Thor - End Game

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Đỉnh cao của bi kịch chính là hài kịch.
Khi nỗi đau bị đẩy đến tận cùng, nó sẽ trở thành tiếng cười"

Mình cảm thấy để nói về Thor trong EndGame, đây là câu nói chính xác nhất.

[Spoiler nha]

.

.

.
Thor trong EG với mình là một bất ngờ rất lớn. Bây giờ ngẫm nghĩ lại, mình nhận ra mình chưa từng nghiêm túc suy nghĩ xem sau IW, MCU sẽ phát triển Thor tiếp theo như thế nào. Tính từ Thor 1 trở đi, Thor luôn là nv có bước phát triển "tiến lên", cứ qua một phần phim, qua một biến cố, mất mát, hắn lại trưởng thành thêm, cứng rắn hơn, và lại lao về phía trước, thành ra mình luôn có tâm thế rằng nv này sẽ ổn thôi, vì hắn là thần, vì cuộc đời hắn quá dài, đã có quá nhiều thất bại nên sẽ không sao đâu. Nhưng mình đã lầm, lầm to, bởi vì "trải qua nhiều mất mát" khác hẳn với "mất tất cả những gì mình có", và mình thật sự rất, rất thích cái cách mà Marvel "người" hóa Thor, bóc tách ra cho chúng ta thấy phần người mềm yếu của vị thần này, để chứng minh rằng, ko có ai là "invincible" cả. Nhưng cho dù là họ đẩy Thor lên đến "đỉnh" như trong Ragnarok và IW, hay họ dìm Thor xuống "đáy" trong EG, thì mình đều rất nể Marvel bởi vì character development của Thor vẫn rất tuyệt vời và hợp lý (với mình). Ngoài ra việc này còn khai thác tiềm năng và nâng tầm diễn xuất của anh Gấu lên một mức khiến mình phải ngạc nhiên, nên mình rất là hài lòng.

Mở đầu IW, Thor là kẻ mất mát nhiều nhất, thế cho nên hành trình IW là để hắn tìm kiếm cơ hội báo thù. Hắn tin rằng mình còn sống là để phục vụ mục đích đó và hắn bám vào niềm tin đó để tiến lên, bạt mạng tìm kiếm một cơ hội để có thể ghim Stormbreaker vào ngực Thanos và nói với gã rằng, gã phải trả giá. Mục tiêu lúc này của Thor đơn giản lắm, là thỏa cơn giận, thỏa lòng hận thù của hắn mà thôi. Nếu để ý từ Thor 1, ta dễ dàng nhận ra Thor đa số là đánh vào đầu, nhưng với Thanos, Thor ko muốn gã có cái chết nhanh chóng, Thor muốn gã cũng phải cảm nhận dc thất bại và sự tuyệt vọng như cách Thor đã cảm nhận khi gã giết chết Loki, Heimdall và ½ số dân Asgard. Cứ như thế, lòng hận thù cá nhân của Thor đã tạo cho Thanos cơ hội búng tay, xóa bay nửa vũ trụ ngay trước mắt hắn.

Nếu hành động mang Time gem đổi mạng Tony của Strange làm Tony phải gánh vác cảm giác tội lỗi của người còn sống, thì thất bại của Thor lại càng kinh khủng hơn, bởi vì không như Tony, Thor ĐÃ CÓ CƠ HỘI làm đúng, đã có cơ hội ngăn chặn, kết thúc mọi chuyện, nhưng lại để hận thù và nỗi niềm ích kỷ che mờ lý trí. Thất bại của Thor ko chỉ là thất bại cá nhân trong việc báo thù cho người thân đã khuất, mà còn là tội lỗi khiến cho thêm 1 hậu quả kinh khủng khác xảy ra. Nếu Star Lord có "may mắn" được bay màu sau màn 'bóp dái team', Tony có may mắn còn người thân để dựa vào thì Thor phải sống và đối diện với cái thất bại khủng khiếp đó mà không có một ai bên cạnh.

