Chapter 23: Rumor

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rumor - English
(n.) lời đồn

Whitechapel 8:20 AM

Tàu ga đã cập bến trước khi Naib Subedar kịp chợp mắt một chút, để khung cảnh miền đông Anh Quốc vào tròng mắt rồi không ngớt ca tụng vẻ đẹp hào nhoáng ở chốn này. Thoạt nhìn nổi bật nhất chính là vô vàn mái nhà bằng phẳng trải dài khắp phố, san sát nhau như những chiếc macaron được bày biện cẩn thận trên sạp bán, sàn lát bê tông nhẵn mịn, sạch bóng. Có lẽ vì đầu xuân sang tiết trời khác hẳn, nên là, khi rảo bước sẽ để ý đến hàng cây trơ trụi không lá thẳng đuột tựa bộ xương người.

Rẽ sang mấy con hẻm nhỏ sẽ đến quảng trường lớn, nơi hội tụ của mấy họa sĩ hay hưởng cái gió viễn đông rồi đem theo dụng cụ vẽ vời, thoắt lia sang hai bên đường sẽ quan sát được trọn vẹn quán ăn thức uống gần xịch nhau chỉ cách tầm bốn bước chân không hơn. Lọt vào tầm nhắm của cậu Subedar là tiệm cà phê nọ, vắng hoe khách khứa nằm ở cuối góc phố, từ đó ngồi có thể nhìn ra được quảng trường, nhưng có điều phải rướn người lên chút đỉnh (hoặc chỉ tính theo chiều cao của lính đánh thuê).

Naib chọn bàn trong góc khuất nhất, lần đầu tiên không đội mũ trùm, có vẻ vẫn còn vươn chút lạ lẫm, song do chuẩn bị kĩ lưỡng, ăn mặc chỉnh tề, nên việc cần giữ ấm hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát. Naib gọi một ly cappuchino nóng hổi, tiện đưa cốc lên nhấp một ngụm ngọt ngây xen tạp chút đắng nghẹn. Ngước mắt lên nhìn trần nhà trắng toát, thực thì cậu sẽ không biết bắt đầu từ đâu nếu mọi việc vẫn trải qua yên bình như vậy.

"Tên họa sĩ ấy, không biết còn vẽ ở đó không?"

Naib bất động chốc khẽ giật mình.

Trước khi đặt chân đến Whitechapel, cậu đã được Servais Le Roy, ảo thuật gia đến từ Anh Quốc kể cho nghe về một chuyến du diễn nơi đây. Quý tộc ở nước Anh là những gã hay bàn tán về chuyện đời, nhất là khi cùng nhau túm xụm một chỗ trên bàn cà phê, khắc nhâm nhi những giọt nóng ngậy sẽ tiện kể lể về mấy mẩu chuyện xung quanh đời sống thực. Thường thì khi muốn nghe ngóng tin tức hay lời đồn, những kẻ dẻo miệng sẽ chẳng màng đến các tờ báo lặt vặt được gửi tận nhà đâu, họ sẽ tự kể cho nhau nghe và truyền đi từ từ. Điều đặc biệt ở miền Đông Anh Quốc chính là tình nghĩa keo sơn của những gã chuyện phím này vô cùng bền chắc.

"Hắn đâu còn vẽ nữa? Bạn tôi ơi, mấy tấm loang màu của hắn đã được đem đi bán ở một tiệm cách đây vài cây số rồi.", gã đội nón da kem bàn biện nhiều nhất, gã luôn miệng cười rít lên mỗi khi nghĩ mình biết tuôn tuốt, song đúng thật thông tin của gã rất chi là hữu ích, "Một số bản vẽ được cho là 'tuyệt tác' thì lão Whistler đem đi đấu giá mất. Cơ mà quên bẵng đi chuyện mua nó đi, giá đắt hơn cả mười đêm ở mấy sòng cược hạng sang đấy."

"James Whistler là thầy dạy vẽ cho hắn, mới ngày một ngày hai còn tình thầy trò thắm thiết lắm, mà giờ hỏi cái gì cũng chẳng chịu trả lời."

Gã nón đen trông rất tinh anh, nhưng giọng cười thì nghe chẳng lọt vào tai chi được, vừa dứt câu gã rống lên cười hăng hắc ngay, điệu bộ vô cùng láo lếu, tự thưởng một tràng vỗ tay như nghĩ mình hay, sau đó lại để tách trà Lady Grey lên miệng rồi nhấp nửa ngụm. Quay phắt sang nhìn gã vest nâu bên cạnh, không đội nón, nhưng ăn vận bảnh bao hơn hẳn những tên khác. Naib Subedar nhíu mày phân tích hành động gã, với thói quen dùng tay trái gõ trên mặt bàn mải miết, có vẻ là một tay chơi bài rành rỏi trên quầy cược, gã này ăn chắc là mấu chốt thông tin.

