Làm "osin" cho vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ khi Kwon Ami mang thai, Jung Hoseok cũng chẳng cho cô tới công ty làm việc nữa, ngay cả khi ở nhà cũng hạn chế cho cô tiếp xúc với đồ điện tử, cũng chỉ vì muốn cô nghỉ ngơi nhiều hơn thôi

Jung Hoseok cũng mua nhiều loại thuốc bổ cho Kwon Ami, anh thậm chí còn đặt thuốc bổ tận bên Mỹ về nữa

Kwon Ami bất lực, cô biết anh muốn tốt cho mình và con, nhưng mà uống nhiều thuốc quá cũng không phải là cách tốt

Kwon Ami vào bếp tìm chút trái cây ăn, từ khi mang thai Kwon Ami rất hay thèm đồ chua, đặt biệt là buổi tối. Xui thay, hôm nay lại hết mất rồi

-Kwon Ami: Haizz, ra ngoài mua vậy

Kwon Ami đành lấy tiền ra ngoài mua trái cây. Vào cửa hàng tiện lợi, Kwon Ami dường như muốn lấy hết cả chục hộp dâu tây ở ngoài cửa hàng về, nhưng vì muốn để người đến sau cũng mua được nên cô chỉ đành mua tạm 2 hộp

Về tới nhà liền thấy tất cả người làm trong nhà đứng xếp hàng ở phòng khách, Kwon Ami tò mò nên vào phòn khách xem có chuyện gì

-Kwon Ami: Ủa? Hoseok anh...

-Jung Hoseok: Em đi đâu vậy?

-Kwon Ami: E-Em ra ngoài mua trái cây thôi, sao mọi người đứng đây? Sao anh về sớm vậy?

-Jung Hoseok: Ai cho em ra ngoài một mình? Sao em không nhờ người làm đi mua? Ngoài đường xe cộ đông đúc lỡ xảy ra chuyện gì thì anh biết tính sao?

-Kwon Ami: Em...đi gần nhà thôi mà, cũng không ra ngoài đường lớn

-Jung Hoseok: Em đang cãi anh đấy à?

-Kwon Ami: Em không có...

-Jung Hoseok: Mọi người đi làm việc hết đi, từ mai tôi không muốn chuyện này xảy ra nữa!

-All: Dạ!

Người làm tản ra làm việc, Kwon Ami lại sofa ngồi

-Kwon Ami: Anh phạt họ đứng đấy chỉ vì em ra ngoài mua đồ thôi sao?

-Jung Hoseok: Ngoài đường nguy hiểm, em lại còn ra ngoài một mình nữa

-Kwon Ami: Em có phải con nít đâu

-Jung Hoseok: Nhưng em đang mang thai, lỡ có ai đi xe ẩu rồi va chạm phải em thì sao?

-Kwon Ami: Anh đang mắng em à?

Kwon Ami mếu máo, đi ra ngoài mua đồ có chút xíu mà về nhà đã bị anh mắng rồi

-Jung Hoseok: A-Anh không mắng em, này đừng có khóc

Muộn rồi, Kwon Ami dùng hết mọi sức lực mà gào lên khóc. Jung Hoseok như loạn hết cả lên

Jung Phu Nhân trên phòng nghe thấy tiếng khóc liền chạy xuống, vừa xuống thì thấy Kwon Ami đang khóc còn Jung Hoseok thì ngồi vò tóc bối rối

-Jung Phu Nhân: Có chuyện gì vậy? Mày bắt nạt Ami của mẹ à?

-Jung Hoseok: C-Con đã làm gì đâu?

-Kwon Ami: Anh quát em mà...

-Jung Phu Nhân: Gì cơ? Nó dám quát con?

-Kwon Ami: Dạ...

-Jung Hoseok: Ơ kìa...anh quát em đâu, anh chỉ nói em không được ra ngoài một mình thôi mà

-Jung Phu Nhân: Giờ ý mày là Ami nói dối sao?

