Chapter 21: Trick

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trick - English
(n.) mánh khóe

Yêu tinh nhỏ, liệu mánh khóe của tôi đủ làm em rung động chưa?

Gieo rắc đau thương qua bức họa nét chì xuyên tạc cõi lòng lính đánh thuê, chưa bao giờ Gã đồ tể thành công huých một cú tâm lý vào tim của Naib Subedar như vậy. Họa chăng nếu không phải tình yêu, chỉ là duyên nợ, cậu nguyện biến nó trở thành tình yêu. Bướng bỉnh nhưng không cần phải kiềm chế nữa, rằng cậu hướng lòng về Gã đồ tể, chấp nhận lòng tốt ẩn dật xuyên suốt từ đó đến giờ, lòng tốt vặt vãnh mà hắn dành cho cậu. Nhỏ thôi, như một ánh sao băng xẹt tia lửa điện trên bầu trời sắc mực, đối với lính đánh thuê to lớn quá đỗi. Vì lòng tự trọng vô đáy, vì cái sĩ diện nhỏ nhặt khiến kỉ niệm vỡ tan tành. Đừng trách trời trách đất, trách cậu ngu muội trước đã.

Đứng đây, cũng với lòng kiêu hãnh và định kiến, nhưng không trễ nại nữa. Naib đút hai tay vào phông túi áo, đồng tử nhếch lên rồi co giãn nhịp nhàng, quan sát động thái khung cảnh nọ - sân chơi dành cho thợ săn lẫn kẻ sống sót, chưa bao giờ đáng sợ đến thế. Không có lấy nổi chút an yên, tồn tại giữa ranh giới sinh tử chỉ cách nhau bởi một chiếc ghế đỏ. Áp lực cận kề chồng chất, Naib không rùng mình, vì nếu đó là Gã cưa xẻ, cậu sẽ không phải đối mặt với run sợ như đã từng, chí ít bản thân cậu tự tin như vậy.

Sinh tồn ở Công viên ánh trăng, nơi có vóc vẻ lạnh tanh, lớp sương phủ mờ đặc suốt năm tháng và kéo dài lê thê khắp nơi như cái bóng lớn trải dài trên phông đất khô cằn, địa điểm đáng lẽ phải rít tiếng cười nắc nẻ và thanh âm ngựa gỗ xập xình mời gọi trẻ thơ, nhưng hôm nay lại nhuộm sắc máu và xanh xao tựa khu mộ người.

Mảy may đo đếm thời gian sửa máy mã hóa đã đủ triệt tiêu đi chút ít cơ may cỏn con, vịn chắc chiếc găng tay mạ đồng ở nơi khủy tay, không sợ hãi và vững tâm, Naib Subedar thành công xoa dịu nỗi lo lắng cất tận cùng đáy lòng. Với luật lệ gắt gao nhất trang viên, một khi đã bị hiến tế trên chiếc ghế đỏ cũng đồng nghĩa với việc mất đi mạng sống vốn có.

Nghe không thuyết phục mấy, nhưng sự thật là vậy, chẳng thể chấp vá được.

Gã đồ tể, chỉ cần thấy dáng ảnh đó thôi, có thể không với tới đấy, nhưng con ngươi nọ có thể quét trọn khoảnh khắc mà hắn săn lùng trên mọi mặt trận vào đáy mắt, cũng đủ làm lính đánh thuê hài lòng.

Hắn đã làm gì khiến một cậu trai bướng bỉnh như thế, vốn chinh chiến trên chiến trường khốc liệt thê thương, với hàng tá đầu đạn héo hon thảm thiết gieo rắc xuống xác thịt, chuyển hóa thành những ven máu đỏ hoen không kịp đông đã tắt nghẹn đổ như điếu đổ. Thưa rằng, bởi những hành động hết sức gần gũi, bởi những cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng nhẫn nại, đã chuyển hóa thành những mảnh ghép hồi ức nửa vời tưởng như mờ căm của lính đánh thuê.

Tìm kiếm hương hoa hồng đã mất, là bông hồng có gai nhọn đâm xuyên tạc trái tim và cõi lòng bé nhỏ này, bờ vai rộng từng là niềm tin của cả trang viên, chốc rơi vào cái hố thất vọng vô bề. Chạy đua với ánh sáng đỏ rực, cây kim giờ cứ mãi trôi không ngần ngại, đuổi theo cái dáng ảnh mãi mãi không bao giờ quay lại, liệu có xứng đáng? Nếu một ai hỏi Naib như thế, nghiễm nhiên sẽ nhận lại được một cái gật đầu chắc nịch với nụ cười vững bền, "Tất nhiên là đáng rồi."