Ở IW khi nói chuyện với Rocket, Thor đã từng bảo nếu gã thất bại đi nữa, thì "what more could I lose?", và giờ đây Marvel đẩy Thor lên một nấc nữa của sự mất mát, đó là đánh mất bản thân mình. "Bản thân mình" đó là thành lũy cuối cùng của mỗi con người, là niềm kiêu hãnh cuối cùng còn lại để khiến ng ta có sống có mục đích, sống mà ngẩn cao đầu, bởi vì chỉ cần bạn còn biết mình là ai, mình muốn gì, thì bạn sẽ ổn thôi, nhưng Thor, Thor mất luôn cả thứ đó.

Thor trong EG ngay từ những phút đầu tiên đã là một Thor bị chấn tương tâm lý năng nề, bị đè bẹp trong cảm giác tức giận, bất lực, tội lỗi và cảm giác "không xứng đáng". Câu nói của Thanos và thực tế trước mắt là 1 đòn đánh gãy Thor. "Mày nên nhắm vào đầu", chính vì ko nhắm vào đầu, nên Thor tự cho mình là tác nhân chính dẫn đến thảm họa này, rằng Thor phụ lòng Heimdall, phụ lòng Loki và dân tộc, đã ko trả dc thù còn khiến thêm 1 mớ khác vì mình mà chết, và dù có là một vị thần, thì cũng được nặn ra từ máu thịt, từ cảm xúc nên Thor ko thể nào hoàn toàn miễn nhiễm với cảm giác thất bại.

Suốt 20' đầu phim Thor im lặng và chìm trong giận dữ, đến khi có cơ hội để tìm ra Thanos, để đảo ngược mọi thứ, để chuộc lại lỗi lầm, thì thực tế lại phũ phàng vả vào mặt Thor rằng, mày ko có cơ hội đấy đâu, rằng mọi thứ đã an bài, đá đã bị hủy, kết quả là không thể bị đảo ngược, cả cơ hội chuộc lỗi mày cũng không có đâu. Hành động dứt khoát chặt đầu Thanos chính là đỉnh điểm của nỗi thất vọng trong Thor, và sau đó, sau đó là tuyệt vọng. Giết được hắn rồi, rồi sao nữa? Có thay đổi dc gì không? Có chuộc lỗi dc tí nào không? Phải làm gì tiếp theo nữa đây? 5 năm có thể không dài với cuộc sống của một vị thần như Thor, nhưng cũng không hề ngắn để sự suy sụp nhấn chìm gã.

Khi Thor xuất hiện lần đầu qua lời kể của Valkyrie với Hulk, mình đã hình dung rằng gã trở nên buồn bã, tuyệt vọng và chìm trong bia bọt, thế nhưng Thor xuất hiện lại khác hẳn, hắn vẫn tươi cười chào đón Hulk với Rocket bằng những cái ôm thắm thiết, hắn béo tròn, nhàn nhã chơi điện tử và trông có vẻ như là rất tận hưởng. Nhưng bên dưới sự niềm nở, "I'm fine" đó, hắn ở lỳ trong nhà, một tháng chỉ một lần ra ngoài để trữ thêm bia rượu, hắn không gặp ai cả, hắn đối phó với chứng trầm cảm của mình bằng rượu, bằng cách chối bỏ quá khứ, làm ngơ thực tại, và tự lừa dối bản thân. Hắn không thể tìm thấy động lực để làm bất cứ điều gì và càng không quan tâm chăm sóc bản thân mình.

Đó là thực trạng của những người mắc chứng trầm cảm, chán nản, trưng ra một khuôn mặt tươi cười, và che giấu vào lòng tất cả những thứ ko ổn, từ chối đối mặt với chúng, chọn cách tệ nhất để giải quyết vấn đề là phủ nhận cả chuyện mình có vấn đề. Thor một mực nói rằng mình ổn, nhưng chẳng khó khận ra, hắn hoàn toàn không ổn chút nào, thậm chí hắn còn là kẻ bị đánh gục nặng nhất trong cả 6 người, vì hắn không còn thứ gì để bám víu vào nữa. Nat có thể bám víu vào công việc, Steve có thể tự thuyết phục mình nhìn vào mặt tốt, cố gắng giúp đỡ mọi ng trong mức có thể. Hulk có thể tìm kiếm một cuộc sống mới, Clint có thể trút hết cơn giận vào lũ bất lương, Tony còn có một gia đình để an ủi. Còn Thor, hắn thật sự không còn gì cả.