-Jung Hoseok: Ơ ơ...oan cho con quá

-Jung Phu Nhân: Liệu mà dỗ nó, nó khóc mệt ra đấy lại ảnh hưởng đến con mày đấy

-Jung Hoseok: Dạ...vợ ơi xin em đấy, đừng khóc nữa

Jung Hoseok luống cuống mà dỗ Kwon Ami, phải mất một lúc lâu sau Kwon Ami mới chịu nín khóc

Để bù đắp lỗi lầm, Jung Hoseok liền lên mạng đặt một thùng dâu tây về cho Kwon Ami ăn dần, cũng đỡ để Kwon Ami phải ra đường

Kwon Ami ngồi ăn dâu, còn Jung Hoseok thì xoa bóp chân cho cô. Phụ nữ mang thai thường sẽ bị xưng chân, đau nhức toàn thân, nên Jung Hoseok là đang giúp vợ tránh những điều đó

Ăn chán rồi lại buồn ngủ, Kwon Ami lại về phòng ngủ. Jung Hoseok thì dọn dẹp phòng để có không gian sạch sẽ cho vợ và con thoải mái

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mỗi ngày, Jung Hoseok hết việc ở công ty thì liền về nhà chăm sóc vợ con. Ngày này cũng xoa bóp chân cho Kwon Ami, rồi kêu người làm nấu toàn món bổ dưỡng để bồi bổ cho Kwon Ami. Nhiều đêm Kwon Ami khó ngủ, Jung Hoseok cũng thức để mà dỗ cô ngủ. Riết rồi quen, Jung Hoseok thấy việc này chẳng khó khăn gì

Rồi tới tháng thứ 8 mang thai, bụng Kwon Ami cũng lớn hơn. Jung Hoseok liền bị đá đít ra sofa ngủ chỉ vì Kwon Ami bụng to muốn ngủ chỗ rộng rãi cho thoải mái

Tuy sofa có hơi chật chội khó chịu, nhưng Jung Hoseok cũng không kêu ca gì, vì con anh sẵn sàng làm mọi thứ

Vì sắp tới tháng mang thai cuối cùng, nên cả hai quyết định cùng nhau ra ngoài mua đồ cho em bé, chuẩn bị đón em bé chào đời

Kwon Ami thích thú lựa đồ em bé, cô mua những bộ đồ đơn giản để mà khi sinh em bé ra, có là trai hay gái thì đều mặc được hết

Jung Hoseok theo sau không để Kwon Ami xách nặng. Cứ thấy cô cầm bộ đồ nào là liền bỏ vào giỏ bộ đồ đấy, chẳng mấy chốc mà đầy ắp 2 giỏ đồ con nít

