Chapter 15: Verzeihen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Verzeihen - German
(v.) tha thứ

"Xin lỗi...
Những gì tôi dành cho cậu trước giờ chỉ là nỗi đau."

_____

Giằng co với muôn trùng đau đớn, Naib cựa quậy trong lòng thợ cưa xẻ. Khoảnh khắc bóng hình ấy cố hết mình rúc tấm thân thê lương vào vòm ngực ai kia khiến Gã Đồ Tể cứ mãi chạnh lòng. Cơ may chạy trốn của Naib vốn dĩ là con số không, một mình đối đầu với hàng loạt kẻ thợ săn không ngần ngại lấy đi vô số mạng người từ đầu đã là không thể.

Đáng lý khi ấy hắn không thốt ra hai chữ "chạy đi" thì lính đánh thuê đã không phải chịu thiệt thòi. Bế xốc thân hình vạm vỡ nhưng lại yếu mềm trong mắt hắn, xoay lưng về phía dãy thợ săn đang đứng ngồi không yên, hắn nheo mày, cả người bất động như tạc tượng. Đôi móng sắc nhọn ôm trọn Naib, Jack bao bọc cậu tựa một sinh linh bé nhỏ.

"Đồ tâm thần!"

Hắn nghe rõ giọng nói mạch lạc của gã Hề vẫn đang khoanh tay, gót chân gõ cồm cộp trên nền đất ẩm ướt chờ đợi hắn phản ứng. Mũi tên lửa được Joker nhẫn nại cầm vẫn chưa kịp vung ra cú dứt điểm. Jack cam chịu cái chửi mắng, cũng chẳng màng giải thích cảm xúc nữa.

"Lính đánh thuê cho cậu uống thứ thuốc mê gì nhỉ?"

"Câm họng đi, Bane!"

Không kìm hãm nổi, hắn nghiến chặt hai hàm răng, cánh môi mím lại rồi lập tức hét toáng. Jack thậm chí không dám nhìn vào lính đánh thuê, với bộ quần áo rách rưới tàn tạ phải mặc từ ngày nay sang ngày nọ chỉ vì bị nhốt trong góc xó xỉnh. Máu nhanh chóng lan ra cả bộ vest của hắn, cổ họng hắn tắt nghẹn, lời nói chẳng buồn tuôn ra nữa.

Cánh tay của Jack run lẩy bẩy như cày sấy, ôm lấy Naib nhẹ nhàng nhất có thể, sợ rằng dù chỉ một cái chạm nhẹ cũng đủ làm lính đánh thuê phải gánh chịu đau đớn. Jack hít sâu rồi lại thở phào, đôi vuốt sắc bạc kim thủ sẵn phòng ngừa trường hợp xấu nhất có thể diễn ra.

"Thợ săn thì luôn làm việc có mục đích. Đây không phải là nhà trẻ để anh tự do muốn chơi thì chơi muốn phá thì phá."

Trầm mình giữa khung bậc cảm xúc như tù ngục ràng buộc lấy não bộ, Jack giật thót khi nghe thấy lời nói thuyết phục đến từ chủ xưởng máy. Leo nhìn hắn, cố gắng gượng lại sự tức giận trong lòng. Đâu phải chỉ riêng mình hắn cảm nhận được nỗi đau, Leo Beck cũng là người đã trải qua biết bao khó khăn không đếm xuể. Gã Đồ Tể đơn giản là người ích kỉ chỉ nghĩ cho ham muốn cá nhân, luôn là vậy.

"Nhất quyết không giết?", giọng nói cao ngất đến từ quý cô cùng chiếc quạt giấy lẳng lặng cất lên. Michiko hất cằm, hai mắt đục ngầu phản ánh nỗi niềm thù ghét ngẫu nhiên nào đó, đột nhiên ả cảm thấy Gã Đồ Tể phiền phức vô cùng.

Nhiệt độ nóng hổi đột nhiên mơn trớn trên làn da cằn cõi, trừng đôi mắt đỏ ngầu sau lớp mặt nạ, hắn nhìn hai chân với chiếc quần bó đang bị đốt cháy bởi dây xích của Kẻ gác rừng. Vực dậy linh hồn nhập vào thân xác, hắn dùng móng vuốt bén hơn nghìn lưỡi dao cứa đứt chiếc xích khiến vô số mảnh kim loại rơi vải khắp nơi. Hắn co vai lại để vầng trán của cậu trai nhỏ bé tựa vào ngực hắn, bao bọc cả thân hình kia bằng tấm lưng rộng lớn cùng vóc dáng cao lềnh khềnh, Jack giơ đôi móng vuốt tạo ra làn chém vô hình trong cơn gió, bách phát bách trúng, Bane và Joker đồng loạt dính đòn, hai gã quằn quại trong dòng máu chảy xuôi của bản thân.

