Chapter 26: Desistir

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Desistir - Portuguese
(n.) bỏ cuộc

Dòng máu đỏ sẫm sền đặc mải miết tuôn chảy từ khoang họng bê bết của quý phu nhân thuần khiết nằm sõng soài trên phông đất khô. Naib dừng lại, đôi chân kiệt sức muốn ngã quỵ xuống, nhưng dấp dáng cao gầy lềnh khềnh kia cứ một mực bắt buộc cậu phải đứng dậy và chống lại sự thật ngổn ngang đang phô bày trước đôi mắt xanh vắt. Thủ sẵn con dao Kukris được giấu lẹm trong túi áo, đôi mắt sắc bén loãng nhạt giương lên để quan sát từng đặc điểm một của kẻ đang chặt chém sa đọa tựa con thú hoang. Naib vốn không thể tin nỗi, những cử chỉ ân cần, quan tâm và săn sóc sau nhiều tuần ngắn ngủi, bỗng chốc bay đi mất. Quen thuộc với gã đồ tể bổ thẻo từng thớ nội tạng, nhưng chưa bao giờ lính thuê tận mắt chứng kiến hắn mất hẳn nhân tính một cách rõ rệt như thế này.

Nhưng biết sao được, cậu yêu hắn.

"Jack... anh nghe tôi không?"

Đôi tay bấu chặt lấy ngực trái, giày xéo chiếc khoác đến nhàu nhĩ, bộ dạng cầm thú quái đản không ngừng lại. Jack dị thường đến đỗi một lính đánh thuê kì cựu cũng chẳng thể thích nghi kịp thời. Nhìn lấy lính đánh thuê bằng cái liếc mắt vặt vãnh, giống hai kẻ chẳng hề quen biết nhau dù chỉ một lần, Jack hàm hồ tiếp tục đâm trên cơ thể túa máu đỏ thẫm, nhiều đến độ vạt váy dài thênh ướt sũng vị máu nồng, khai tanh bay phảng phất trên con hẻm nhỏ và mặc kệ cái mạng rẻ rách đến khi chết đi vẫn chưa được buông tha.

Naib đau xót khốn khổ biết, hắn ta sẽ không chịu dừng lại. Con sói ranh ma dưới ánh trăng khuya khuất nào đâu kiếm lại được nhân tính, Jack là thế, nhìn cậu với ánh mắt cô độc tởm lợm, đấy là kẻ giết người, không phải một quý tộc lãnh đạm cậu từng hết lòng yêu thương quý mến. Tim Naib bị nồng đạn vô hình bắn cho chết tươi, lý trí khựng cứng, dường như không thể hoạt động được nữa. Gào thét trong vô vọng và bị phớt lờ một cách có chủ ý, Naib quặn thắt chịu đựng cái nghẹn ngào cất sau trong cuống họng, thậm chí người phu nhân kia đã chết tức tưởi, cậu đã có thể cứu được cô ta nếu nhận ra sớm hơn. Naib cũng không rõ mình đang bị thứ bệnh tật nào giày vò nữa.

Nhát thứ ba mươi sáu, rồi ba mươi bảy, cái xác thoi thóp lắng xuống hơi thở cuối cùng, và kẻ sát nhân vẫn chẳng chịu dừng. Sự thất vọng tràn trề trực hiện lên trên đồng tử sắc diệp lục, con dao trên tay thật chất chẳng thể cầm lên nổi nữa, cậu khó chịu nhận ra một điều rằng, hắn đã bước quá vạch giới hạn để trở lại thành một con người. Bấy giờ lính thuê mới nhận ra, vì sao Jack lại chọn Whitechapel để trốn chạy. Tình yêu và nhân tính của hắn vốn dĩ đã thắng cuộc rồi, nếu Naib biết điều ngay từ lúc đầu không cố chấp, yêu thương hắn một cách chân thật, hoặc chỉ đơn giản là chấp nhận trái tim mục ruỗng đen kịt nọ, thì có lẽ ngay lúc này, cậu và hắn đã cùng nhau hưởng thụ hạnh phúc khôn tả mà ai cũng hằng mong ước, dưới mái nhà cũ kĩ mà gã đồ tể vẫn hay ẩn dật trú tạm. Tình yêu không phân biệt giai cấp hay tầng lớp, chỉ cần xúc cảm chấp thuận thì mặc nhiên có thể trở thành hiện thực.

Chỉ là, Naib Subedar trót ngu muội mà chối từ nó.

