Chapter 24: Prof

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Prof - French
(n.) người thầy

Nép mình trước muôn trùng cơn gió lạnh tát thẳng thừng vào khỏa thân nhỏ nhắn, Naib ngổn nghẹn chết sững trước nẻo đường trơn nhẵn không bóng người. Mãi cho đến khi vạt áo vải đã xuất hiện đường nếp và ngả sương lạnh, cậu mới thật sự chú tâm đến giờ giấc. Trời trong xanh ngả xế chiều xuất hiện đường lằn dài màu hồng ngà, Naib không hề định sẵn cho mình một đích đến đàng hoàng, thế nên mãi đến tận giờ cậu lính vẫn còn chật vật. Thật chất căn nhà của họa sĩ James Whistler đã được đề cập như thầy dạy vẽ cho Gã đồ tể rất khó để kiếm ra, hỏi han khắp phố phường Whitechapel cho ra lẽ nhưng hầu như không một ai dám đề cập đến kẻ đang được săn lùng.

Lần cuối đi lướt qua đám đông, cậu đã tự mình chứng kiến một dãy người khuân hòm tử thi đi trong uất ức, mếu máo khóc và gần như không ngẩng mặt lên, chính vì chi tiết lạ kì này, nên Naib quyết định men theo đám đông, trước khi đem đến mộ, họ dừng chân trước một ngôi nhà hoang tàn, nhìn chăm chăm với khuôn mặt rũ rượi khôn xiết, đôi mắt thấm đẫm sự buồn bã sâu lắng. Họ trông thất thần khủng khiếp, nhất là khi Naib chủ động vác thân đến hỏi han, những gì nhận lại được chính là một cái liếc hời. Người duy nhất đáp lại câu hỏi, chính là cậu trai xếp ở cuối dãy hàng, nụ cười ủy khuất chỉ nói độc nhất một câu.

"Ở Whitechapel này, chuỗi phụ nữ đang chết dần chết mòn, cậu sẽ quen dần thôi."

Naib đã đứng ở đây được chừng nửa tiếng hơn, chiếc cửa không có dấu hiệu mở, ngôi nhà hoang tàn đội lốt cũ kĩ khiến cậu tò mò muốn bước vào, dẫu đoàn đám tang đã đi được hẳn nhiều phút trước. Gương mặt của Naib đỏ như gấc, cổ họng khan đặc và gần như không thể nói năng được thêm tiếng nào. Điều đặc biệt ở đây khiến cậu dừng chân trước đống tàn phế này, chính là lớp báo đầy rẫy chen chúc dán trên lớp cửa, không chừa một chút chỗ khuất nào.

"James Whistler!", cậu chủ động gào thét, Naib biết ông ta ở ngay đấy, che giấu sự thật viễn vong của bản thân và không hề dám lộ mặt dù chỉ một chút. Chỉ trực chờ cho đám đông đi khỏi, mặc kệ chóp mũi đã ửng đỏ vì lạnh giá, cậu mới dám cất tiếng, "Có ai tên James Whistler ở đây không?"

Gõ nhẹ trên cánh cửa màu gỗ sẫm, ôm ngực tức thở ho sù sụ, khí trời về xuân thực vẫn lạnh ngắt so với cái nắng gắt gao ở Nepal rạng rỡ, chính vì lẽ ấy, lính thuê khó lòng xoay sở trước tiết trời loãng nhạt như này. Gồng mình tiếp tục cởi mở thốt, Naib chắc nịch mình đã đến đúng nơi, nếu dựa vào đoàn người lạ kì ban nãy vừa đi qua, chính là vì họ nghi ngờ James Whistler biết rõ nguyên nhân về cái chết của người con gái họ đem đi chôn. Chủ nhân của căn nhà nhất quyết không lộ diện suốt một tiếng tròn, Naib Subedar vẫn nhẫn nại chờ đợi, ngồi co ro một góc bên tường nhà, Naib khốn khổ để cái tuyết lạnh xê dịch trên làn da mẩn cảm, tẩy trắng vết thương lòng cứ mải vất vưởng.

