Chapter 13: Genieten

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙂𝙚𝙣𝙞𝙚𝙩𝙚𝙣 - Dutch
(n.) tận hưởng

Lính đánh thuê không ăn không uống suốt mấy ngày trời, nằm co ro trong một góc chật hẹp mặc kệ Gã Đồ Tể cứ gồng ép cậu nuốt hết đống thức ăn mà hắn tự tay nấu nướng trong căn bếp sặc mùi ám khí, nằm sâu trong góc cuối căn nhà tồi tàn. Naib giành cả khối thời gian chỉ để nhìn Jack mỗi khi hắn tập trung tận hưởng điều gì đó. Lính đánh thuê thường ngày tất bật, bận bịu vô số thứ ở trang viên, nay ở cạnh hắn bỗng chốc trở thành một kẻ vô năng chỉ biết rúc mình trong chăn rồi ngủ cả ngày. Những lúc hắn ẩn mình trong căn phòng lớn nhất rồi khóa chặt cửa, Naib cố gắng mò mẫm lối thoát và cửa dẫn ra khỏi căn nhà, nhưng những gì cậu nhận lại chỉ là con số không tròn trĩnh, kết quả vẫn y như vậy.

Naib bắt đầu tập tành cách sống độc lập, thôi không nhớ về trang viên nữa. Cậu cũng đã cố gắng mài mò cách liên lạc với trang viên qua bộ đàm, nhưng nhận ra bản thân đang ở ngoài vùng phủ sóng, nên buộc phải chờ cho đến khi trang viên chủ động liên lạc cậu qua bộ đàm mới có cơ hội trả lời.

Gã Đồ Tể có vẻ vô cùng nhàn rỗi, khác hẳn với vẻ ngoài ma mãnh độc địa ra dáng một kẻ thợ săn chuyên nghiệp, khi trở về nhà, Jack Cưa Xẻ là một con người khác hoàn toàn. Hắn dành phần lớn thời gian vào những bức họa trừu tượng, tranh màu sáp dầu, hay đơn giản là những bản giao hưởng rò rỉ phát từ chiếc loa cổ điển đã gỉ sét. Jack đơn thuần yêu nghệ thuật hơn máu me mà trò chơi đang ràng buộc.

"Hôm nay là tròn một tuần rồi. Nhịn đói vậy chẳng có ích lợi gì đâu."

Jack nhìn chằm chằm lính đánh thuê với khẩu phần gà nướng trên tay. Naib liếc nhìn chiếc dĩa màu trắng sứ cùng vài họa tiết kia một cách chán nản, bộ áo sơmi cũ kĩ khiến cậu lạnh ngắt. Rồi chợt một thoáng, Naib nhận ra, chiếc dĩa kia là thứ yêu thích nhất của hắn, là chiếc dĩa mà hắn ngày nào cũng dùng để thưởng thức thức ăn của chính mình. Gà nướng trên dĩa được bài trí kiêu sa lộng lẫy như dành cho phái quý tộc, thế mà hắn lại bảo cậu ăn, tin được không?

Naib lấy làm lạ, đôi gò má phúng phính thôi không rúc vào chăn nữa, hai đồng tử nhìn sang chiếc dĩa với làn khói nghi ngút trông thơm ngon hết biết. Cậu nuốt ực, hai mắt sáng rực.

"Tôi tưởng đây là dĩa của anh?"

"Cậu muốn ăn ngon chứ gì."

Jack để thân hình cao lềnh khềnh ngồi phịch xuống cạnh cậu trai nhỏ, hắn biết thân nhiệt của lính đánh thuê không phù hợp với bầu không khí nơi hắn đang ở, chính vì vậy hắn chủ động nhờ Quý cô dệt tơ Violetta may cho chiếc chăn thêm phần dày. Naib thấy Jack chủ động ngồi xuống cạnh mình, ngay tắp lự nhích người sang giữ khoảng cách.

"Có ăn không?"

"Để đó đi.", Naib liếc xéo hắn, rồi từ tốn lia mắt sang hướng khác, cậu chẳng muốn phải chạm mặt Jack chút nào, "Lát tôi xem xét."

"Tôi không có bỏ độc đâu."

Jack từ tốn bật dậy, sự chú ý dồn hết vào hàng mi dài rợp bóng của lính đánh thuê, trông một người với dáng vẻ thanh mảnh như cậu ta chẳng khác gì một đứa trẻ thơ cần được đùm bọc. Hắn tia sang vết đỏ chót được đặt ngay cổ một cách lộ liễu, mỉm cười khe khẽ, Jack quay đầu về căn phòng đại sảnh, nơi hắn tự do vẽ vời mà không ngại bị phá đám.