Chưa một ai, đọ sức nổi với lòng kiên nhẫn của một lính Gurkha cả.

"Cậu có biết mục tiêu của bọn thợ săn là cậu không?"

Tự khi nào, vóc vẻ cùng đôi nam châm xanh đỏ đã kề sát bên trái, Naib gật gù rồi giật thót tim, đồng tử giãn, mắt trố ra, và mi híp lại khó chịu, nực cười vô cùng khi thấy anh ta chủ động đến sửa máy cùng. Cả hai bắt chuyện trong bầu không khí ảm đạm khôn tả, và rằng thời gian dành cho nhau không đáng bao nhiêu.

Có vẻ như câu hỏi nọ chọc ngoáy đúng vào lòng tự ái lính đánh thuê, nên những gì Norton Campbell nhận lại được là cái cau mày thật chặt của Naib Subedar. Ráng giữ bản thân không cười đùa trêu chọc, kẻ đào vàng vốn không cay nghiệt gì lính đánh thuê, chỉ là không chịu nổi tính ương ngạnh nghĩ mình độc nhất ấy. Bảo thủ hỏi ra câu đấy, thật sự là một khúc bẻ lái cực khét.

"Anh muốn gì?", trầm giọng xuống một tông, vảnh tai lắng nghe kẻ chăm chú dán mắt vào giải mã nọ, thật chất là đang hóng hớt rõ rệt.
"Hỏi cậu thế, để chắc rằng não cậu vẫn còn hoạt động."
"Không biết."
"Điên với cậu thật chứ."

Norton căn hiệu chỉnh sai, lần đầu trong đời, qua bàn tay uốn nắn của quý bà Nightingale vẫn không kìm hãm nổi sự mất bình tĩnh của kẻ đào vàng ngay lúc này, anh tặc lưỡi cau có, truy tìm ra sự thông minh trong đầu một người lính vốn dĩ là chuyện không thể. Không trách cậu ta, trách bản thân anh không có thái độ hợp tác, Norton tiếp tục cân nhắc suy xét việc chính. Máy mã hóa đã sửa được phân nửa, đủ để kéo dài tiếp tục cuộc trò chuyện nghiêm túc bây giờ, xẵng giọng bướng bỉnh, tuy không mang tính tọc mạch nhưng vẫn sặc mùi xen vào chuyện riêng tư. Đảo mắt sang vòng ngựa quay mục ruỗng đã hư hỏng và đang cải tạo dở dang, thở dài rồi từ tốn quay lưng đi.

"Không có Gã đồ tể đâu. Đừng chờ đợi, hắn không có ở đây."

Dứt lời, Norton chau mày không dám chạm mặt lính đánh thuê, anh biết rõ, mình vừa tự đâm vào tim đồng đội day dứt đến nhường nào. Không dối trá gì phỏng, trước khi Helena đập gậy lần thứ ba trong trận, anh đã chạm mặt cả hai thợ săn, và rằng một trong hai không có ai là vị khách Naib Subedar chờ mong.

Tốn sáu cái nam chăm để thoát khỏi đó là cả một sự cố gắng, tìm kiếm lính đánh thuê nọ đang miệt mài sửa máy, mồ hôi rịn lấm tấm trên vầng trán, ngớt những ngọn tóc xuề xòa bết bát, trải qua những cuộc truy đuổi dai dẳng, Norton biết Naib phải đồng cam cộng khổ cỡ nào, chỉ để chạm vào bàn phím nọ dẫu chỉ một chút. Sau cùng, những gì mong đợi nhất vẫn không thành hiện thực. Trút hết can đảm nhìn lấy xúc cảm kia lần cuối, cùng với hàng mi trĩu nặng như trái chín sắp gặt, đồng tử co thắt theo chu kỳ nhịp tim và lay động liền tù tì, không như dự đoán, cậu trai họ Subedar vẫn bình chân như vại, sự suy sụp không hiện hữu, cái buồn man mác vốn có tồn đọng nhưng vô cùng ít ỏi.