"Này, ông biết Jack có đúng không?!", đứng dậy lần cuối, tựa đầu vào cánh cửa gỗ mục rữa nham nhở, cậu nâng cao giọng, thất thanh hét toáng. Tại sao phải chịu đựng như thế, lẽ nào mà cơ thể cậu nóng ngậy như có dung nham chảy suông, và đầu thì sắp nổ tung vì phải chờ đợi thời gian cứ thế mà trôi qua vô ích, "Jack đồ tể, tôi thường gọi hắn như vậy-"

Trọng lực bỗng nhiên bị chèn ép không phanh, Naib đột ngột ngã chúi về phía trước, mất cân bằng chới với giữa không trung. Cánh của mở toang, chủ căn nhà ló dạng trong cái chớp mắt, mặc giấy tờ được dán bằng phẳng trên cửa gỗ bay phấp phới túi bụi, che lắp khỏa thân gầy guộc của ông ta. Sóng mũi tẹt, nổi bật giữa ngũ quan trên khuôn mặt già, đeo gọng kính lão hình vuông, đôi mắt híp lộ rõ vết chân chim hằn màu xanh nhạt, lớp áo len được may vá cẩn thận, ông ta trông không cáu gắt khi có người phá phách trước cửa nhà.

Naib áy náy gượng gạo gục mặt, cúi rạp người chín mươi độ chào hỏi, chính vì thái độ lịch sự đã khiến cái cau mày đáng lưu tâm trên mặt ông lão lặn mất hẳn. Ông ta nhìn đăm đăm vào cậu lính thuê những hơn ba phút, cho đến khi quen thuộc từng đặc điểm mới lẳng lặng phất tay mời cậu vào trong. Đẩy gọng kính lên trên sóng mũi ngả sắc vàng, ông cận trọng hỏi han:

"Điều gì lại khiến cậu biết đến gã đồ tể?", giọng nói khàn đặc liên tục tuôn ra, chẳng bận tâm đến việc mình đi nhanh hay chậm, mặc cho cậu lính phía sau ngắm nghía khắp căn nhà tồi tàn vương vải vỏ bia rượu lăn lông lốc, đặc biệt hơn là vô số chai lọ màu chểnh mảng nằm sõng soài trên đất cứng, tấm bản vẽ bị đâm rách thủng và chia thành nhiều mảnh giấy nhỏ rải rác khắp nơi.

"Vì-", không lựa được lời nào nói cho suông, Naib chết tâm hẳn một lúc, chân miễn cưỡng giẫm lên vô số kiệt tác hội họa, sải bước trên hành lang dài và rộng, chỉ là trông chỗ nào cũng thật khó thuận mắt. Con tim cậu lần nữa bị trao đổi một phần hai cho xúc cảm chi phối, dẫu chẳng thể định hình được một lý do chính đáng, hay bản thân nghĩ mình không xứng, nhưng Naib biết rõ một điều, và chắc chắn nó đúng, "Vì... tôi mến hắn, rất nhiều."

"Chà...", câu nói đó thật sự khiến ông ta phải dừng chân lại một lúc, đôi môi khô cứng lần đầu tiên nở nụ cười, dù nhợt nhạt và khan khốc, nhưng nó vô cùng chân thật. Ông lại sải bước tiếp tục, đi qua dãy hành lang dài dẫn đến một căn phòng, cửa cao chóp trần và rất cổ kính, nét nghệ thuật ập trọn vào đồng tử cậu ngay khi bên trong gian phòng được lộ diện. Khác hẳn với bên ngoài căn nhà tồi tàn và cái gác xếp rỉ nước cũ rích thấm xuống trần, căn phòng ấy độc nhất sạch bong, quan trọng hơn hết bày biện rất nhiều bức vẽ với đường nét độc nhất, đối với Naib, thân thuộc hơn bao giờ hết.

"Gọi tôi là Whistler, cậu đã đến đúng nơi rồi đấy."

Bước chân đến nơi chiếc loa cổ điển, nhức mỏi thả người trên chiếc ghế bành, đường nét ủy mị bắt đầu chạy, phác họa vô cùng nhanh chóng, Whistler hoàn toàn nắm vững được mọi thứ trên mặt giấy trắng toát, từng phong thái, từng cách thức vẽ vời được Naib Subedar thu gọn cho vào đáy mắt. Trố đồng tử ra nhìn cho thật rõ, cổ họng bỗng nấc nghẹn vô lý do, và viền nhãn của Subedar từ bao giờ bắt đầu chảy nước mặn. Dẫu không hiểu bản thân xúc động vì lý do gì, nhưng khung cảnh mà Whistler đang cho cậu nhìn thấy, vô cùng thân thuộc. Một cái nháy mắt nhỏ, khung cảnh xưa cũ trở về ngay tắp lự, gương mặt nghiêm túc ấy, từng chút một đều tương tự người cậu yêu.

