Chapter 20: Hide-and-seek

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hide-and-seek - English
(n.) trò trốn tìm

Norton biết cái mác "kẻ thay thế" bắt nguồn từ đâu. Trước khi đến trang viên, anh tới từ một mỏ vàng, nhận lời mời cách đây không lâu sau khi hy vọng lụi tàn và bay theo cát bụi. Vác tấm thân tàn ma dại đến trang viên, những gì anh nhận lại được chính là sự ghẻ lạnh nhất thời mà mọi người mang đến. Đối mặt với vô số hoạn nạn hiểm nghèo, Norton đã quen chai mặt với những lần mâu thuẫn không theo ý muốn.

Và rằng, nếu không vùng dậy đấu tranh, hẳn anh sẽ không bao giờ có thể chiến thắng trước tứ bề khốn khó.

"Tại sao là phải tìm hắn?"

Norton hắng giọng, ánh mắt nghi binh xoáy sâu vào Naib và không có chút chần chừ, đôi nam châm xanh đỏ nắm chặt trong lòng bàn tay, anh là người duy nhất đứng dậy, khuôn mặt lộ rõ vẻ ác cảm và cảm thấy vô cùng khó hiểu. Là vì sao một người cứng đầu như thế lại được toàn bộ trang viên yêu mến hệt con vàng con bạc. Thế mà trái với kì vọng sẽ gặp mặt một lính đánh thuê ưu tú, trong tiềm thức anh, Naib chỉ đơn thuần là kẻ ưa làm càn.

Nhưng nếu không phải phủ nhận, câu hỏi ấy khiến Naib Subedar cứng họng ngay lập tức. Cậu chẳng hiểu rõ mình như thế nào nữa, chỉ mơ hồ đâu đó một ý nghĩ nông cạn phải tìm cho bằng được hắn, mùi hoa hồng nồng nặc tỏa ra từ chiếc áo sơ mi vốn dĩ của hắn làm cậu không thôi mềm lòng. Ai cũng ghét hắn như thù hận mấy kiếp, cậu cũng không ưa gì hắn, chỉ là cảm xúc không nhất định và quá nửa vời.

Điều đó, làm Norton rất chán ghét.

"Eli Clark, cậu quyết định thế nào đây?"

Norton kiếm tìm chút hy vọng ở vị chủ trì cuộc họp. Thực lòng Eli cũng rối rắm không kém ai, trọng trách trên vai cậu quá lớn, tuy đã quen với hàng tá vấn đề khác nhau và cần xử lý nhanh gọn, nhưng để mà nói, vụ việc cãi nhau giữa đám láo nháo trong trang viên (kể cả cậu) lúc nào cũng khó khăn nhất. Eli giật thót tim, mắt chăm chăm vào Norton rồi đảo qua nhìn Naib, gương mặt cả hai người tồn đọng những cảm xúc mãnh liệt, Eli sẽ khó lòng vững bền nếu họ vẫn tiếp tục diễn biến này. 

Eli khoanh tay, chau mày thể hiện nỗi lòng cắn rứt khó chịu, "Naib, chỉ cần cậu nói vì sao lại muốn tìm hắn, tớ sẽ lập tức liệt cậu vào danh sách tham gia."

"Cậu bị điên à?", Norton nghiến răng, thật sự đây là cách giải quyết tồi tệ nhất mà anh từng biết. Song không nhận lại được phản hồi từ ai, anh biết điều kiềm chế lại bản thân. Có vẻ là một người lãnh đạo, Norton hiểu Eli có rất nhiều thứ phải gồng gánh, nhất là vô số trọng trách được mọi người đảm nhiệm cho.

Norton không phán xét gì thêm, anh chỉ chờ mỗi cái lý do vô dụng của Naib Subedar. Sự day dứt đạt đến mức đỉnh điểm khiến trái tim anh như sắp nổ tung, tên lính này làm anh muốn dọng thẳng không đắn đo. Norton im ỉm, đẩy ghế ngồi phịch xuống rồi lẳng lặng đan hai tay vào nhau như chuẩn bị xỉa xói những luận lý thiếu logic của ai đó, chắc nịch một trăm phần trăm dù có ai nói ngả nói nghiêng, lòng anh vẫn bền như cổ thụ.