"Lão Whistler biết nhiều nhất nên ngậm cái mồm vào là phải lý rồi. Chúa ơi, các bạn tôi ngốc vừa thôi?", cái đầu ngả sang hướng bốn mươi độ, đắc ý xẵng giọng cười mỉm chi, tỏ thần thái ương ngạnh lêu lỏng. Đan hai tay vào nhau rồi chóng cằm nghĩ ngợi, gã đáp lại, "Muốn biết rõ thì phải gặng hỏi cho được lão ta, nhưng thề là gã quyết tâm câm nín đến độ tôi cũng phải bó tay đấy."

Mạch bàn tán vẫn sẽ diễn ra nếu Naib Subedar không nhanh tay xử trí moi móc thông tin từ đám người này. Đặt tách cappuchino xuống bàn, chậm rãi bước đều đến cái bàn gỗ tròn xoe nơi tụ họp của những gã ưa chuyện đời, trước sau thì cách ăn mặc của cậu Subedar cũng hao giống một người Anh, dù gương mặt trẻ măng vẫn không đáng tuổi những kẻ quý tộc lúc bấy giờ, mạnh mẽ khoanh tay hỏi, tông giọng khàn đặc vì cổ họng đau rát, nhưng cách nói chuyện vốn dĩ rất khôn khéo, hơn hẳn một người Anh.

"Xin cho hỏi, họa sĩ các anh vừa nói, có nét họa như thế nào?"

Chêm vào giữa cuộc trò chuyện xôn xao, tất nhiên những gã địa phương sẽ không mấy ưa chuộng. Gã vest nâu bắt đầu có thái độ hơi bất bình, tặc lưỡi rồi hắng giọng đặc lạ thường, không có ý phản bác hay săm soi, nhưng để mà nói thì cái khó chịu đã lên đến đỉnh điểm giới hạn. Thô thiển cộc cằn đập bàn, bỏ mặc đi vóc vẻ ngoài phong lưu thượng đẳng của một quý ông Anh Quốc phổ biến, gã sẽ không tha thứ cho ai xen vào câu chuyện của mình, chí ít con mắt thao láo tỏ vẻ hóng hớt nọ của Naib Subedar sẽ xoa dịu cơn tức của gã phần nào. Vì đây là quốc gia có văn minh, việc xô xát diễn ra không thường xuyên, hơn hết họ ưu tiên sự hòa bình độc nhất, nên là đầu tiên cần xem xét lại vấn đề trước khi động tay chân.

"Cậu muốn gì đây, trai trẻ?", gã nón màu kem bặm môi hỏi, bực dọc uống một hơi nữa tách trà ngon nghẻ.

"Ba câu trả lời.", Naib Subedar đút tay vào phông túi, ánh mắt ráo hoảnh quét trọn khung cảnh nhỏ rồi lại quay về nơi xuất phát ban đầu, mỉm chi bông đùa nhưng hành động chuyên nghiệp vô cùng, "Xong ba câu thì tôi phắn khỏi mắt các vị ngay, không ở đây day dưa nữa."

Nhìn nhận một loạt thì có vẻ cũng khá thuyết phục, mấy tên nhiều chuyện muốn được yên ổn thường không có tinh thần hiếu chiến như lính Gurkhas phương Đông ở Nepal hẻo lánh, thân là một lính đánh thuê rỗi nghề, cậu hiểu rõ suy nghĩ của những kẻ người Anh tài phiệt chỉ biết áp đặt qua lời lẻ chứ nào dám cả gan hành động thật sự. Bởi thế, dễ dàng nắm thóp tình huống trong tay rồi xoay chuyển nó, cậu Subedar đã thành công lật ngược từ bị động thành chủ động.

Cởi mở lấy ra trong túi xấp bìa thư được xếp gọn gàng nề nếp, dấu chu sa đỏ hỏn vẫn được cài ngay trên đầu tệp, nhanh nhẹn lấy ra từ bên trong tấm tranh vẽ trên giấy vàng sờn cũ, màu khá cổ điển nhưng chất giấy vẫn vô cùng bền. Vẫn là nét vẽ ủy mị có một không hai ấy, xinh xẻo đốn mạt mọi ánh nhìn của những người thưởng thức nghệ thuật, mặc vẻ đẹp nọ, những gã quý tộc ngay tức khắc tán dương inh ỏi, mắt trố ra nhanh nhảu giật lấy tấm tranh rồi săm soi lia lịa. Naib Subedar thề với chính mình sẽ không cáu gắt, vì chính những gã xuẩn ngốc này là đầu mối thông tin, bây giờ sai một li là đi vạn dặm.

"Người trong tranh là cậu sao?"

"Này bạn tôi, cá chắc là hắn vẽ rồi chứ không ai vào đây đâu!"

Gã nón đen xì xào thủ thỉ vào tai của gã vest nâu ngay lập tức, chẳng chờ cho tên nón kem lên tiếng thì cả ba đã gần như thán phục chết lặng thinh. Họ xem xét bức tranh liền tù tì, mất khoảng năm phút hơn mới có dịp nhìn sang Naib Subedar mà dập đầu cảm kích. Thoắt hai gã đội mũ đã bỏ hẵn chiếc nón trên đầu xuống, như một cách để bày tỏ lòng biết ơn sâu đậm, ngay khắc ấy, Naib cá chắc đây là hội ưa nghệ thuật vẽ vời lắm mới xúc động đến thế. Cũng thật sự may mắn khi cậu chạm mặt đúng người, đúng thời điểm.