"Jack. Nhiều năm trước cái tên này nổi tiếng khắp miền Đông Anh Quốc, tôi dạy thằng bé từ thời vẫn còn là một thư sinh, cậu ta sinh ra để gắn liền với nghệ thuật. Jack đã ngông cuồng bảo rằng chính mình yêu vẽ hơn bao giờ hết, nhưng chính vì cậu ta quá yêu bộ môn này, nên nó đã tự giết chết trái tim cậu ấy.", hít một hơi sâu lắng, Whistler tiếp tục nói:

"Jack vốn dĩ sẽ chẳng phải là một quý tộc nếu môn vẽ không khiến cậu trở nên nổi tiếng. Phụ nữ ở chốn Whitechapel này rất thích tranh chân dung, nét vẽ của Jack nhanh chóng trở thành tiếng tăm vang dội vì nó là độc nhất và không sao chép của bất kì ai. Tiếp xúc với vô số khuôn mặt nữ giới khác nhau, cậu ta kiếm được bộn tiền và dần trở nên khá giả, cho đến khi bước ngoặc của cuộc đời Jack bắt đầu xuất hiện và kéo cậu ta vào vòng xoáy tội ác. Jack chưa bao giờ muốn vẽ tranh cho bất kì ai nếu họ không đặc biệt, cậu ta mong muốn vẽ tự do theo sở thích quái dị của mình, nhưng giai cấp quý tộc lúc bấy giờ vô cùng hèn hạ, đến mức một số phụ nữ có tiền đã quyết định thuê người đến đánh đập Jack và ép buộc cậu ta phải vẽ cho họ. Điều đó tồi tệ đến mức, Jack thậm chí đã bị điên, cậu ta chẳng thể định hình nhân cách của chính mình nữa.", Whistler lặng thinh mất vài giây, sau đó gằng giọng tiếp tục nói, ngữ điệu có chút đứt quãng nhưng không hiện hữu rõ ràng.

"Tôi chỉ là thầy dạy vẽ, dù là người thân cận nhất của cậu ta, nhưng Jack quá quái dị để ngự trị. Cậu ta mất tích trong nhiều năm liền, tiếng tăm dần trở nên hạn hẹp và biến mất hẳn khỏi Whitechapel, nhưng rằng người ta vẫn nhớ về những đường nét độc lạ có một không hai của kẻ họa sĩ khuyết danh mà ai cũng đều quên mất. Đến tận giờ một số tuyệt tác của cậu ta vẫn được bán với giá đắt đỏ, Jack đem đến cho tôi những bản vẽ cũ được giấu lẹm vài ngày trước, nhưng cậu ta không lộ mặt, chỉ để một chồng giấy vẽ kèm theo một lá thư kêu tôi bán vài bản ưng ý nhất để kiếm tiền sống qua ngày."

Naib Subedar im lặng và chẳng màng nói năng, đôi mi trĩu nặng vương đầy chất vấn, những câu hỏi lớn liên tục quanh quẩn trong đầu như sắp xé tan bộ não ra hàng vạn mảnh nhỏ. Khó khăn siết lấy lòng bàn tay, nuốt ực cái nghẹn và bước đến một bước nữa, gần sát Whistler một khoảng. Cậu rít hơi chuẩn bị cho câu hỏi chính sắp được đặt ra, bản thân cũng không dám chắc mình có khôn ngoan khi quyết định nói ra nó hay chăng.

"Vì sao Jack lại lựa chọn con đường giết chóc?"

Whistler đã mỉm cười khi câu hỏi đó xuất phát từ chính miệng của lính đánh thuê, giải đáp thắc mắc rất ngắn gọn, nhưng nó vốn thật sự ý nghĩa đối với Naib Subedar.

"Vì cậu ta là kẻ bị xã hội ruồng bỏ."

"Jack luôn mong mỏi ai đó thật sự yêu thương cậu ta. Và hẳn cậu phải là người đặc biệt lắm, nhỉ?"

___

Một số chương sắp tới sẽ không có Jack cho đến khi Naib gặp lại, cố gắng chờ mình lết cho đến đó nha TvT

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net