Mọi người chỉ trích Thor rằng, hắn còn có Asgard, còn có những ng' dân sống sót. Thor trong Ragnarok đã đứng lên chịu trách nhiệm với họ, làm vua dẫn dắt họ thì việc tạo ra một Thor bệ rạc trong EG chính là đạp đổ hình tượng Thor đã xây dựng trước đó, nhưng mình cho rằng suy nghĩ này quá bất công với Thor rồi, bởi vì bạn cũng đang kỳ vọng vào hắn, rằng hắn "bất bại", rằng hắn PHẢI mạnh mẽ lên, hắn KHÔNG ĐƯỢC PHÉP suy sụp. Tân Asgard được xây dựng lại trên trái đất, nghe thì tưởng là một khởi đầu mới cho những kẻ lưu vong không nhà, nhưng thực chất đó lại là minh chứng cho sự thất bại và nỗi ám ảnh dày vò Thor trong suốt 5 năm qua. Mọi người nghĩ xem Thor sẽ nhìn thấy gì ở đó? Là hy vọng về một bước khởi đầu mới đầy tươi sáng hay là bằng chứng của lỗi lầm không thể tha thức được, là sự bình yên (như kiểu tổ ấm của Tony) hay là những gì còn lại của một cuộc chiến mà gã đã thua. Từ búa thần với cung vàng điện ngọc, nay chỉ còn là "những kẻ bị bỏ lại", sự dày vò đó chẳng phải là quá lớn so với sức chịu đựng, dù đó có là một vị thần hay sao.

Mình thấy rất nhiều luồng ý kiến trái chiều, một phe thì không đồng ý với cách xây dựng hình tượng Thor trong EG (phe này bỏ qua đi, vì mỗi ng mỗi ý, mỗi cách hiểu), phe còn lại thì hiểu ý đồ chuyển tải một Thor depression, một Thor bị PTSD, nhưng họ giận dữ vì cho rằng Marvel đã "làm không đúng cách", không khiến dc mọi ng thông cảm mà lại khiến mọi ng cười nhạo Thor nhiều hơn, họ đau lòng vì nhân vật mình yêu thích bị đối xử như vậy. Thú thật, lần đầu coi phim, lúc Thor xuất hiện, mình cũng đã bật cười, nhưng kể từ giây phút ánh mắt Thor thất thần ngập tràn đau đớn khi Hulk nhắc đến tên Thanos, mình thương hắn đến trào nước mắt và những phân đoạn về sau của Thor, không có lúc nào mình có thể cười nổi nữa, cứ khóc thương hắn rấm rứt mãi thôi.

Tiếng cười của khán giả trong rạp, thật ra mình ko nghĩ nó là cái gì đáng để giận dữ cả, vì đó chính là phản ánh thực tế rất rõ ràng cái cách mà người ta đang nhìn nhận về các chứng bệnh tâm lý thời nay. Còn nhớ trong IM3 không, khi Tony bị hành hạ bởi chứng PTSD với những cơn ác mộng không hồi kết, phản ứng của một ng có thể gọi là thân thuộc như Pepper còn là "bỏ ra ngoài ngủ" thì các bạn nghĩ khán giả phổ thông sẽ phản ứng với hình ảnh Thor béo ị như thế nào mới đúng. Một người xa lạ, không biết gì về bạn, họ làm sao có thể nhìn qua lớp ngoài tươi cười, béo tròn để thấy dc những tổn thương mà bạn phải chịu đựng, làm sao có thể hiểu dc sự bất ổn trong suy nghĩ của bạn được. Đặt trong trường hợp của Thor, tiếng cười cất lên, mình cho rằng đó là tiếng cười của những người không đủ hiểu về nhân vật, không đủ cảm thông, chứ còn mình tin là những fan cứng của Marvel đều là những kẻ rấm rứt khóc cho số phận quá bất hạnh mà Thor phải chịu đựng, hoặc ít nhất là cười đó, nhưng rồi khi suy ngẫm lại, lại cảm thấy đắng ngắt trên đầu môi.