"Anh đi đâu?", Giọng nói lí nhí mém nữa thì bể do đứt quãng, Naib nhẫn nại nhìn hắn, đôi mắt nửa đỏ ngầu, hai vai rút lại vì lạnh ngước đầu lên.

Jack nhìn cậu, trạng thái chìm vào suy tư một hồi lâu, "Hay cậu muốn đi cùng tôi?"

Naib chần chừ một lát, hai vai trùng xuống uể oải, lẳng lặng gật đầu. Lính đánh thuê một mặt vẫn còn đề phòng ra vẻ, chẳng là không thể nào đặt niềm tin vào Gã Đồ Tể, cậu có cảm giác bản thân sắp lâm vào hiểm nguy, mấu chốt chỉ là thời gian sớm hay muộn mà thôi.

Vài tia nắng len lỏi qua diệp lục của lá, mon men trên vạt gỗ khung cửa sổ nhỏ, rọi trên hành lang vắng bóng người, Jack để tà áo dài chạm mắt cá bay phất phơ, cứ liên tục sải bước mặc kệ tên lính đánh thuê rụt rè đi theo. Hắn biết cậu đằng sau đấy, biết rằng cậu đang dần cởi bỏ lớp phòng ngự, nhưng chẳng hiểu sao hắn thích Naib chấp nhận hắn một cách tự nhiên, không ràng buộc như vậy hơn so với việc hắn ép cậu.

Gã Đồ Tể chậm rãi mở cánh cổng lớn được điêu khắc bằng bạch dương trong rừng sâu thẳm, với chạm khắc tinh nhuệ được hắn tự mình xây dựng. Căn phòng này chứa đựng biết bao tác phẩm hắn cất công tạo nên.

Naib chậm rãi đi theo sau hắn, căn phòng lớn với trần nhà cao chót vót, mùi cọ màu, sáp vẽ sộc thẳng lên sóng mũi khiến lính đánh thuê khó chịu mà hắt xì hai ba cái liền, đôi mắt đắm chìm vào những bức tranh đa màu sắc, với nét vẽ truyền thần Jack đem lại cho từng khung tranh khiến cậu ấn tượng sâu sắc.

Hắn chậm rãi đi lại chiếc loa cổ điển gần đó, bật một bản của Mozart, tiếng nhạc rò rỉ nhưng nghe êm tai chậm rãi cất lên, lần đầu tiên Naib cảm thấy yên lòng. Lính đánh thuê vẫn cầm chiếc dĩa sứ trên tay, từ tốn cầm thức ăn lên mà bấu lấy một miếng.

Gà nướng có vị mặn của sốt cà, Naib không nghĩ đến việc Jack có tài nghệ nấu nướng, cũng chưa thử những món hắn đã làm trước đây bao giờ. Vị giòn tan chạm nhẹ đầu lưỡi khiến Naib cảm thấy bụng đói cồn cào, cậu ngồi phịch xuống hàng ghế gần đó, cắn thêm một miếng ở phần đùi rồi thoắt nhìn sang Gã Đồ Tể vẫn đang chăm chút cho tranh vẽ của hắn.

Những bức tranh của hắn luôn theo gam màu tối, nỗi buồn man mác tồn đọng trên đầu nét cọ, lướt từ tốn trên nền giấy cứng sạm vàng, Jack lặng lẽ phác thảo cả thế giới của hắn qua bức họa kia, nó làm Naib cảm nhận được nỗi đau và cảm xúc mà một kẻ thợ săn như hắn đã từng trải. Naib thở dài, hai tay đặt lên đùi rồi chậm rãi cất tiếng.

"Sao anh thích vẽ thế?"

"Chẳng biết. Có lẽ là vì thói quen."

Jack đáp lại nhanh gọn, đôi tay vẫn hì hục vẽ vợi, hắn ngậm lấy thân thanh cọ , thanh còn lại được hắn cầm trên tay, chấm một chút vào lọ màu sắc xám, hắn từ tốn chăm chút lên bức tranh tối om của bản thân, Naib nhìn với con mắt thường, vốn dĩ không hiểu rõ thông điệp của hắn qua bức tranh, liền nheo mày khó hiểu. Những gì Naib chứng kiến chính là cánh rừng màu tro, không lửa nhưng lại tự bén cháy, âm u và nhếch nhát tận cùng.

"Anh đang vẽ gì đấy? Rừng bị cháy à?"