Jack di chuyển đôi chân dài, sải bước nhanh nhẹn trên con đường vắng tanh đầy rợp tro tàn, cảm nhận nhịp thở yếu ớt của cậu trai nhỏ, người hắn trở nên mềm nhũn. Quý cô Geisha liên tục tuyệt sát kích theo đuôi hắn, dùng chiếc quạt đập thẳng thừng vào đôi vai hắn mấy cú đến mức xấp quạt xẻ da thịt.

Gã Đồ Tể xoay lại, đi lùi không đắn đo suy nghĩ, Michiko bị khống chế, ả tức giận liên tục áp sát hắn. Cho đến khi Jack bị dồn vào phạm vi tấn công, cánh trái là Kẻ gác rừng, cánh phải là gã Hề, trước là Chủ xưởng máy, sau là quý cô Geisha, hắn ở tâm giữa vòng tròn, quan sát xung quanh kiếm lấy sơ hở, ôm chặt Naib đoạn hít một hơi.

mấy người bắt tôi phải phản bội.

Hắn giương đôi móng vuốt cào rách vòm ngực của Leo đến mức rỉ máu, khiến gã không kịp định hình gào thét dữ dội, luồn lách khỏi vòng tròn bao vây, hắn hất phăng xấp quạt trên tay Michiko, lấy đà giẫm lên tên lửa của gã Hề đang phi thẳng đến chỗ hắn rồi lộn nhào, Joker không dừng lại được, lập tức ngã sầm vào quý cô Geisha rồi nằm chết cứng.

Cắt đuôi được bốn thợ săn, hắn ròng rã cùng đôi chân máu chảy đầm đìa, da thịt bị cứa sâu đến độ lộ rõ những khúc xương màu vàng chàm xấu xí. Chưa bao giờ hắn ôm chặt lính đánh thuê như thế này, lỡ rủi cậu ta có bề gì, hắn biết làm sao. Băng qua cánh rừng sâu thẳm với vô số bóng lá cây dập dìu nhảy múa trên chiếc mặt nạ của Gã Đồ Tể. Nhíu đôi mày quan sát đoạn đường trước mắt không còn dài, Jack nhẹ nhõm giảm lại tốc độ, ngoái đầu nhìn có vẻ không còn ai đuổi theo hắn.

Thợ cưa xẻ mất rất nhiều máu, hắn nghĩ mình không còn đủ sức để tiếp tục, chỉ mong rằng khi bình minh lên, hắn kịp kiếm chỗ để nghỉ ngơi.

"Cho cả cậu nghỉ nữa, Naib."

Cậu mệt rồi, có phải không?

Lấp ló sau màu đen tĩnh mịch, vài giọt nắng cố gắng xuyên qua tấm màn vải nỉ dày đặc, màu vàng chói lòa lay động ngũ quan của cậu trai với vô số vết thương tích. Như từ cuộc kháng chiến nào đó về, tấm thân tàn tạ vặn vẹo, mái tóc rối được cột lại hờ hững vùi mặt vào chiếc gối ôm bên cạnh không chút ngượng ngùng.

"Dậy nào, chúng ta tới nơi rồi."

Cả không gian bị đảo lộn trong mắt ai kia, mọi thứ xập xình tựa bên trong quán bar, cậu gượng mình dậy, vén chiếc màn để quan sát khung cảnh bên ngoài, quả thực màu xanh bát ngát đập thẳng vào tầm nhìn Naib, cậu đang di chuyển trên con đường băng qua cánh rừng.

Tiếng lộc cộc vang lên từ băng ghế phía trước, Naib nhận thức mình đang ở bên trong một cỗ xe ngựa, chồm người ra ngoài cửa sổ đón lấy cơn gió buổi sáng, mũi Naib ngửi thấy mùi da bò tanh nồng phủ trên đầu xe. Lọt vào tầm nhìn nhỏ nhoi chính là chiếc mũ quý tộc Anh cùng đôi tay đang cầm lấy dây cương, bao giờ hắn trông cũng thật ân cần, hoặc hiện tại là như thế.