Chẳng phải ng ta vẫn nói, "Đỉnh cao của bi kịch chính là hài kịch. Khi nỗi đau bị đẩy đến tận cùng, nó sẽ trở thành tiếng cười" đó hay sao

Dù là vậy, trong tình trạng tồi tệ nhất thì cái cốt lõi nhất của Thor vẫn dc Marvel giữ lại đầy đủ, đó là trái tim chính nghĩa. Mình thích nhiều lắm mấy chi tiết nhỏ xíu như lúc Korg "mét" Thor rằng mình bị một tài khoản game ăn hiếp, Thor đã lập tức đe dọa kẻ kia để bảo vệ bạn mình, hay lúc Hulk nói về việc có cơ hội đảo ngược mọi thứ, Thor từ chối, nhưng khi Hulk nói "chúng tôi cần anh" thì Thor lại xuôi theo. Nói cho cùng, cái Thor cần, chính là cảm giác "được cần đến", cảm giác thấy mình không vô dụng, vẫn có thể "bảo vệ" người cần mình. Đây là bước đầu tiên trên con đường tìm lại bản thân của Thor. Mà đoạn này thích Rocket vô cùng, vì nó đã 'gác một cái thang' cho Thor leo xuống, khi bảo rằng trên tàu có bia nè, rất cute. Mối quan hệ của Thor và Rocket trong IW và EG đáng yêu max luôn ấy, sau này có dịp sẽ tổng hợp hết mấy chi tiết nho nhỏ này mới dc. Con Rocket nó mê Thor dã man.

À, mình thấy cũng có nhiều fan chỉ trích Marvel khi xây dựng quan hệ của Thor và đội Avengers là hời hợt, rằng "bạn bè như cái quần què" khi họ ko quan tâm đủ đến Thor, lại còn trêu chọc gã, nhưng mà, nói theo kinh nghiệm bản thân, mình cảm thấy nếu mình có chuyện, mình cần dc đối xử bình thường chứ ko cần người xung quanh thương hại, nhìn mình bằng ánh mắt ái ngại, đi nhẹ nói khẽ, cẩn trọng từng chút một khi ở cạnh mình. Mình thích cái cách Tony vẫn đặt biệt danh cho Thor, thích cách cả team vẫn để Thor họp bàn và lắng nghe câu chuyện của gã. Có thể họ ái ngại, nhưng họ ko gạt Thor ra ngoài. Nên nhớ, hạt Pym có hạn, cơ hội chỉ có một, nếu thật sự họ nghĩ rằng Thor vô dụng, ko tin tưởng Thor, họ sẽ gạt hẳn Thor ra khỏi kế hoạch để có thêm hạt Pym cho một chuyến đi khác rồi, nhưng việc họ vẫn cần Thor, vẫn dùng Thor, đủ để chứng minh vị trí của Thor trong đội. Lắm lúc, ko phải cái gì cũng cần huỵch toẹt ra thì mới được đâu. (nhưng vẫn phải công nhận Rhodey đùa nhạt toẹt. Dù sao thì tính cách nv đó trc giờ vẫn nhạt toẹt thế thôi, nên cũng ko ghét bỏ gì được, còn Rocket tuy mồm hơi ác, nhưng nó lại là đứa thương Thor nhiều lắm đó)