"Cũng không hẳn. Đây là tâm hồn của một quý tộc Anh bị bén cháy như cánh rừng sâu thẳm. Nếu cậu để ý sẽ hiểu rằng mỗi một nhánh cây làm từ tro tượng trưng cho một phần chết cặn trên quả tim của kẻ quý tộc."

"Chẳng hiểu nổi anh.", Naib lắc đầu thở dài thườn thượt, "Đến cả bức tranh mà cũng khó hiểu đến thế."

Naib ăn uống no nê, ngay lập tức ngả người ra phía sau bệ ghế mà nhìn ngắm trần nhà, bấy giờ cậu mới hướng sự chú ý lên những họa tiết màu vàng đồng Jack tự tay điêu khắc trên vòm nhà cao vời vợi, nó mang một màu đượm buồn mà cũng thật tinh tế. Hoa văn là do hắn vẽ, sau đó dùng gỗ đã sơn vàng đồng để khô ướm lên. Trông vô cùng nghệ thuật.

Jack vẫn ung dung pha màu, chiếc palette của hắn đầy rẫy màu sắc tối tăm và u ám, tuy vậy những gam màu ấy làm lính đánh thuê dễ chịu vô cùng.

Gã Đồ Tể thôi không vẽ nữa, hắn đột nhiên bật dậy, từ trong túi quần mò mẫm thứ gì đó rất mờ ám mà chỉ có trời đất biết, Naib nhìn hắn chằm chằm, đầu óc mụ mẫm quan sát động thái của hắn. Không biết sau lớp mặt nạ kia là muôn trùng cảm xúc gì, nhưng có vẻ là chuyện vô cùng thận trọng, đến nỗi hắn đã vứt bỏ cả cây cọ xuống, khập khiễng đi đến tắt hẳn chiếc loa cổ điển.

Gã Đồ Tể hít sâu rồi thở phào ra làn sương lạnh mát rượi, hắn vơ lấy chiếc áo choàng nâu có thắt dài ngang đầu gối, khoác lên vai che đi lớp vest rách rưới phía sau. Hắn nghiến răng một cái nhẹ, rồi từ tốn bước ra ngoài mặc kệ Naib vẫn ngồi ngay chiếc ghế bành cùng đôi mày cau có khó hiểu.

"Này anh lại đi đâu?", Naib trong đầu đầy vướng bận, bật dậy hỏi Gã Đồ Tể, trong trạng thái suy tư, hắn cũng chẳng màng cất lời, sải bước trên dãy hành lang vắng tanh trong khi Naib vẫn cật lực chạy theo sau.

"Ở lại đây. Đừng đi theo tôi.", Jack không quay người lại, hướng lối đi về phía cổng chính một cách nhanh nhẹn.

Lính đánh thuê cảm thấy tức giận, máu sôi lên đến tận não, mùi tanh nồng lại lần nữa sộc lên mũi. Cậu nhận thức được hắn sắp sửa có chuyện gì đó rất quan trọng, Jack chưa hề đặt chân ra khỏi cửa chính kể từ ngày hắn đem cậu về nhà.

Naib không có miếng đệm tay để bật tường, chính vì thế cậu ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh đến chỗ hắn, Naib công nhận hắn đi thôi cũng đã đủ nhanh rồi, huống hồ chiều cao của cậu và hắn có cách biệt rất lớn, một bước của hắn bằng cả ba bốn bước của cậu cộng lại. Naib đến trước mặt hắn, bắt Jack đối diện với thân hình nhỏ bé mà cứng cáp, lính đánh thuê một mực bắt hắn phải nói ra, dừng lại cả hành động mà hắn đang làm.

"Này! Anh tính làm gì?", Naib quật cánh vai của hắn, gót chân nhón lên trong khi tay vẫn gồng hết cỡ, "Tôi có linh cảm anh gặp phải chuyện gì đấy."

Jack thở dài, hơi thở mát lạnh từ khoang miệng hắn tràn qua lớp khe mặt nạ. Naib thôi không bấu vai hắn nữa, để hắn từ tốn trả lời.

"Tôi chuẩn bị đi gặp bạn của cậu.", Jack đáp, hít một hơi sâu, "Không chắc, vì mỗi khi có một trận tám đấu hai thì các thợ săn đều được triệu tập để chọn ra hai kẻ phù hợp nhất. Lần này không phải là bọn tôi gửi lời mời cho trang viên, mà quý cô Nightingale chủ động mời chúng tôi tham gia. Chắc hẳn phải có âm mưu hay kế hoạch gì đấy, hơn nữa tôi nghĩ trang viên biết rằng cậu chưa chết."

