Chapter 28: Elfen (End)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng mai, cái nắng huyền hoặc giữa khuya khoắt phủ lên bầu không gian mịt mù như tro cằn. Gam sắc trắng đen tương phản chóng thay đổi sau khi đôi mắt nhắm nghiền từ tốn mở toang, sớm hiểu rõ cội nguồn kết thúc, Naib đã nghĩ mình sẽ chết. Lồng ngực thoi thóp gắng bấu víu lấy những giọt khí cuối cùng còn tồn đọng nơi bốn bề bức tường không khác gì giam ngục. Bức bối giày xéo, gắt gỏng chịu đựng bởi những đợt quặn thắt ở vùng dạ dày sứt mẻ nhàu nhĩ đương vẫn còn rỉ máu nồng. Đi ngược chiều ngang trái, ôm trong lòng nhỏ những kỉ niệm vỡ tan tành và trái tim mục ruỗng, Naib quay đầu - chẳng còn một thứ gì sót lại cả.

Chỉ chừa lại tiếng ngân nga, khúc giao hưởng lỗi lạc tan thành gợn khói vòng vèo quấn chặt lấy từng bộ phận của cậu lính mạt. Naib Subedar đăm chiêu suy nghĩ, về mấy khi tấm lưng trổ rộng xoay lại chỉ để phối màu một bức tranh, mơ về một Jack đồ tể cô độc không ai ở cạnh bên, tự lập nấu nướng, dọn dẹp và xoay sở một mình giữa đời sống truân chuyên.

Thỏa lắp tầm nhìn bởi lợn cợn băng gạc trắng phủ đầy ngũ quan mặt mày, chỉ còn chừa độc nhất đôi mắt sáng để nhìn và sóng mũi thẳng thớm để thở. Naib choàng người dậy, đôi tay gầy guộc đính đầy rẫy dây truyền, thuốc than và ống tiêm xếp gọn gàng kề cạnh. Naib bước xuống giường, rút đi ống tiêm để máu chảy suông bén ra chẳng ngớt, không gian vắng tanh đến những thanh âm nhỏ bé nhất cũng chẳng thể lọt thỏm qua chốn này. Sự quen thuộc tràn về tại đáy não, Naib khắc in sâu trong đồng tử từng vách tường, cánh cửa, và nội thất tinh tế. Cậu biết đây là đâu, và mình đang trong tình trạng như thế nào.

Đầu óc quay cuồng, tứ chi bũn rũn rã rời, toàn bộ phủ sương mờ đến mức đeo gọng kính cận cũng không khấm khá gì hơn. Dáng đi loạng choạng như kẻ khuyết tật, đôi chân ướm trang phục bệnh nhân gần như muốn ngã quỵ, vịn lấy một bên tường nhẵn trụi, cổ họng rát bỏng ho sù sụ nhiều đợt liền, các đốt ngón trơ xương bấu víu lấy ngực trái và cầu xin trái tim hãy thôi đập nhanh đi. Ngay khắc Naib xém ngã, sức bổng nào đó vốn đã cứu rỗi cậu. Kẻ mới toanh, chưa thân quen gì mấy nhưng đủ để nói lên một câu chào xã giao, nam nhân sở hữu mắt nâu, môi cong cớn và vạt sơ mi cũ sờn nổi bật hiện hữu trước mắt Naib Subedar.

"Naib? Cậu tỉnh rồi?!"

"Campbell...", Naib mơ hồ đáp trả, mồ hôi lạnh thi nhau chảy xối xả xuống cần cổ chắc mẩy nay xương xẩu áp sát thịt da, tay vịn lấy cổ áo kẻ đào vàng, hơi thở đều đặn chóng trở nên gấp gáp, thanh âm lắp bắp xuất phát từ khóe miệng run lẩy bẩy, cậu nghĩ mình xém chẳng cầm được nước mắt mỗi khi nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất xảy ra, "Gã...gã đồ tể--"

"Bây giờ là sáu giờ sáng. Chuyến tàu về lại Whitechapel sẽ khởi hành lúc sáu giờ mười.", Norton nhanh nhảu bảo, chẳng ngần ngại chi bất cứ điều gì, giọng nói liền mạch tuôn tràn, anh biết chí ít mình cần làm gì đó để giúp lính đánh thuê ngay lúc này, "Jack đem cậu về đây sau khi tự hắn băng bó vô cùng sơ sài, may mắn thay sau hàng tá nhát dao mổ thẻo rằng cậu vẫn còn dấu hiệu sống. Tất nhiên Emily thành công trong việc phẫu thuật nội tạng cho cậu. Hắn ta đứng trước phòng bệnh mặc kệ mọi người xỉa xói quyết liệt, cam chịu những đòn đánh chỉ để nói lời xin lỗi và ở lại suốt cuộc phẫu thuật."