"Tôi xin lỗi-"

Mọi hành động bị đóng băng, thời gian chợt ngừng lại và mũi cũng chẳng dám thở nữa. Không chểnh mảng chống cự, gã đồ tể chẳng còn đâm chém miệt mài, khoảnh khắc ấy nhuộm màu hồng của áng chiều tà, của nắng vàng nhạt len lỏi trong trái tim đen đúa xấu xí. Hắn ngước nhìn lên, hệ tuần hoàn mục ruỗng lần nữa hoạt động lại chỉnh đốn, máu thỏa lắp qua những đường gân huyết, từ tốn để lý trí sống lại. Lính đánh thuê không hề can ngăn bằng thứ bạo lực rẻ rách, đơn giản bằng cách ngồi khụy xuống kề cạnh một kẻ đồi bại, lẳng lặng đan những đốt ngón vào lòng bàn tay rẻ mạt kia, nhìn chằm chằm vào hắn, thành thật cầu xin hắn hãy dừng lại đi. Chỉ trong phút giây vô cùng nhỏ, nhịp đập trở về bình thường, mắt chạm mắt, nhẫn nại nhìn nhau lần cuối.

"Về nhà đi, Jack."

Ba chữ "về nhà đi" vốn sẽ có chút gì đó làm xoay chuyển tình huống, chính Naib ủy khuất xin xỏ hết mực rồi, thế mà ánh mắt sắc sảo sẫm màu đỏ tuyền vẫn chưa khuất dạng, chứa chan và bén rễ hận thù cứ ngày một to lớn hơn, Jack không động đậy, vòm ngực hấp hối phập phồng mỗi khi chiếc miệng nhỏ xinh xắn tuôn trào ra thêm một lời ngọt đổ vào tai. Thế mà, thần kinh không ổn định nhất quyết chẳng buông tha. Một kẻ sát nhân điên cuồng, thì vốn chỉ vỏn vẹn là sát nhân mà thôi.

Ưỡn người đứng dậy, bất ngờ không chút di chuyển nhìn đăm đắm vào lính thuê, đôi tay đã buông xuôi siết chặt cán dao cùn đột ngột có sức sống. Trong một thoáng kim giây nhảy nhịp trên đồng hồ Bigben to lớn chắn giữa gió lộng xứ Anh, Jack đồ tể dằn khỏa thân Naib Subedar vào bức tường, đôi mày kiêu hãnh nhướn lên không chút vị tha còn sót cặn, tay móc ngược chĩa mũi dao sắc nhọn đâm thẳng vào vùng bụng thon gầy chắc mẩy nọ.

Naib thở dốc, vùng dạ dày bén máu tươi tự bao giờ, từ tốn chảy đầy đọa xuống đất mẹ lạnh lẽo, chóng khô hanh bởi thời tiết buốt giá ở chốn ngoại quốc này. Lùi bước ra xa hơn, cậu chống tay làm trụ thở hồng hộc không phanh, khó khăn cầm máu ở miệng vết thương và cố ngăn cho nó không chảy nữa. Nhưng vốn bất khả thi. Mọi thứ quay cuồng như chong chóng, đầu óc cậu tê dại như có hàng ngàn cỗ máy thỏa lắp vào con robot hỏng hóc ở xưởng. Trở tay không kịp, Jack đồ tể dã man siết lấy áo lính thuê, dồn mọi trọng lực ghì mạnh xuống mảnh đất gồ ghề, gây nên một cú đau điếng bổ thẻo nơi cần cổ. Naib buồn nôn muốn ói mửa ngay lập tức, gắng sức chống chọi vùng vẫy kịch liệt, nhưng tính cách quỷ hóa của Jack quá vững bền, vốn chẳng phải con người nữa rồi.

"Đừng ngu muội như thế, Jack."

Gã đồ tể ấn mũi dao xuống, ngồi phía trên bề thân kia, cố hết lực tấn công lính thuê, Naib chống chọi lấy, yếu mềm siết chặt lưỡi dao, nó cứa sâu vào lòng bàn tay run lẩy bẩy, sức lực của hắn vào khắc nửa đêm luôn mạnh mẽ nhất, chính vì vậy một lính đánh thuê vô công rỗi nghề không thể bì lại nổi được. Mỗi một cái mạng nữ góa ra đi, đồng nghĩa với việc thể lực hắn phát triển hơn những lúc chống chọi cùng vô số lần cự cãi quyết liệt của phụ nữ. Đầu nhọn sắc bén đã chạm đến yết hầu, mở miệng vết thương nhanh chóng rỉ máu tươi.

