Chapter 10: Furchtlos

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙁𝙪𝙧𝙘𝙝𝙩𝙡𝙤𝙨 - German
(n.) sợ hãi

Thợ săn và kẻ sống sót, từ khi bắt đầu đã không chung đường.
__

"Tại sao anh lại làm vậy với tôi?"

Naib giương đôi mắt trong veo đang chảy lệ giàn giụa một cách miễn cưỡng, hai gò má đỏ tấy gượng ép, lấm lem một cách đáng thương. Hai tay cậu bị ghì chặt bởi sợi dây thừng day dưa phiền phức, cổ tay đỏ tấy vết hằn vì những cái vùng vẫy kịch liệt ban nãy.

Đây là lần đầu tiên cậu quan hệ, hơn nữa là làm tình với một người đàn ông. Cảm xúc lúc ấy rất lạ, là một lính đánh thuê, Naib cả đời cũng không dành sự quan tâm đến bạn đời của chính mình, ai cũng được, chỉ cần là thật lòng với cậu. Thế mà chỉ trong một phút chốc lầm lỡ quá đỗi hoang đường, một kẻ sống sót đã vô tình rên rỉ dưới thân của một gã thợ săn. Naib cảm thấy như mình vừa bị cưỡng hiếp vậy, bản thân cậu không hề muốn điều này, chỉ là Gã Đồ Tể muốn thỏa thú vui bẩn thỉu của hắn mà quên mất kẻ sống sót vẫn là một con người, mà con người thì phải có giới hạn.

"Cậu muốn chết mà, nhỉ."

Jack đeo chiếc găng tay đen lịch lãm vào bàn tay trái, tấm lưng vững chải xoay về phía lính đánh thuê, hắn đeo chiếc mặt nạ lên như mọi ngày, sau đó quay lại nhìn Naib, cảm xúc trở về vô cảm. Naib nghiến chặt răng, cả cơ thể chỉ còn vài mảnh vải trên người, khóe mi dài rợp bóng khẽ lung lay. Rồi chỉ trong một thoáng, hắn sải chân về nơi lính đánh thuê mệt mỏi nằm yên, Jack lặng lẽ gỡ đống dây thừng ra, giải thoát cho Naib khỏi nỗi đau mà hắn mang lại. Bên hông vẫn mang theo chiếc gậy lã chã nhánh hoa hồng, hắn bế xốc cậu lên, để cậu gục đầu vào bờ vai của mình, từ tốn hướng đến bồn vệ sinh.

"Đồi bại.", Naib lẩm bẩm, "Điều này còn tệ hơn cả việc chết đi nữa."

Jack không đáp lại, cũng không ngoái đầu xuống nhìn cơ thể yếu mềm không chút chống cự đang ngoan ngoãn để hắn bế bồng. Một cách rất lạnh lùng, hắn thảy cả thân hình đầy vết trầy trụa xuống nền đất lạnh lẽo toàn nước, để cậu co ro trong xó vệ sinh thối rửa mà chật hẹp. Nhìn cậu trong một lát, hắn lặng lẽ xoay người lại.

Naib nghiến răng, đôi tay nhẫn nại víu lấy vạt áo vest dài ngoằng của Gã Đồ Tể, "Sao anh lại đối xử với tôi như thế?"

Trong bầu không khí ảm đạm, quãng trời ngoài kia vẫn còn quang đãng lạ thường, Gã Đồ Tể chợt nghe thấy tiếng nức nở đằng sau lưng hắn, hơi ấm từ bàn tay của lính đánh thuê trực trào rồi lan rộng sang toàn thân hắn. Jack cảm nhận được có một người cần được che chở, có một thân hình mảnh khảnh cần được bảo vệ. Nhưng rồi, hắn đột nhiên sực tỉnh. Hắn và cậu, đơn thuần chỉ là kẻ săn và kẻ bị săn. Cuộc đời vốn đã trớ trêu vậy rồi.

"Cậu muốn gì?"

"Đưa tôi trở về trang viên. Làm ơn đi."

Jack cười khẩy, đôi môi nhếch sang một bên, hắn đứng yên, từ tốn ngâm nga một bản nhạc tầm vài giây, sau đó lại lắc đầu một cách ngán ngẩm.