Bằng cái theme time travel, Marvel đã cho Thor một hành trình tìm lại bản thân khá là xúc động. Tác động vào quá khứ trong thuyết time travel này không thể thay đổi tương lai, nhưng không có nghĩa là nó không giúp ích gì được cho hiện tại. Đến đây phải khen Marvel một câu khi họ đã khéo léo giúp nhân vật giải quyết dc hết các mối quan hệ, những gúc mắt của họ trước khi đẩy đến hồi kết. Xuyên suốt series Thor, không khó để chúng ta nhận ra yếu tố gia đình luôn nắm phần chủ đạo trong câu chuyện. Thế giới trong Thor rộng lớn, đa dạng, nhưng nguồn gốc câu chuyện lại luôn đến từ mối quan hệ trong gia đình của Thor mà thôi. Vậy cho nên sau khi đã giải quyết quan hệ của Thor và Odin, Thor và Loki trong Ragnarok, lần này, Marvel giải quyết luôn gúc mắt còn lại trong lòng Thor, đó là với Frigga.

Mọi người còn nhớ trong The Dark World, khi Thor và Loki cùng đưa Jane tới dark world, họ đã có một cuộc trò chuyện mà trong đó Loki đã chỉ trích Thor "you let her die". Cứ tưởng rằng một câu nói trong lúc giận dữ như vậy thôi, sẽ chẳng là gì cả, nhưng hóa ra đó cũng là một trong số các vết thương chất chồng trong lòng Thor theo năm tháng. Lúc Thor nói về viên Realty, gã không chịu nổi khi nhắc về mẹ. Lúc Thor quay lại Asgard 2013, nhìn thấy bà, Thor bàng hoàng rồi hốt hoảng, kể cả cái tát thức tỉnh hay sự khích lệ của Rocket "you can do it" lúc đó cũng không thể thuyết phục được Thor. Chỉ có Frigga, chỉ có sự dịu dàng và tình thương, sự tha thứ và bao dung của mẹ mới có thể vực dậy Thor lúc này. Ngẫm lại thấy thật buồn, Thor ở thực tại chẳng còn một ai bên cạnh, đến nỗi hắn phải tìm niềm an ủi và lòng tin để vực dậy bản thân từ quá khứ, từ ng hắn đã không còn có cơ hội gặp nữa. Cái khoảnh khắc Thor sà vào lòng mẹ như đứa trẻ cần dc dỗ dành, cần dc yêu thương, thật đau lòng biết bao.

Frigga thật sự là một nhân vật tuyệt vời trong cả cái series Thor. Một nữ hoàng sáng suốt, một người vợ dịu hiền và một người mẹ tâm lý, yêu thương con hết mực. Chỉ có Frigga mới có thể chỉ dc lối ra cho Thor trong lúc này. Cả cuộc đời Thor cho đến giờ, hắn sống dựa vào sự kỳ vọng của người khác, hắn nỗ lực trở thành con người mà mọi ng muốn hắn trở thành, một người thừa kế, một vị vua, một người hùng.... Hắn luôn đi theo con đường định sẵn đó, nhưng giờ đây, con đường đó dẫn hắn đến ngõ cụt, dẫn đến sự mệt mỏi và đau khổ, hắn không còn biết phải làm gì, không còn biết mình là ai, và Frigga đã giúp hắn nhận ra, hắn có thể có lựa chọn khác, có thể bắt đầu lại từ đầu, đi một con đường khác.

"Everyone fails at who they are supposed to be. The measure of a person, a hero, is how they succeed at being who they are."

Cảnh mình thích nhất trong câu chuyện của Thor chắc là cảnh Thor gọi Miu Miu, bởi vì đó không chỉ là một cây búa, nó còn là niềm khích lệ với bản thân Thor khi biết mình vẫn "xứng đáng". 5 năm qua chẳng phải thứ ám ảnh Thor chính là cảm giác không xứng đáng đó sao, thế cho nên khi Miu Miu đáp lại tiếng gọi đó, đó là lúc mình nhìn thấy Thor nở nụ cười thật sự, được thấy Thor hồi sinh. Nếu các bạn để ý kỹ từng chi tiết thì sẽ thấy, từ lúc trở về này, trên tay Thor ko còn cầm lon/chai bia, đòi uống rượu hay say xỉn nữa.