"Jack, chúng ta đi đâu?"

"Tôi dẫn cậu đi đâu thì cứ đi theo thôi."

"Bớt nhảm nhí.", Naib bấu lấy vai thợ cưa xẻ làm hắn nghiến răng cành cạch, vết thương chưa kịp lành đã có người đụng vào khiến hắn không thể tránh khỏi đau đớn.

"Có thể nhẹ nhàng chút được không?", Jack cáu, hắn quát thẳng vào mặt lính đánh thuê, dừng hẳn xe ngựa lại rồi lên giọng gắt gỏng.

"A xin lỗi...", Naib nuốt nước bọt, trố mắt ra nhìn lòng bàn tay còn ứ động chút máu từ cánh vai của hắn, mím chặt môi ríu rít, "Thật đấy, tôi không biết anh bị thương."

"Đói bụng chưa?", Trầm giọng xuống hỏi cậu trai vẫn đang vươn vai đón lấy gió trời, hắn nhướn mày mệt mỏi, thỉnh thoảng lại giãy dây cương cho ngựa đi nhanh hơn một đoạn.

"Anh dẫn tôi vào quán ăn sao?"

"Gần đây có một tiệm vịt quay, nếu cậu muốn."

"Đi, tất nhiên là đi rồi!"

Hắn nhìn đôi gò má của cậu trai nhỏ bao giờ cũng nhợt nhạt bỗng chốc hồng hào lên chút ít, trong lòng cảm thấy bấn loạn, và rằng đằng sau lớp mặt nạ của hắn cũng đang nóng bừng bừng. Hắn nắm chặt lấy dây cương, tiếp tục điều khiển ngựa đi thẳng đến quán ăn. Naib rúc mình vào trong băng ghế, dựa vào hàng gối êm ái để hai mắt lim dim cùng hàng mi dài phủ bóng. Kể cả Gã Đồ Tể kiếm ra được cỗ xe này cũng hay phải biết, phương tiện đa dụng hiện nay này có thể phục vụ cho cả chuyến đi dài.

Đoạn nhìn xuống vài vết thương được sơ cứu sơ sài, Naib cảm thấy con tim mình rạn nứt một chút, không muốn để ý đến chi tiết này, thế mà chẳng hiểu vì sao lòng cậu lại đi trái với lý trí. Còn ai ngoài Gã Đồ Tể chăm bẵm cho cậu, tối hôm qua Naib vẫn còn nhớ như in hình ảnh mình gục ngã trong lòng hắn, phải phản bội cả phe phái của bản thân chỉ để cứu lấy kẻ hèn mọn như cậu đâu phải dễ.

Hơn nữa, hắn lại là kẻ rất ưa sĩ diện.

Naib còn để ý, Jack chỉ sơ cứu cho mình cậu, còn hắn, hoàn toàn không có lấy một gạc y tế trên người. Vệt máu còn ở dạng chất lỏng, hẳn đã nhiễm trùng được vài giờ rồi. Tiếng lộc cộc dừng lại, khung cảnh bên ngoài lớp cửa sổ cũng không di chuyển nữa. Jack thay cậu trai mở hộ chiếc cửa, ân cần đến mức nắm chặt lấy cổ tay cậu chỉ sợ rằng cậu sẽ ngã. Rồi hai tấm thân đầy rẫy vết thương khập khiễng đi vào quán ăn.

"Hai phần vịt quay!"

Giọng nói London kinh điển hét toáng lên ngay khi vừa cất chân vào quán ăn. Mọi đồ đạc bên trong đều làm bằng gỗ, từ cái vại bia cho đến tủ trưng quà lưu niệm, toàn bộ khung cảnh đều phủ lớp bụi bẩn, tơ nhện hầu như giăng khắp mọi nơi.

Hắn gằng cậu ngồi phịch xuống chiếc ghế, rồi bản thân nhanh nhẹn ngồi ở ghế đối diện. Vắt chân đung đưa, hắn chống cằm nhìn cậu rồi ôn tồn mở lời.

"Từ giờ chúng ta sẽ đi liên tục, không chắc rằng bọn thợ săn sẽ không theo chúng ta nữa."

"Xin lỗi.", Naib gãi đầu, hai gò má hiện lên vệt hồng rõ rệt, cậu cảm thấy có lỗi, khi bản thân mang ơn hắn nhiều đến như vậy, "Chỉ là trả ơn tạm thời thôi... Vì tôi mà anh phải cực khổ vậy."