"Hóa rồ à? Đã vào đây rồi thì có chết cũng không quay lại được đâu.", Jack thở dài, xoay lại nhìn với nửa con ngươi, hắn muốn nhìn thấy vẻ mặt đau khổ đến tột cùng của kẻ lúc nào cũng ngang bướng đang ủ rũ phía sau, "Trang viên coi như đã mất đi một kẻ sống sót. Naib Subedar, kẻ tốc độ giờ trở nên vô dụng mất rồi."

"Cậu biết không? Lối chơi phiền phức của cậu khiến mọi thợ săn đều phải ngán ngẩm."

Jack phà làn hơi lạnh lẽo từ khoang miệng hắn, thân hình bắt đầu mờ đi, sương mù xung quanh dày đặc bao quanh cả gian phòng trống trải, mùi thối rửa nồng nặc hơn, sộc thẳng vào sóng mũi khiến Naib ho sù sụ.

"Naib đáng thương, thật ra thiếu mất đi một kẻ sống sót cũng chẳng sao. Quý cô Nightingale, chủ trang viên đã thay thế cậu với một kẻ sống sót khác.", Jack lặng lẽ nâng cằm của lính đánh thuê lên, để dễ dàng chứng kiến đôi mắt tuyệt vọng màu lục bảo ấy, "Cảm giác này đủ giống với việc chết đi chưa?"

Jack hừ nhẹ, hất phăng chiếc cằm của lính đánh thuê bé nhỏ đang trố mắt ra nhìn hắn. Có lẽ Gã Đồ Tể đang rất bực tức, cậu thấy rõ đôi mắt màu đỏ ngầu của hắn ánh rực đằng sau lớp mặt nạ kia, và điều đó khiến cậu phải rợn gáy mà run bần bật. Hắn để cậu nằm co ro trong buồng vệ sinh, sau đó đóng chặt cửa lại rồi cất bước rời đi.

Naib thậm chí không để ý cả âm thanh đóng sầm của chiếc cửa gỗ cũ rích nơi buồng vệ sinh, cậu trố mắt nhìn xuống nền đất lạnh lẽo, với mớ hỗn độn của cảm xúc, cậu chẳng thể nuốt hết những gì vừa nghe. Lính đánh thuê không tin được bản thân vừa bị thay thế bởi một người khác. Cậu không trách việc ấy, nhưng nỗi niềm bị đánh mất giá trị lớn lao đến nhường nào. Lính đánh thuê nhớ mọi người, nhớ trang viên, nhớ từng khoảnh khắc đã trải. Naib co ro ôm lấy thân hình lạnh cóng, dựa lưng vào bồn tắm màu trắng sứ bị nứt mẻ, rỉ rét. Gương mặt xanh xao hốc hác, buồn thất thỉu.

"Mình phải tìm cách liên lạc với trang viên..."

Trong đầu của Naib như xuất hiện một bóng đèn to lớn, quý cô Nightingale cho phép kẻ sống sót được quyền liên lạc với trang viên khi cần hoặc ở trong tình trạng cấp bách. Chính vì vậy, tất cả mọi người đều được cung cấp một chiếc bộ đàm với kích cỡ nhỏ như con chip gắn trên trang phục mỗi khi ra trận. Naib nắm chặt lòng bàn tay lại, khập khiễng đứng dậy một cách khó khăn. Naib lê lết tấm thân tàn tạ đến chiếc cửa gỗ, ghì chặt nắm cửa mà kéo cành cạch đến nỗi kiệt sức, đôi mắt cậu hằn rõ những vết chân chim vì mệt nhoài, vầng trán cậu nóng bừng vì sốt. Naib vận dụng hết sức lực nhưng vô ích, Jack sớm đã nhốt cậu trong đây rồi. Có lẽ hắn sẽ trở lại sau vài phút nữa.

Naib lẳng lặng chờ đợi, bật vòi nước cho chúng chảy xối xả vào bồn tắm. Lắng tai nghe tiếng nước khiến cậu tịnh tâm được đôi chút. Tất thảy mọi kẻ sống sót đều cài bộ đàm ở gần vạt áo, riêng Naib có suy nghĩ khá đặc biệt, trước khi vào trận tám đấu hai hôm nọ, cậu đã nhanh nhẹn gắn chiếc chip vào phía trong chiếc nón màu lục, bộ Tay Lò Xo cho phép cậu vận động rất linh hoạt, chính vì vậy gắn bộ đàm vào vạt áo có khả năng làm nó rơi ra.