"Tôi biết chứ-", nấc nghẹn. Subedar vững bền không dám vỡ òa thứ xúc cảm chết tiệt đang giày xéo tâm can ấy, vì sao? Hẳn rằng, trọng trách trên vai cậu lớn đến nỗi chẳng cho phép tên lính thuê biểu hiện cảm xúc nữa rồi, "Kể từ lần đập gậy đầu tiên, tôi vẫn không tin vào mắt mình, rằng hai thợ săn không phải là hắn."

Trùng mình và nổ chiếc máy thứ tư, Subedar gạt nước mũi đang rỉ vì lạnh giá bổ thẻo thịt thà, cuối cùng vẫn nhất quyết không mủi lòng khóc than. Nhưng Norton biết chứ, rằng Naib đau đớn và thất vọng đến nhường nào, còn hơn cả việc đánh mất đi một người đồng đội trên đất cát nhuốm sắc huyết.

Rẽ sang đôi hướng khác nhau, cho đến khi một nỗi khuất mắc níu kéo cả hai lại - thanh âm khuyết danh vang lên om om, cùng với dòng chữ thông báo rõ ràng trong đáy mắt. Rằng Aesop Carl, tiếp tục đặt thêm một cỗ quan tài. Ngặt một nỗi, vẫn chưa đủ dữ kiện biết cậu ta đặt cho ai. Lưng đối lưng, Naib và Norton đồng loạt xoay người nhìn nhau, trong một nhịp kim giây, họ hiểu - rằng cảm xúc của bản thân đã được đối phương chấp thuận rồi.

"Cẩn thận đấy lính đánh thuê."

"Anh cũng thế."

Chia tay nhau tại chiếc máy thứ tư, sự mong chờ hồi kết trận chiến bắt đầu cận kề, tốc độ làm việc của Tracy Reznik và Helena Adams nâng lên tối đa, nếu không bị giảm tải bởi số lượng người bị thương đã gần nửa nhóm hơn, thì ước lượng chừng tám phút nữa, trận đấu sẽ kết thúc mãn nguyện với phần thắng lợi lọc nghiêng về trang viên.

Eli Clark đã lôi kéo kẻ thù suốt một trăm hai mươi giây hơn, tích tổng cộng ba cánh cú liền và dùng nốt hết đống đó trong vỏn vẹn suốt chặng đường đeo đuổi cùng gã thợ săn nọ. Bao bọc khắp công viên mục rữa tứ bề nhớp nhúa của xúc tu màu mực tím, thối tha và kinh tởm, Eli Clark chỉ cầu mong mình có thể thoát khỏi đây sớm nhất có thể.

Cho đến khi phải hội ngộ "hắn" lần thứ tư trong trận sau khi gỡ trói nốt cho bác sĩ Dyer, từ sớm cậu đã biết rõ rằng mình hoàn toàn không thể thoát khỏi hắn. Eli ngoảnh mặt lại nhìn, vẫn là thân hình cao lớn vạm vỡ, quanh quẩn những đường nét xưa cổ khắc chạm trên chiếc áo làm bằng vải vóc thượng hạng, vị thần chủ bám miết cậu suốt từ đầu trận đến giờ, không buông tha cho nhau một nhịp thở, họa chăng mong muốn cái mạng cỏn con này đến thế sao?

Chú cú nọ đã cạn kiệt sinh lực, máu rỉ ra từ lớp lông xám trần trụi và tủi nhục, nằm gọn trong lòng của nhà tiên tri trẻ tuổi, nay đối mặt với dòng huyết nóng rực chảy thênh thang từ cánh vai rỉ xuống đất mẹ thô ráp. Vòng xa hơn những chiếc xúc tu hiểm nguy khôn lường liên tục quặp xuống, sợ hãi tránh xa hắn ta, kẻ giữ trong mình thù hận oái ăm di chuyển bằng thứ vũ khí sống của chính bản thân mình.

Trực chờ đến khi tầm với đã sát nịch, nâng xúc tu lên cao một chút rồi tung tầm đánh vào thắt lưng vị thông thái nọ, khiến cậu ngã dúi về trước rồi lăn lông lốc, máu chảy lênh láng không kịp cầm lại, đớn đau ôm đầu, cậu Clark bặm môi hặm hực nhìn lên dáng vẻ ấy, đột nhiên ôn nhu lạ thường so với vóc ảnh ranh mãnh có thể ngấu nghiến bất cứ kẻ sinh tồn nào ngáng đường.