Thanh toán tiền đồ xong, cả hai cũng về nhà

~~~~~~~~~~~~~~~

[Tháng cuối cùng trước ngày sinh]

Vì sắp sinh, Jung Hoseok cũng lo lắng. Anh mong ngóng đứa con đầu lòng của mình chào đời, nhưng cũng lo lắng vì nghe nói khi sinh người mẹ sẽ đau đớn lắm

Đang ngồi ăn tối thì đột nhiên bụng Kwon Ami đau quặn lại, Kwon Ami ôm bụng kêu la

-Kwon Ami: A!

-Jung Hoseok: S-Sao vậy? Con đạp sao?

-Kwon Ami: Chắc vậy, đau quá...

Cảm giác bên dưới ướt ướt, Kwon Ami nhìn xuống bên dưới

-Kwon Ami: H-Hoseok...

-Jung Hoseok: Sao vậy?

-Kwon Ami: Em...em sinh...

-Jung Hoseok: Hả?

Nghe vậy, Jung Hoseok cũng nhìn xuống, Kwon Ami vỡ nước ối rồi

-Jung Hoseok: Đi! Đi bệnh viện mau

Jung Hoseok bỏ cả bữa cơm vội vàng bế Kwon Ami ra xe phóng tới bệnh viện. Ba mẹ Jung cũng dọn đồ đạc cho Kwon Ami đem vào bệnh viện

[Bệnh viện]

Vừa tới bệnh viện, Kwon Ami liền chuyển dạ. Bụng đau dữ dội như muốn chết đi sống lại

Jung Hoseok bế Kwon Ami vào trong bệnh viện, hô hoán gọi bác sĩ tới. Bác sĩ cùng y tá kéo băng chuyền tới, Jung Hoseok đặt Kwon Ami nằm trên bâng chuyền để y tá đẩy vào phòng sinh

Jung Hoseok cũng muốn vào trong cùng Kwon Ami, nhưng y tá đã cản lại

Jung Hoseok ngồi bên ngoài phòng sinh, nghe tiếng la đầy đau đớn của Kwon Ami, Jung Hoseok bắt đầu sợ, anh sợ Kwon Ami đau, sợ điều xấu sẽ xảy ra với hai mẹ con họ

Đột nhiên y tá xông ra ngoài, Jung Hoseok hoang mang

-Jung Hoseok: Y tá, có chuyện gì vậy?

-Y tá: Anh là chồng cô ấy sao?

-Jung Hoseok: Phải!

-Y tá: Mẹ khó sinh, cần anh kí giấy cam kết

-Jung Hoseok: K-Khó sinh sao?

-Y tá: Anh mau kí đi, trường hợp khó sinh này một là cứu mẹ, hai là cứu con, anh chọn rồi kí vào đây!

-Jung Hoseok: C-Cứu mẹ! Phải cứu mẹ!

Jung Hoseok không chần chừ mà chọn vào ô cứu sản phụ, sau đó kí vào

-Y tá: Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả hai, nhưng nếu tình hình chuyển biến xấu thì sẽ cố gắng cứu sản phụ, anh yên tâm

-Jung Hoseok: Được!

Y tá trở vào trong, Jung Hoseok ngồi bên ngoài cầu nguyện hai mẹ con đều an toàn

Bên trong phòng sinh, Kwon Ami đau đớn, vì cổ tử cung mở chưa đủ kích thước đầu của em bé nên rất khó sinh em bé ra

-Bác sĩ: Sản phụ cố gắng thở đều, đừng lo lắng

Y tá bên cạnh cũng động viên cô, trấn tĩnh cô để cô không sợ

-Bác sĩ: Đây rồi, đã mở đủ để em bé ra rồi, cố gắng làm trong một lần thôi nhé!

Bác sĩ vừa hỗ trợ ép bụng Kwon Ami để cô sinh, vừa nói chuyện để cô quên đi cái đau

Kwon Ami cố gắng sinh, vì đứa con đầu lòng, có đau cũng ráng phải chịu mà sinh nó ra

Kwon Ami dùng sức để sinh, mồ hôi, nước mắt thi nhau chảy

*Oa...oa...*

Tiếng trẻ con khóc vang khắp phòng sinh, bác sĩ cùng y tá đều thở phào nhẹ nhõm

-Y tá: Sinh rồi!

-Bác sĩ: Chúc mừng mẹ bé, là bé trai!

Kwon Ami nghe thấy thì vui mừng khôn siết, sau đó thì ngất đi vì kiệt sức

-Y tá: Sản phụ ngất rồi

-Bác sĩ: Vệ sinh sạch cho cô ấy rồi đưa cô ấy qua phòng hồi sức VIP, cô ấy là Jung Phu Nhân

-Y tá: Dạ vâng

Một y tá thì vệ sinh cho Kwon Ami, một y tá thì vệ sinh cho em bé. Bé trai khoẻ mạnh sinh ra trắng trẻo nặng 3.6kg

~~~~~~~~~~~~~

Cửa phòng sinh mở ra, Jung Hoseok bên ngoài liền đứng dậy

Y tá bế em bé ra, Jung Hoseok thấy con mình liền cảm thấy nhẹ lòng

-Y tá: Chúc mừng anh, là bé trai nặng 3.6kg

-Jung Hoseok: Con trai sao?