"Tên Đồ Tể làm cái quái gì không biết. Lâu chết đi được."

Naib lí nhí trong họng, tặc lưỡi đá thẳng vào bồn cậu, hừ nhẹ cho đỡ cơn chán chường, cậu nhếch mắt sang chiếc gương trong suốt với vài vệt ố vàng phía trên. Sau đó lặng lẽ đứng dậy ngắm nhìn cơ thể đầy vết xước do những cuộc chiến tranh mang lại, tự trách bản thân có lẽ không chịu yêu thương chính mình. Naib chạm nhẹ vào khuôn mặt xanh xao của bản thân, sao chính cậu lại tàn tạ như thế này?

Lính đánh thuê chốc chốc liếc nhìn chiếc gương, sau đó lia mắt sang bồn cầu, rồi lại hướng hết sự chú ý vào chiếc bồn tắm đang đầy nước ở phía trong. Đôi mắt màu lục bỗng nhiên đục đi, cậu đứng dậy, khập khiễng lui tới chiếc bồn cầu rồi cậy nắp ra, mặc kệ cho nước bắn tung tóe.

Jack ngồi trên chiếc ghế sopha, chìa đôi tay cầm tàn thuốc gỗ cũ kĩ ra, chậm rãi nhìn bao quát những kẻ thợ săn vẫn đang điềm tĩnh nhâm nhi uống trà. Hắn thở dài, nhìn sang Joseph từ nãy giờ đã chụp được mấy tấm ảnh rồi. Gã Đồ Tể cảm thấy phiền phức chết được, miệng nhấp một ngụm rượu lấy sức.

"Cậu tính giữ tên lính đánh thuê bên cạnh đến khi nào nữa?"

Nam nhân vận trên mình bộ áo choàng màu vàng cam cùng vài họa tiết pha xám trắng, khuôn mặt rợp bóng đen với vô số con mắt đỏ lòe nhìn chằm chằm vào Kẻ Cưa Xẻ, phía dưới là vô số chiếc xúc tu màu tím sậm trông nhớt nhát vô cùng, gã mang tên Hastur, như một vị thần cổ đại, gã khẽ khàng cất tiếng hỏi Jack.

"Khi nào chẳng được."

"Bớt đùa cợt kiểu đấy đi. Một là giết, hai là mang trở về trang viên. Tôi biết cậu thích vui chơi, nhưng không có thợ săn nào quái dị đến mức để một kẻ sống sót sống chung nhà cả."

Bất thình lình, tiếng gương vỡ vang vọng khắp cả gian phòng trống trải, Gã Đồ Tể giật nảy mình, theo bản năng nhìn lên tầng trên vẫn đang lục đục những tiếng va chạm inh ỏi, hắn nhìn sang thợ chụp ảnh và kẻ câm lặng không có chút động tĩnh gì. Bèn tự thân chạy một mạch lên tầng hai.

Cánh cửa phòng tắm mở ra, Jack như chết sững. Chiếc gương bị vỡ tan tành, những mảnh vỡ loang lổ trên sàn nhà ẩm ướt lạnh buốt xương, bồn cầu làm bằng sứ bị giật phăng chiếc nắp khiến nước bắn ra tứ phía. Tuy vậy, thứ thu hút sự chú ý của hắn nhiều nhất luôn là Lính đánh thuê. Naib gục mình trong bồn tắm đổ đầy nước, tay phải cầm một mảnh vỡ từ chiếc gương vừa bị bể tan tành, cổ tay trái bị cứa sâu vào động mạch làm máu chảy nhiều đến độ không thể ngừng, gương mặt hốc hác xanh xao cùng đôi mắt nhắm nghiền khiến con tim của Gã Đồ Tể như bị vỡ thành ngàn mảnh.

Hắn vội bế thân hình ướt đẫm máu ra khỏi buồng vệ sinh, vơ lấy mảnh vải bông ghì chặt vào cổ tay lính đánh thuê để cầm máu, Jack nhìn chằm chằm vào Joseph và Hastur đang trừng mắt lên nhìn hắn, gương mặt cầu khẩn.

"Làm ơn đi. Chỉ lần này thôi, xin hãy cứu lấy cậu ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net