"Không được Eli, tôi không thể-"

Phó mặc cho sự chờ đợi mòn mỏi, những gì Naib có thể làm chính là từ chối một cách thiếu bản lĩnh. Naib mệt mỏi với việc phải giải thích, cậu sợ rằng sẽ không một ai bảo vệ những gì cậu nói ra, nhất là tên đào vàng Campbell, nói toẹt ra cậu không ưa gì anh, nhưng cũng phải tự công nhận cậu ích kỉ thật sự. Naib biết chỉ nghĩ cho lợi ích bản thân là hoàn toàn sai trái, nhưng biết sao được, cậu lậm lụy và không thể dứt khỏi.

"Tôi thật sự-", Eli rít một hơi sâu, lấy hết can đảm để bày tỏ, dù rằng xem người đang lắp bắp đằng ấy là anh em, nhưng chuyện này có lẽ đi xa quá dự kiến, "...thất vọng về cậu."

Lắc đầu và gục cổ xuống, tâm trạng Eli nhuộm một màu đen kịt u ám, đôi mắt hiu hắt như đồi gió hú. Hai tay đập bôm bốp ra hiệu giải tán cuộc họp, Eli không chờ đợi Naib mở lời, đơn giản cậu ta quá chậm chạp và nửa vời, Eli ngán ngẩm lắm rồi, chắc hẳn cả William và Aesop Carl ngồi phía dưới cũng thất vọng tràn trề. Rằng, bản thân lính đánh thuê cũng cảm thấy như thế với chính mình.

Dòng người tản ra khỏi cửa chính, đập vào vai Naib những cú đau điếng như người xa lạ, họ không gửi lời thăm hỏi, chỉ mặc nhiên ra về. Chốc phòng họp đã trở về trạng thái ban đầu, khi chưa một ai đặt chân đến, trừ hai linh hồn cằn cỗi của nhà tiên tri và lính đánh thuê, thì chẳng còn một người nào ở đó.

Naib cảm thấy muộn phiền, hai mắt cậu trố ra và đục ngầu như những hạt nước mưa bạc xối xả, Naib thấy ánh mắt của William, Aesop nhìn mình ra sao, chúng mục rữa và sắp sửa không còn chất chứa sự tin tưởng nào nữa. Đôi chân cậu bũn rũn như chuẩn bị đứt rời. Đắng nghẹn. Không còn gì để bàn cãi, cậu thất vọng về chính mình.

Eli là người cuối cùng ở lại, cậu không đủ can đảm để bước ra, song trên cương vị là người lãnh đạo, Eli muốn biết rõ vì sao Naib làm như thế. Cho dù có phải trao đổi bất cứ thứ gì, cậu Clark vẫn muốn hoàn thành bổn phận cho thật trọn vẹn. Eli chậm rãi bước đều, như chèn ép lính đánh thuê vào bước đường cùng nhưng với tâm trạng thoải mái hơn so với lúc trước, cậu từ tốn đặt lên vai Naib năm ngón tay trần, ghé sát tai và gằng giọng gượng hỏi những lời minh bạch.

"Tại sao, tôi thật sự muốn biết."

Đáp trả bằng một gương mặt lạnh như tiền và tối sầm hệt mưa bão cuối đông, Naib gục đầu xuống. Eli thoáng nổi da gà, đưa mắt nhìn bàn tay thô ráp kia đang cầm cự với sự run rẩy, Eli xót thay, nhưng cậu vẫn cứng rắn chờ đợi. Từ hai gò má cho đến đằng sau gáy đỏ tấy vì ngượng, Naib không biết xoay sở thế nào, vùi vào tay Eli bìa thư đã nhăn nhúm vì những đợt giằng xé, Naib níu chặt vạt áo sơmi, kiên nhẫn chờ đợi Eli lật lớp bìa ra để săm soi.

Eli chú ý vào đường nét bút chì rõ ràng do Gã đồ tể chăm chước, lòng cậu nóng hầm và miệng bất ngờ míu. Có vẻ tấm hình ấy xuyên tạc con tim cậu, Eli chưa bao giờ nhìn thấy bức vẽ hoàn chỉnh như vậy, không những tính thẩm mỹ cao đánh bật tiềm thức cậu, Eli cảm thán cái đơn giản mà bức tranh mang lại bằng những đoạn đứt khúc vẽ nguệch ngoạc bằng viết chì đen. Eli thấy, một lính đánh thuê với hồn phách nhẹ nhõm vô cùng, đang nằm say sưa giấc nồng trên chiếc giường nọ.

Cũng trong một nhịp kim giây cậu nhận ra, tự bao giờ lớp bảo thủ của lính đánh thuê được trút bỏ bởi một gã thợ săn. Lần đầu tiên trong đời, Eli được nhìn thấy một Naib Subedar không có chút căng thẳng. Điều đó, làm mọi suy nghĩ của Eli thay đổi.