-Y tá: Vâng, chúng tôi sẽ đem bé tới phòng chăm sóc trẻ sơ sinh, anh tới phòng tiếp quản sinh để điền thông tin nhé!

-Jung Hoseok: Vậy còn mẹ...

-Y tá: Mẹ vì kiệt sức nên ngất xỉu, nhưng không sao đâu anh đừng lo. Lát mẹ bé sẽ được chuyển qua phòng hồi sức VIP3

-Jung Hoseok: Cảm ơn cô

Jung Hoseok theo y tá đi đăng kí thông tin cho hai mẹ con, sau đó đến phòng hồi sức VIP3 chăm Kwon Ami

Vì vừa sinh xong, thêm việc ngất xỉu vì kiệt sức nên nhìn Kwon Ami hiện giờ trông rất sót

Jung Hoseok ngồi bên cạnh, dù còn hôn mê nhưng vẻ mặt Kwon Ami trông vẫn còn chút vẻ đau đớn sau trận lâm bồn vừa rồi. Cũng may cả hai mẹ con đều ổn, nếu không chắc anh không sống nổi mất

Kwon Ami dần tỉnh dậy, Jung Hoseok vui mừng

-Jung Hoseok: Em tỉnh rồi

-Kwon Ami: Hoseok...con...

-Jung Hoseok: Anh thấy con rồi, em làm tốt lắm Ami

Jung Hoseok yêu chiều hôn lấy cô

-Kwon Ami: Hoseok, em đau quá..

-Jung Hoseok: Ngoan, em vừa sinh xong nên vậy, ngày mai sẽ ổn

-Kwon Ami: Vâng...

-Jung Hoseok: Ami

-Kwon Ami: Dạ

-Jug Hoseok: Chúng ta sinh một đứa thôi, không sinh đứa nữa đâu

-Kwon Ami: Sao vậy? Em còn tính đợi con lên 6t sinh thêm em gái cho nó

-Jung Hoseok: Nhưng thấy em đau, anh không chịu được

-Kwon Ami: Hoseok...

Nhìn vẻ mặt như sắp khóc của Jung Hoseok, Kwon Ami biết đời mình đã yêu đúng người rồi

-Kwon Ami: Em không sao đâu mà, trông anh xấu quá đi

-Jung Hoseok: Anh không xấu

-Kwon Ami: *cười* Anh như đứa con nít ấy

-Jung Hoseok: À đúng rồi, em nghĩ ra tên con chưa?

-Kwon Ami: Tên con sao...để xem

Kwon Ami suy nghĩ, nên đặt tên gì cho con trai mình đây

-Jung Hoseok: Jung Jihoon? Em thấy sao?

-Kwon Ami: Jung Jihoon...cũng được đấy

-Jung Hoseok: Vậy con trai mình sẽ là Jung Jihoon

-Kwon Ami: Dạ

Jung Hoseok cùng Kwon Ami mỉm cười, cuối cùng thì người đàn ông 29t cũng được làm cha rồi

Sau khi đón đứa con đầu lòng, cả hai cũng tập trung chăm con nhiều hơn. Trộn vía em bé sinh ra có mũi giống ba, cặp mắt giống mẹ nên dù mới đẻ nhưng trông vô cùng đẹp trai.

Sau này, khi có con rồi, Jung Hoseok cũng dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, không còn ham mê công việc như hồi chưa cưới Kwon Ami nữa. Từ đó, cả gia đình sống hạnh phúc bên nhau, một cuộc sống tràn ngập niềm vui và tiếng cười hạnh phúc

~The End~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net