời cánh tay còn lại nhận lấy chiếc nhẫn không gian.

“Có vẻ tôi vẫn chưa tự giới thiệu bản thân, tôi là Jim Courier, là Giám định sư và cũng là Hội trưởng tạm thời của Công hội bán đấu giá này, cậu có thể gọi tôi là Jim!”

Người đàn ông trung niên bất giác cười khan một tiếng, nói.

“Toriwake!”

Như một kẻ kiệm lời, Gen ngắn gọn nói ra, trong khi đó cánh tay hắn vươn đến chiếc hộp kỹ năng vàng trên bàn.

“Vào đi!”

Jim nhẹ gật đầu, sau đó quay mặt sang hướng cửa ra vào và mở miệng.

Khi câu nói vừa dứt, một người đàn ông trung niên khác bỗng đi vào, người đàn ông này lớn tuổi hơn Jim một chút, mặc trên người một bộ quần áo giả vest, nhìn có vẻ khá lịch lãm nhưng chỉ có điều tướng mạo trông có chút hơi béo.

“Vị này chính là Mason, sẽ là người trực tiếp chủ trì cho buổi đấu giá!”

Jim chỉ vào người đàn ông vừa đi vào, đồng thời giới thiệu với Gen.

Mason nghe thế lập tức niềm nở bước đến, nói ra: “Ồ, xin chào, rất hân hạnh, vậy cậu chính là vị khách đặc biệt trong ngày hôm nay đó sao?”

Gen thấy người đàn ông mập mạp này mặc vest nên theo thói quen định đưa tay ra nhưng sau đó lại chợt rút trở về, hắn quên mất người của Dị giới này chỉ khom lưng, qùy gối mà thôi.

Gen chỉ đành gật đầu đáp lại xem như chào hỏi.

“Các vị khách đã đến đông đủ, hiện tại chỉ đợi chỉ thị của ngài nữa mà thôi, ngài Jim Courier!”

Mason hơi khom lưng, sau đó quay sang nhìn Jim nói ra.

“Vậy thì bắt đầu thôi!”

Jim mở miệng, đồng thời bàn giao lại nhẫn không gian của Gen cho Mason.

Mason cẩn thận dùng hai tay nhận lấy, chào cả hai một tiếng rồi đi thẳng ra ngoài, vì ông ta vẫn còn việc quan trọng cần phải hoàn thành.

“Vậy vị khách danh dự, cậu sẽ đợi ở đây hay ra ngoài chứng kiến buổi đấu giá?”

Jim nhìn Gen cười và hỏi.

Đưa tay cầm lấy chiếc hộp kỹ năng vàng, Gen đứng dậy nhàn nhạt nói ra: “Đương nhiên là tôi sẽ ra ngoài, tìm cho mình một chiếc ghế và nhìn xem bầu không khí náo nhiệt. Tôi đã phải tốn mười đồng vàng mới có thể vào được đây, không thể cứ để uổng phí như vậy được, ngài nói đúng không?”

“Ha hả? Cậu có thể lạnh nhạt ném ra 7000 đồng vàng, với một người chi tiêu mạnh tay như vậy chẳng lẽ lại luyến tiếc mười đồng vàng nhỏ nhặt đó hay sao?”

“Vậy ngài có thể chia sẻ sự nhỏ nhặt đó cho tôi được không? Tôi không ngại đâu.”

“Ha ha ha, đương nhiên... Đợi kiếp sau nhé!”

Cả hai vừa tán gẫu vừa chậm rãi đi ra bên ngoài.

Lại một lần nữa xuyên thấu qua dãy hành lang, kế tiếp chính là cánh cửa nối liền với hội trường. Khi Jim bước đến đưa tay đẩy mở cánh cửa ra, bầu không khí huyên náo lập tức xông thẳng vào tai Gen.

Đưa mắt nhìn lại, nổi bật nhất chính là dọc theo hai bên hành lang trái, phải là hiệp sĩ trọng giáp của hoàng gia hiện đang xếp hàng, đứng nghiêm chỉnh như những quân cờ tại hàng ghế ngồi đầu tiên cho đến cửa ra vào.

Tất cả đều mang khuôn mặt lạnh như băng, bộ giáp sáng bóng cùng một thanh gươm to lớn vắt sau lưng. Và khi đối mặt với bọn họ, cảm nhận mang lại sẽ như thể đây là những gã khổng lồ đã trãi qua năm tháng huấn luyện, không biết đến sự sợ hãi là gì.

Nhưng lúc này đây, tại dãy hàng ghế đầu hiện đang được bỏ trống rất nhiều và chỉ có mỗi năm người là đang ngồi ở đấy, và trong khi đó, những hàng ghế ngược về sau đều đã chật nít người, khung cảnh này đập vào mắt như thể năm người này đã bị cô lập bởi những người xung quanh.

Nhưng không phải vậy, hoàn toàn ngược lại, nói đúng hơn là toàn bộ những người tham gia đấu giá đều bị tách ra khỏi năm người này.

Qủa thật, trong năm người này đây, ba người còn lại mới là những kẻ quyền lực nhất hiện đang có mặt bên trong hội trường.

Dường như đã chuẩn bị tâm lý từ trước, Gen cũng chả hề tỏ ra ngạc nghiên cho lắm.

“Thật may mắn, có vẻ như vẫn còn khá nhiều ghế trống!”

Jim đùa cợt một câu, nhưng vì cách khá xa cộng với tiếng xì xào của những người tham gia đấu giá nên ngoài Gen đang đứng bên cạnh ra thì không ai có thể nghe thấy những lời này cả.

Gen nghe thế cũng lập tức đáp lời: “Đúng thật là may mắn, cứ ngỡ tôi sẽ phải ngồi bệt trên sàn nhà chứ...”

Sau đó nhìn Jim, tiếp tục nói ra: “Nếu vậy thì ngài sẽ hoàn trả lại tôi mười đồng vàng chứ?”

“Hả?! Cậu nói gì cơ? Tôi chả nghe thấy được gì với bầu không khí này cả!”

“Ồ, một đồng Gold ai đó vô tình làm rơi nơi ghế ngồi kìa...”

“Ở đâu cơ??!! Bên trong hội trường đều thuộc sở hữu của Công hội, tất cả không được manh động!!!”

“...”

Và dường như, sự xuất hiện của hai người bọn họ cũng thu hút khá nhiều ánh mắt, dẫn đến sự đánh giá của nhiều người đang ngồi nơi khán đài.

Đa số mọi người ở đây, từ Mạo hiểm giả trãi đời cho đến các nhân vật quyền qúy, tất cả đều biết người đàn ông có vết sẹo nơi khóe miệng này là ai. Jim Courier — Hung danh Đồ tể, cựu thành viên của Thế giới ngầm, hiện tại là phó hội trưởng của Guild Auction.

✎2354

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net