Về chi tiết Thor xin đeo găng búng tay, mình thiêng về suy nghĩ, mọi ng ngăn cản vì lo cho Thor hơn là vì không tin tưởng Thor. Ai cũng nhìn thấy 6 viên đá đã làm gì Thanos rồi, nên ai đeo cái găng cũng hiểu rằng khả năng rất lớn đây là hành động tự sát. Dù thích hay ko thích thừa nhận thì thể trạng của Thor lúc này không phải là đỉnh cao nhất để thực hiện cú snap, và chẳng ai muốn đẩy Thor vào con dg chết cả, cho dù đó có là việc nó muốn làm, sẵn sàng làm.

Cuối cùng là chi tiết final battle. Chậc, cái này thì nhiều người phàn nàn là Thor không có được 1 cảnh epic nào dù nằm trong big 3 (thật ra mình nghĩ cảnh gọi 2 tay 2 búa cũng epic lắm mà), mình thì ok với chuyện đó, bởi vì những ai có ít đất trong IW thì sẽ có nhiều đất trong EG và ngược lại, nhưng Thor đã là dc ưu ái rồi, khi trong cả 2 phim arc của Thor đều hay, đều có sự phát triển đầy đủ và cảm động, nên thôi mình ko tham nữa. Dù sao thì EG khép lại, chúng ta đều thấy hành trình của Thor chưa chấm dứt, mà lại có sự khởi đầu mới hứa hẹn hơn rất nhiều, sợ gì sau này ko có cảnh epic để xem.

Về cái kết của Thor, càng nghĩ mình càng thích các bạn ạ. Thor lúc này trở về điểm kết như trong Thor The Dark World, đó là từ chối ngai vàng và đi tìm cuộc sống cho mình, nhưng Thor trong TDW thì vẫn bị ràng buộc bởi cái ngôi vị thừa kế, cảm giác như là chỉ là chưa sẵn sàng để lên ngôi thôi, cuộc sống còn dài mà, chơi thêm chút nữa rồi tính. Còn trong EG, Thor đã có thể đặt xuống hoàn toàn gánh nặng này, bằng cách trao cho người mà hắn tin tưởng là Valkyrie để bắt đầu một hành trình mới cho riêng mình, không vướng bận, không nặng nề trách nhiệm nữa. Hắn vẫn sẽ là Thor, vẫn là một người Asgard, nhưng ko còn là "my first born, my heir" của Odin nữa, chỉ là Thor thôi. Chưa biết hành trình đó sẽ dẫn hắn đến đâu, nhưng trước mắt thấy hắn đi với team GoTG là đã thấy vui lắm rồi. GoTG cũng toàn những đứa tính tình dấm ố, ruồi bâu nhưng mang một tinh thần lạc quan và tâm hồn tươi sáng như Thor, cũng mất mát toàn bộ và chỉ còn có nhau. Thor ở đó, sẽ có chỗ thuộc về mình, sẽ không còn những kỳ vọng, những trách nhiệm, chỉ còn những yêu thương, những chuyến phiêu lưu, và một gia đình. Thor xứng đáng có được điều đó.

Như vậy đó, khi nỗi đau lắng xuống, hy vọng đã bắt đầu nẩy mầm.

_____

Nguồn: Chris Hemsworth Vietnam

Link: https://www.facebook.com/permalink.php?story_fbid=1351921451612361&id=320123421458841

Lời bình: Lúc cop bài này, nhỏ bạn cùng phòng trước giờ chỉ coi ngôn tình cũng đang mở Age of Ultron coi. Cảm giác sức hấp dẫn của EG quá mức bùng nổ =))) Btw, bài viết này dài thật dài và bênh vực Thor khỏi các luồng ý kiến chê trách. Tuy nhiên mình cũng khong nói là hài lòng với Thor trong EG. Trong số 6 SAH đời đầu thì EG xây dựng hình tượng Thor neft nhất. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net