"Mày thân với Naib Subedar? Có phải không?"

Đầu xúc tu tiết chất nhờn, vị tanh nồng sộc thẳng lên chóp mũi, khiến cho Eli Clark phải bịt miệng ho sù sụ như bị bắt ép uống hết liều thuốc than giảm đau đắng nghẹn. Khó chịu để nỗi đau vơi đi chút đỉnh, Eli ôm mình nằm co ro một góc, mặc kệ chiếc xúc tu đã chạm trổ lên hốc má gầy guộc của mình rồi, và nhẹ nhàng mơn trớn xương quai xanh cắt lịm bên trong chiếc mũ trùm, bén giọng tra hỏi cậu.

Eli vốn không muốn có mối quan hệ mật thiết với thợ săn, chống trả bằng sự bướng bỉnh cứng đầu, cậu tặc lưỡi hất phăng chiếc xúc tu đáng khinh miệt, vẫn mặc kệ đời thu gọn vóc vẻ lại trong một góc xó xỉnh. Hai hàm răng ma sát nhau cót két, chốc lại chuyển đổi thành những cái cau mày gắt gỏng, nhà tiên tri bén lẻm cất tiếng, hắng giọng bất chợt.

"Không liên quan tới mày."

"Nhưng bạn mày thì có."

Nâng chiếc cằm phác họa trái xoan lên cho vừa tầm mắt hắn, tiếng cười hăng hắc vang lên inh ỏi, cộc cằn ướm vào màng nhĩ cậu tiên tri đến ngứa ngáy khó chịu, Eli lắc đầu ngoày ngoạy, lê lết thảm thương tránh xa Hastur một quãng, làm cho vị thần chủ không ưa thích gì mấy, bèn nhích đôi xúc tu lại gần hơn so với Eli Clark, cứ thế, khoảng cách cả hai giờ sát rạp, và Eli cũng nhận ra cậu đã bị dồn vào thế bí rồi. Chật vật đối chọi với đám xúc tu buồn phiền, Eli đã mất máu đến cạn kiệt rồi, sợ rằng chỉ trong một cú nữa, cậu sẽ chết ngắt tại chỗ.

"Nói với tao này, và tránh xa bạn tao ra-!"

Nhắm tịt mắt, giờ mở toang. Không khí như bừng rực nắng hạ, xuyên thấu qua con tim Eli những mảnh nắng vỡ òa, minh chứng cho xúc cảm tận cùng, day dứt, đắng nghẹn. Đây này, vạt áo xanh lục mĩ miều sờn cũ rách bươm, chiếc mũ bị gió phất cởi hẳn để lộ ra thớ tóc nâu sữa xinh đẹp trẻ măng, Eli không uổng công đặt niềm hy vọng nhỏ nhoi vào tấm thân ấy, khoảnh khắc khi cậu nhận ra mình không chỉ có một mình, cũng là lúc Naib Subedar đã chắn lắp tầm nhìn hạn hẹp cậu, bảo vệ cậu như một người anh em quen thuộc nhất.

"Mày- là gã thân thích với Jack Cưa Xẻ?"

"Đúng rồi đấy. Và tao biết mày đang tìm hắn.", ngắt ngữ điệu nhịp nhàng, thần chủ nhích chiếc xúc tu về phía bản thân, có vẻ không buồn gây chiến tranh gì với hai kẻ sống sót hèn mọn đang mất máu liên tục đến tả tơi. Gã đứng yên đấy, không chút xê dịch, giọng nói ôn nhu lạ thường.

"Đang ở đâu?! Hắn ta, đang ở đâu?!"
"Mất tích đã một tuần rồi, sau vụ xô xát với thợ săn bọn tao. Những gì được phổ cập, cũng không rõ phải sự thật không. Hắn đang ở miền đông nước Anh, nơi chuỗi ngày ròng rã với thời hoàng kim của một họa sĩ như hắn. Nếu mày thật sự quan tâm hắn, hãy đến Whitechapel, nơi khởi nguồn mọi chuyện."

[Hãy đến tìm tôi]

Như một thước phim quay chậm, mạch suy nghĩ đến quá chậm trễ. Hóa ra, con người thích chơi trò trốn tìm, là vì lẽ muốn có người đích thân tìm ra họ.

___

Cũng tới lúc Elfen của mình sắp đến hồi kết OTL
Xin lỗi vì đã diếm hàng quá lâu hic.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net