"Cậu dám chắc mình sẽ gặp lại hắn vào trận tám đấu hai chứ?"

Dò xét lại lần cuối trước khi sửa tên trong danh sách, Eli muốn đi nộp cho quý cô Nightingale một cách khôn ngoan nhất. Mỉm cười với cái gật đầu liên tục ba lần, Naib chắc ăn và không thay đổi ý định, Eli không cấm cản cậu ta, cậu chỉ muốn thấy được sự mừng rỡ chực chờ trên khuôn mặt của Naib. Hẳn có lẽ Gã đồ tể đã đáp ứng được mọi mưu cầu hạnh phúc của một lính đánh thuê hết mình che giấu vì tập thể.

"Tất nhiên rồi."

"Hãy đảm bảo có mặt đúng lúc, cậu sẽ thế chỗ cho Servais Le Roy."

Eli dùng chiếc viết lông chim chỉnh sửa trên bản báo cáo, tiếng cót két vang lên êm tai và nhẹ nhõm hơn bao giờ hết, hoặc chỉ mình Naib cảm thấy như thế. Chờ đợi nhà tiên tri hoàn thành, Naib mới dám thở hắt ra, hai mắt đã nhen nhóm tia hy vọng, dù chỉ chút ít nhưng đủ nhiều để lấp đầy khoảng trống cho sự u buồn tích theo năm tháng. Không quên trả lại cho lính đánh thuê bìa thư, Eli Clark nhoẻn môi cười lần cuối trước khi đi ra khỏi phòng.

Eli Clark không bận tâm mấy đến phản ứng của Norton Campbell, vì cậu cảm thấy mình làm vậy là đúng đắn. Tìm lại chính mình cho Naib, tìm lại một lính đánh thuê với tâm hồn thật sự chưa bao giờ là sai trái cả.

—Nếu cậu hạnh phúc, mọi người đều sẽ hạnh phúc.

Nắm cửa vặn ngược, bóng tối từ trong căn phòng trống rỗng tràn về, hòa lẫn cũng ánh đèn dầu trải dài khắp hành lang, Naib về phòng của bản thân, cảm nhận sự quen thuộc qua việc nằm sải người hưởng thụ trên đệm giường êm ái. Naib chưa bao giờ cảm thấy yên ả đến thế, dù rằng chỉ là một chút, cậu cũng cảm thấy hài lòng với những gì đang có rồi.

Còn mặc trên người chiếc áo sơmi trắng toát, Naib lăn mình cuộn tròn trong chăn ấm, bọng mắt đỏ ngầu đang mong chờ một giấc ngủ sau mấy đêm thao thức mệt mỏi. Sau tất cả, có lẽ về nhà vẫn chưa phải là đích đến cuối cùng, Naib vẫn không thôi nghĩ đến ai đó mỗi khi mũi bắt lấy mùi hoa hồng thoang thoảng, còn tồn tại chút hương thơm nam tính nào đó thôi thúc tâm trí cậu, Naib nghĩ ngợi trằn trọc, mắt hướng thẳng lên trần nhà cao vời vợi.

Lần cuối mở bìa thư ra, cậu đã chuẩn bị cho một nỗi đau tinh thần sắp sửa ập tới dồn dập. Mím chặt môi và lục lọi tấm hình, tim cậu thôi thúc cảm giác hão huyền vô danh nào đó. Bao giờ đường nét ủy mị ấy cũng đã mắt, sự hạnh phúc lan tỏa thể hiện qua nhịp tim không đều đặn, Naib ngắm nhìn chính bản thân mình qua khung giấy vàng sạm chất lượng, gương mặt xán lạn hẳn.

Theo quán tính, Naib lật lại mặt sau của tấm hình để ngắm nghía tổng thể, bất thình lình chết sững bởi một thứ ập thẳng vào tầm nhìn. Cậu đờ đẫn ra một lúc, đôi mắt tròn xoe nhìn vào góc cuối tờ giấy. Dòng chữ viết bằng bút chì nhưng khá mờ, có vẽ đã được tẩy qua một lần do chủ ý của người vẽ. Gã đồ tể có lẽ đang thách thức giới hạn của cậu. Âm thầm đọc thủ thỉ dòng chữ ấy, cậu thề với chúa tim đã không ngừng đập với tốc độ nhanh đáo để.

[Hãy đến tìm tôi.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net