"Không, nếu tôi không bắt cậu về thì chuyện này sẽ không xảy ra-"

"Hai phần vịt quay tới đây."

Lão già trung niên là chủ quán ăn, có lọn tóc nửa bạc nửa đen được búi gọn che phủ sau lớp nón của đầu bếp màu trắng tinh. Lão nhìn cả hai vị khách đầu tiên trong ngày mà mỉm cười, do quán ăn nằm ở vị trí gần rừng không mấy thuận lợi cho an toàn của người bản địa, hơn nữa thú dữ ở đây thường xuyên xuất hiện nên tiệm ế khách đã ba bốn năm liền.

"Quý tộc Anh và lính Gurkha? Khá là hợp lý nhỉ? Hai vị tính sau khi ăn sẽ đi đâu?"

"Cho tôi xin hướng đi đến trang viên Otelus."

"Khoan đã.. Jack?", Naib ngẩng mặt dậy, muỗng nĩa suýt nữa thì rơi xuống đất, miệng còn dính sốt tương cà chưa kịp lau thì lập tức đã cảm thấy sốt ruột.

"Trang viên Otelus! Cái nơi bí ẩn mà hầu như chưa khách du lịch nào đặt chân vào được... Chà lựa chọn cũng ổn đấy, đi theo hướng Đông Nam khoảng vài trăm dặm sẽ tới. Nếu cả hai đi bằng xe ngựa thì tôi nghĩ mất tầm hai đến ba ngày."

"Hai ngày thôi, hai ngày là đủ.", Jack gật đầu cảm ơn chủ quán rồi chống cằm suy nghĩ đủ thứ, miệng lẩm bẩm tính toán chi phí thức ăn suốt lộ trình và số tiền còn lại trong túi hắn, "Cậu nên thấy mừng, Naib."

"Mừng gì chứ?", Giọng Naib lanh lảnh, hét thẳng vào mặt Jack khiến tiếng vang vọng khắp quán ăn, đến cả chủ quán còn phải giật mình từ trong bếp quay sang nhìn, "Anh sẽ đi đâu nếu không có tôi?"

Không gian trở nên im phăng phắc, Jack trố mắt ra nhìn Naib, chiếc mặt nạ dài ngoằng vẫn còn che đi toàn bộ biểu cảm. Nhưng rằng nếu nói thật, thì môi hắn đang họa một nụ cười nhạt nhẽo.

"À... cậu lo cho tôi?"

"Không, chỉ là... tôi sợ anh sẽ gặp phải chuyện gì đó nếu đi một mình, có thể là đám thợ săn chẳng hạn.", Naib lúng túng đáp, giọng nói lâu lâu lại đứt quãng khiến Jack không nhịn được cười. Cậu trai nhỏ bé trong mắt hắn lại gục mặt xuống để che đi cái xấu hổ của bản thân rồi.

"Tôi tự lo cho bản thân được, và cậu nên thấy vui vì sẽ chẳng bao giờ gặp lại tôi nữa."

Không bao giờ hả?

Naib chết sững tầm vài giây, gương mặt tiều tụy hốc hác nhìn chằm chằm Gã Đồ Tể. Không phải đây là tin vui sao? Cậu đáng lý muốn cười, thoát ra khỏi người cậu ghét cay ghét đắng mấy ngày liền gần đây đáng lẽ phải hạnh phúc khôn xiết. Nhưng chẳng biết vì sao môi cậu không thể họa nổi một nụ cười. Thật kì lạ, Naib chẳng hiểu rõ bản thân mình nữa.

"Tôi cũng biết rõ cậu giấu tôi bộ đàm.", Jack giơ lấy con chip đang cầm trên tay khiến Naib quấn quít vơ lấy chiếc mũ đưa thư xuống mà kiểm tra kịch liệt, Jack quả thật là người khó đoán.

"Sáng nay tôi nhận được một tín hiệu từ trang viên gửi cho cậu qua bộ đàm. 'Nếu không trả lại lính đánh thuê thì hợp đồng giữa thợ săn và trang viên sẽ kết thúc.' Tôi vì lẽ muốn tốt cho hai bên nên sẽ gửi cậu về lại trang viên."

Jack nhìn lấy con chip, rồi giương hai con ngươi đỏ ngầu nhìn lại Naib lần nữa.

"Ăn đi, còn hai ngày nữa để cậu ở chung với tôi đấy."

Thế nên đừng buồn nữa, đồ đần độn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net