"Tôi rất giận hắn, tất cả mọi người đều như thế. Nhưng đây là quyết định của cậu, không ai cấm cản. Hắn sẽ đi mất, sớm thôi, và không còn quay lại nếu cậu trễ dù chỉ một phút nhỏ."

Norton đi một mạch về phòng dưỡng bệnh, trở ra với chiếc túi xách dệt từ da bò cũ sắc nâu rơm, chậm rãi đeo lên bả vai lính thuê. Chiếc túi nhẹ hều, có vẻ không để quá nhiều thứ bên trong. Norton hạ thấp mình, đặt nhẹ lên bả vai cậu trọng trách cuối cùng; chính là dấu chấm hết cho một cuộc tình sẽ và chắc chắn nở hoa. Chỉ là, quyết định ươm mầm cuộc tình này thuộc về lính đánh thuê trọn vẹn.

"Đi đi. Hướng về những gì cậu chọn."

Lần đầu tiên trong đời, Naib Subedar chứng kiến được nụ cười thành thật nhất của kẻ đào vàng. Hai cánh môi mím lại chẳng rời, khắc họa một đường cong hoàn mỹ nhẹ tênh rồi tan đi mất dễ dàng như thế. Khóe mi Naib ướt sũng, đôi chân cật lực chạy trên quãng đường lạnh giá đong đầy sương mù, gót chân sạn đạp lên thớ tuyết dày mịn tan còn đọng lại bởi di tích mùa đông vừa qua khỏi. Lẳng lặng ôm lấy khỏa mình, chạy ngổn ngang mặc kệ gió buốt khôn lường cứ không ngừng tát thẳng thừng vào cậu.

Naib Subedar tận dụng thời gian triệt để nhất có thể, luồn lách trong chiếc túi được Norton đưa cho, mò mẫm và kiểm tra từng vật dụng một. Ngoài những đồ dùng cần thiết như quần áo hay thức ăn đi đường, cất giấu sâu tận đáy túi là một xấp thư nhỏ, đính dấu ấn đỏ hỏn nóng hổi tựa vừa nung còn mới toanh tươm. Khẽ khàng gỡ gạt ra, bên trong chứa tờ giấy khổ bằng nửa gang tay, đường mực nom vẫn chưa khô do viết vội mà lem luốc cả. Từng con chữ một nắn nót và trau chuốt, tuy rằng nét bút vẫn còn non nớt lạ kì.

Ngôn ngữ thân quen đập vào mắt, trên thư chỉ ghi độc nhất một dòng duy nhất, nội dung ít ỏi nhưng vừa đủ để làm một cậu lính mạnh mẽ và hiếu thắng biết nhường nào phải bật khóc tựa một đứa trẻ thơ.

"Jack, anh đúng là đồ đần."

Khói đắng phủ toàn bộ vòm trời nơi đây, sân ga chật ních như những ngày thường nhật, rôm rả sầm uất bởi dòng người dưng kéo nhau bủa vây khắp dãy tàu chỉ để kịp giờ làm lụng. Naib Subedar sớm chìm vào biển người vô đáy, thân hình vận trang phục bệnh nhân chưa kịp thay cùng chiếc khoác lính vác hờ trên bả lưng rộng dáo dác tìm kiếm, thế mà bị gọng kìm bởi đặc kín người ngợm trải dài khắp hành lang, thanh âm còi huýt vang vọng inh ỏi khắp chốn. Tròng mắt Naib sớm bị lu mờ bởi những kẻ lữ hành vội vã và các công nhân viên tất bật điều hành trạm tàu. Sóng mũi thậm chí không thể thở, thế mà tích tắc kim giây nhảy nhịp vẫn lẳng lặng trôi qua chẳng chịu chờ đợi ai.