"Jack, đừng để nhân tính thứ hai chiếm lấy anh. Tôi ở ngay đây mà, luôn ở bên cạnh anh."

"..."

Gào thét đến như vậy, nhưng không nhận lại được một lời hồi âm nào. Góc mặt thân thuộc giờ đây lạ lẫm quá đỗi, Naib thực sự muốn chạm lên gò má lạnh toát chỉ để sưởi ấm cho một kẻ thiếu thốn tình thương, vì sao cậu trở nên yếu ớt đến thế, tựa một con yêu tinh ngây ngô nhỏ, rồi sẽ chết dưới tay loài người độc địa tha hồ săn bắt. Cố gắng giật lấy cánh tay kia, cuối cùng buông thả và gặt hái được một cú đau đớn ở hõm vai gầy. Lưỡi dao cắm sâu vào bả vai trái, máu tóe ra và chuyển hóa thành những đợt quặn thắt cứ từng hồi giày vò thân thể cậu.

Naib đau đầu, những kí ức vô danh chưa bao giờ trải mơ hồ hiện hữu trong trí óc mỗi khi cậu nhắm hờ đôi mắt tràn trề thất vọng. Đôi vai trở nên gầy guộc mỗi khi hưởng những nhát dao đâm liên tục mấy hồi, Jack độc đoán vô cùng, không hề thương hại mỗi nạn nhân hắn giết, đến cả người hắn từng thương.

Chết đi, lũ cặn bã.

"Jack ơi..."

Jack vốn nghĩ sẽ nghe được những thanh âm gào thét ỉ ôi của mấy kẻ hắn tra tấn khốc liệt. Thế mà kìa, khi đâm lấy cậu thanh niên nọ, hắn không nhận lại bất cứ sự chống cự lỗ mãng nào, nhẹ nhàng như bứt lấy một cành hồng rồi vứt phăng nó xuống đất khô. Chỉ thừa lại những tia nắng vàng trong đêm đen quanh quất bao bọc Jack, hắn cảm nhận được cái chạm xác thịt rất bé nhỏ.

Cậu thanh niên hắn đang phanh thây thoi thóp thở, dần dà mất đi sự phản kháng vốn có. Đơn giản thôi, chỉ trong một giây ngắn ngủi, Naib gắng hết sức mình choàng lên bả vai rộng lớn kia đang chắn hết tầm nhìn một cái ôm nồng thắm nhất, mặc kệ cho máu vẫn chảy suông không ngừng nghỉ, mặc kệ cho chính dòng chảy đỏ thắm của bản thân dính trên bộ vest mà gã đồ tể đang mặc. Vỗ về vuốt ve tấm lưng dài thênh ấy, đặt cằm trên bả vai trống trải rồi nhoẻn miệng cười thầm thì bảo.

"Không sao đâu Jack, ổn cả rồi."

Đầu cậu xoay chuyển, nhức mỏi nhớ nhung về kí ức xa xưa gần như đã lặn mất hẳn khỏi bộ não. Ngay đầu con hẻm này, lần đầu tiên họ gặp nhau cũng là một đêm đông lạnh giá thót mẩy mình, chém giết nhau sa đọa và chẳng quan tâm chi đến nhân tính. Tròng mắt mờ căm, chỉ còn giọng nói hết mình cất lên gọi tên kẻ đang giết chết mối tình vốn không thể nở hoa, Naib đắm mình vào cơn mê không thực, nhưng vẫn dốc lực cứu vãn tình thế hiện tại.

"Jack ơi, đừng bỏ cuộc."

"Jack ơi..."

"..."

"Jack ơi..."

"Jack ơi."

"Jack-"

Chìm vào đen kịt, không gian tối om chẳng thừa cặn lại chút ánh sáng của hy vọng nào, dù chỉ một chút, cũng mất tăm lặn lội đi mất.

Nhắm mắt, xuôi tay chẳng thể tỉnh lại được nữa. Cùng nhau chìm vào giấc ngủ ngon lành lúc nào cũng hằng mong ước, chẳng cần phải quan tâm đến đạn súng, tình yêu, bè bạn hay gia đình. Đơn giản vậy, cậu lính nhỏ gói gọn trong vòm ngực rắn rỏi an toàn quá đỗi, mặc kệ vô vàn đau thương chạy loang loang trên tấm thân tàn tạ không được chăm bẵm từ rất lâu rồi.

"Naib... Subedar?"

Vụt đi mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net