Naib như sực tỉnh, trong đầu cậu nhen nhóm tia hi vọng, hai mắt rạng ngời nhìn Gã Đồ Tể, cậu ngay lập tức mím chặt môi.

"Đưa tôi đi theo!"

"Tôi không ngốc.", Jack lắc đầu, đôi móng vuốt vẫn chờ đợi được tấn công một ai đó. Hắn đem cậu về nhà rồi chăm sóc cậu, không nghĩa lính đánh thuê muốn được voi đòi tiên, "Ở nhà, cậu không được quyền đi đâu hết. Thức ăn tôi có dự trữ, làm ơn biết điều đi. Đừng làm cho tôi phải áp dụng bạo lực."

Hắn giương đôi móng sắt nhọn hoắc chạm vào phía ngực trái của cậu trai trẻ, đôi mắt tinh tường đỏ ngầu bắt đầu ánh lên tia sáng qua lớp mặt nạ dày kịt, Jack nhếch môi, cúi tấm lưng trên xuống nhìn chằm chằm lính đánh thuê hăm dọa.

Nhưng có lẽ tiếc rằng, lính đánh thuê quá quen với điều này.

"Ở nhà anh thì thiếu gì cách để chết, phải không Jack Cưa Xẻ?", Naib nhoẻn môi cười, đôi mắt tinh nghịch rướn mình lên đối diện với Gã Đồ Tể, đánh vào điểm yếu của hắn, Naib chứng kiến rõ hai con ngươi đang trố ra nhìn cậu mà nhanh nhẹn nắm thóp tâm lý của kẻ thợ săn, hắn chỉ sợ rằng con búp bê hắn đang chơi đùa đột nhiên chết đi, "Anh cũng không tài nào bắt trói tôi lại trong mấy ngày liền được."

Jack nhìn cậu, cả thân hình khựng đứng, toàn bộ hành động bất giác dừng hẳn. Rồi đột ngột, hắn vùng hai tay, bực tức nghiến môi đến nổi bật máu. Tên lính đánh thuê chưa bao giờ ngừng làm hắn vò đầu bứt tóc đến điên cuồng. Cái gì cậu ta cũng nghĩ ra được, ai mà biết tên đấy bướng bỉnh thế nào.

"Được rồi khốn nạn, giờ thì cái gì cậu cũng làm được rồi đấy.", Jack tặc lưỡi, hắn xoay người lại, đút chiếc chìa khóa vào ổ khe cửa chính rồi chậm rãi thở dài, "Tôi cho cậu đi theo, nhưng chỉ được quyền nghe cuộc họp trong bí mật, hãy trốn đâu đó và đừng để bọn thợ săn phát hiện. Hơn nữa, tôi nhấn mạnh lại lần cuối, cậu chỉ được nghe, nhìn, và không được quyền tham gia cuộc đấu."

"Bằng không anh sẽ giết tôi đúng chứ?" Naib khoanh tay, nhướn mày ra vẻ đắc thắng, bàn chân vẫn gõ cộp cộp như thể biết rõ tất tần tật, "Không sao. Thỏa thuận được đồng ý."

"Lần này là giết thật đấy đồ lính đánh thuê khốn nạn."

Jack dẫn cậu vào căn biệt thự với bức tường rong rêu tanh mùi xác chết, cùng vài bức họa cổ điển được treo trên dãy hành lang men theo cầu thang xoắn làm bằng gạch nung đơn giản, hắn để tà áo dài thênh thang phất phơ trong cái gió ngút ngàn, lính đánh thuê đi theo sau, bao giờ cũng thấy thân hình cao ngồng ấy trông thật khó chịu.

Hắn dừng chân đến căn phòng rộng nhất nơi có cánh cửa gỗ lớn đóng ngay giữa hành lang. Jack nhìn sang cậu, ánh mắt miễn cưỡng.

"Trốn đằng sau cửa ấy. Tôi sẽ mở hé cửa cho cậu nghe dễ hơn, đừng-để-bị-phát-hiện.", Gằng từng con chữ, hắn ghì chặt vai lính đánh thuê rồi từ tốn mở cửa bước vào.

Kèm theo chiếc nón đưa thư nhô nhè nhẹ ra, Naib ngồi yên bất động ở một góc đằng sau tấm cửa gỗ bền chắc. Hai mắt xanh ngọc lặng lẽ nhìn vào dãy phòng trống. Wuchang ngồi ở hai ghế đầu, đôi nam nhân dẫn hồn nơi âm phủ ngồi yên bất động, Hắc Vô Thường chống cằm suy ngẫm, nhẫn nại khẽ nhìn sang trang sách sờn cũ ngả vàng của người huynh đệ hắn, đôi mắt màu hồng tựa mộng nhìn tất thảy mọi kẻ sống sót đang ngồi lần lượt trên dãy ghế dài và rộng.