"Đây là nét của hắn đấy, không lầm vào đâu được. Hắn không hay vẽ chân dung bất kì ai đâu, cậu phải là đặc biệt lắm."

Tim Naib Subedar vẫn đập đều đặn, nhưng khi nghe xong trót lọt đã lỡ không may đập lệch mất một nhịp, tiếng thình thịch vẫn vang lên rõ rệt, đồng tử co thắt, lông mày giãn và cơ mặt tươi roi rói, chẳng hiểu vì sao, xúc cảm cậu dần dà trở nên vui vẻ hơn, không u sầu buồn bã hay đặt mọi trọng trách được bàn giao thành gánh nặng. Naib Subedar hiện tại vốn chẳng còn là một tên lính bị tật không biết cười nữa, dấp dáng lạnh tanh mấy hồi nay đã tan rã tự khi nào mất.

"Câu hỏi thứ hai.", Naib Subedar dìu phần tranh vào trong bìa thư rồi gấp lại, lợi dụng chất dính trên chu sa để giữ cho tấm thư không bị bong tróc, cậu ngắt câu từ tốn hỏi nhẹ, "James Whistler là ai?"

"Chà, tai cậu thính phết đấy, trai trẻ ạ.", gã nón kem cười phá lên, đầu lắc ngoày ngoạy ra vẻ khen ngợi lắm, thật chất thì Naib Subedar cũng không phải dạng vừa, rất biết cách làm chủ tình huống khiến gã phải vắt cằm tự ngẫm liệu rằng đây có phải người nước Anh cùng mạch sống chậm rãi hay chăng

"James Whistler là thầy dạy của tên họa sĩ ấy, lão ta già lắm rồi, giờ đây đang nắm giữ toàn bộ bản vẽ của hắn, đã bán được tầm chục bức thì xem như cũng sắp thành một quý tộc rồi đấy. Nghe đồn, lão Whistler là người duy nhất biết được tên họa sĩ ấy đang ở đâu, sau khi hắn ta chuyển nhượng toàn bộ tranh vẽ của mình cách đây vài ngày. Nhưng tên họa sĩ mất tích hẳn rồi, dẫu gần đây xuất hiện vài tin đồn nhảm hắn đã chết sau khi đưa tranh cho người thầy xong, nhưng chỉ là xàm xí, bọn tôi nghĩ hắn vẫn quanh quẩn ở trong địa bàn Whitechapel thôi. Lão Whistler cũng là chủ tiệm tranh nổi tiếng cách đây vài cây số đấy, từ quán cà phê này băng qua quảng trường lớn rồi quẹo sang một con hẻm, ở cận cuối chính là tiệm của lão."

Đứng im ỉm, mặt vẫn lạnh như tiền, ôm mình trước những thông tin nửa thực nửa ảo, cậu đưa ra câu hỏi cuối trước khi tiếp tục lên đường. Nhưng khác hẳn với những câu hỏi trước, lần này bỏ đi hẳn sự dứt khoát của một người lính, Naib Subedar chần chừ quan ngại, gương mặt đỏ ngầu đến vô lí mà chẳng hiểu vì sao.

"Hắn ta... là người như thế nào?"

"Mấy năm trước, khi còn trẻ, tôi nhớ hắn là một kẻ thư sinh và vô cùng ân cần, đặc biệt dịu dàng với phái nữ. Hắn rất thích học vẽ, theo chân lão Whistler đã nhiều năm liền, cho đến tận giờ đáng lí họ là đôi thầy trò sâu sắc nhất của giới nghệ thuật phương Tây.", gã vest nâu cuối cùng cũng lên tiếng, trên tay cầm một con ách, gương mặt man mác buồn và rầu rĩ dị thường, "Mọi người gọi hắn với một cái tên đậm chất Anh."

Jack.

Lần này thật sự bầu không gian lúc bấy giờ của Naib trở về yên ắng, như một bức tượng điêu khắc còn dang dở. Viền mắt chẳng biết đã rỉ nước hay chưa, cậu không thể định hình nổi xúc cảm, càng không thể thấy được khuôn mặt mình ra sao. Thanh âm cuối cùng xuyên tạc tâm hồn mục rữa của cậu, sưởi ấm nó như cái cách mà "Gã đồ tể" đã từng.

Chỉ một chút thôi, cậu cảm nhận được vị nồng nàn của lửa tình dạt dào bùng cháy trong tim này.

"Này cậu trai.", trước khi Naib quay đầu bước ra khỏi cửa quán, gã vest nâu đã cản bước cậu lại bằng một câu nói dẫn dắt.

"Tôi biết cậu là du khách mới đến đây. Chỉ cần lưu ý một điều, đi đâu thì đi, khi đã đêm rồi thì nhớ cân nhắc đừng lượn lờ ở mấy con hẻm-

Vì ở Whitechapel này, tồn tại một Thợ cưa xẻ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net