"Chà, trung tâm của vấn đề đến kìa.", Bạch Vô Thường nhướn mày, đôi mắt sắc lẹm tia sang thân hình cao lềnh khềnh cùng chiếc mặt nạ dài ngoằng chạm vòm ngực của Gã Đồ Tể.

"Thôi nào, thằng nhóc ấy sao rồi?", Hắc Vô Thường mỉm cười, đôi đồng tử trợn lên nhìn Gã Đồ Tể chậm rãi ngồi xuống đối diện hắn, chưa bao giờ có một dịp mâu thuẫn nội bộ khiến hắn cảm thấy phấn khích đến vậy, "Anh vẫn còn giữ nó bên mình phải chứ?"

"Tất nhiên là không giết thằng bé được rồi, Vô Cứu, đệ chỉ biết hỏi thừa.", Bạch Vô Thường lại chú tâm vào trang sách, vắt một chân lên đùi, hắn chậm rãi tiếp thu từng con chữ. Tuy vậy Gã Đồ Tể vẫn không có động thái và cảm xúc gì bất thường so với dự kiến.

"Nếu là vì tên lính đánh thuê, thì chắc chắn đợt này sẽ có người tẩm liệm và nhà tiên tri.", Thợ chụp ảnh vào thẳng vấn đề, trên tay cầm bộ bài binh xập xám lẳng lặng xáo từ tốn, mái tóc trắng khói lẫn bạc tinh khôi dài vắt vai nhìn rất phong độ, gã mở lời với giọng nói của miền Bắc xứ Pháp, ngữ điệu vô cùng hoàn hảo, "Hai kẻ phối hợp tốt nhất, một tín đồ của tình đồng đội."

"Vì mất đi Naib Subedar, kẻ sống sót đảm nhận vị trí cứu người sẽ là Tiền đạo William Ellis.", Đặt trên bàn sợi dây sắt được nung chảy từ lò luyện kim đan dùng để đi săn, Bane - Kẻ gác rừng mang khuôn mặt nai sừng tấm chậm rãi cất giọng khàn đặc, "Chúng ta chưa nắm rõ thông tin của kẻ sống sót mới, nên không đảm bảo được điều gì hết."

"Nghe đồn ma mới là một tên phiền phức, hắn mang theo bên mình hai miếng nam châm rất hữu dụng.", Gã Hề với mái tóc đỏ ngầu tham gia cuộc bàn tán xôn xao, để lại cho biết bao người nhiều khuất mắc chưa được giải đáp, "Tôi nghe thoáng đâu đấy, hắn là Kẻ Đào Vàng."

Tất thảy ai cũng thi nhau bàn tán, tiếng nói vang vọng đến kịch liệt. Naib ngồi đó, cổ họng run rẩy vì sợ sệt, nhìn những kẻ thợ săn với vẻ mặt ngao ngán con mồi chưa bao giờ khiến cậu thật sự kinh hãi đến vậy, đôi mắt sắc ngọc bảo rạng sáng bởi tia nắng len lỏi trong góc tối. Cậu vẫn im lặng, tiếng thở dìu nhẹ ở phía góc cửa đều đều, Naib lo rằng dù chỉ một tiếng thở mạnh cũng đủ làm bọn thợ săn phát hiện.

Cho đến khi, cả căn phòng của bọn thợ săn đột ngột trở về im lặng. Không một tiếng rít, không một tiếng bàn cãi. Và bọn họ nhìn chằm chằm nhau một cách rất kì hoặc. Hắc Bạch Vô Thường đồng loạt đứng dậy, hướng mình về phía cánh cửa vẫn còn nửa hé nửa đóng, Hắc Vô Thường nhíu mày, hắn khoanh tay đứng chờ người huynh đệ của mình mở toanh cánh cửa ra. Dùng ô hé nhẹ khe hở của tấm cửa bằng gỗ, Bạch Vô Thường nhếch mép cười trừ, hắn liếc nhìn Gã Đồ Tể vẫn đang im hơi lặng tiếng nơi dãy bàn họp, giọng nói trầm ấm vô thức mở lời.

"Đem cả thằng nhóc đến đây, anh đúng là quá quắt thật, Jack Đồ Tể."

Bị phát hiện rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net