Naib Subedar không phải là kẻ thua cuộc. Cậu bon chen không ngừng nghỉ, dòng người càng áp đảo, cậu càng lấn tới. Sáu giờ mười lăm, trễ hẳn năm phút, Naib chưa bao giờ đắm chìm vào tuyệt vọng đến vậy, dẫu sức vẫn chưa cạn kiệt, vẫn đủ để cậu tốc lực chạy đáo để đến nơi. Ngay kìa, tấm bảng chỉ đến hướng Đông nơi Whitechapel ngự trị xuất hiện rõ rệt phía cuối con đường, dòng người thưa thớt dần, chừa cho Naib cơ may chạy đến kịp lúc trước khi con tàu đóng cửa và xuất phát.

Từng bước chân sạn tượng trưng cho một khắc định mệnh. Khóe mi ướt sũng nước mặn, lệ đẫm giàn giụa chảy sướt mướt. Trước khi cậu kịp dừng lại con tàu ấy, niềm hy vọng cuối cùng cũng dập tắt nốt. Cửa đóng, bánh xe chạy xình xịch với tốc độ nhanh hơn cả hai cỗ xe ngựa, phi thẳng trên đường ray dài đằng đẵng.

Naib khốn khổ chạy theo nó, quên mất vầng trán tóe mồ hôi và đôi môi khô cằn vô sắc tự bao giờ, đưa bàn tay yếu hèn ra để giữ lấy thứ chẳng bao giờ thuộc về mình. Gông cổ, cất tiếng cao ngất, Naib hét toáng lên, mặc kệ vô vàn con mắt nhìn vào cậu như kẻ lạ dính phải bệnh tật.

"Ma timilai maya garchu"

Là tiếng Nepal. Giọng trầm ngậy, khác hẳn với cái cách mà cậu nói thông thường, nó mang ngữ điệu thôn dã khó đoán, những giọt nước mắt cứ mãi tuôn rơi chẳng chịu dứt, làm lạc đi câu nói chỉ trót vừa bật ra nơi đầu lưỡi. Đôi chân chạy không phanh ngã quỵ xuống vừa khi chuyến tàu đã đi khỏi, không dấu vết, không tung tích, chỉ còn lại kỉ niệm quanh quất hương miền Đông nước Anh xa xôi. Bả lưng gầy guộc gù xuống, cánh tay quệt đi những giọt nước mắt trong veo không ngừng nghỉ, tiếng nấc nghẹn bao trùm cả bầu không gian tất bật sáng sớm, chỉ còn dòng người lạ lả lướt qua lại, chẳng bận tâm đến nỗi niềm xót thương của ai. Cảm xúc lúc bấy giờ, là cô đơn vô hạn.

Một kẻ sát nhân hàng loạt, ngoài phanh thây thể xác, hắn ta thậm chí còn có thể giết chết tâm hồn của một người.

Trái tim của lính đánh thuê thật sự đã bị bóp nghẽn.

"Cậu không nên ngồi ở đây."

"Mặc kệ tôi, không liên quan tới anh!"

Tiếng khóc sẽ chẳng ngớt, thời gian tồn đọng lại cho đến khi tim Naib hẫng đi một nhịp. Tàu ga đột nhiên vắng tanh, dòng người như dừng lại và biến mất dạng, chỉ còn thanh âm gió thổi cuốn theo vạn vật chìm vào quên lãng. Cậu lính thuê, từ tốn xoay mình lại với tư thế quỳ gối sát đất lạnh, máu lưu thông đều đặn chóng đông đặc. Sóng mũi ngừng thở, mọi động thái dừng đột ngột chẳng hiểu vì lý do gì.

Một cái ôm ấm nồng đã làm xua tan đi mọi muộn phiền, làm tan chảy tâm hồn bị đóng băng. Hương hoa xộc thẳng lên mũi, cành hồng ngào ngạt mùi phảng phất va xuống nền sàn, nhành hồng đỏ thắm, đẹp đẽ vô cùng. Gò má, chóp mũi, đôi mắt cậu ướm trọn vào lòng ngực rộng lớn chắc mẩy. Vạt vest dài thênh thân thuộc chạm xuề xòa xuống đất khô, cà vạt đen vải lanh và quần tây bó sát sắc nâu rêu. Mọi phút giây, chuỗi thời gian như quay về vạch ban đầu, khắc chưa chuyện gì xảy ra, khi tình yêu vừa chớm nở và không còn bất cứ biến cố nào phá tan nó đi.

Những ngón đốt dài lân la vùng eo thon, ngắt nhéo nhẹ nhàng như vuốt ve, cái hôn vắt vãnh không đậm đà trải dài từ vùng trán, mũi, hốc mắt sâu và vùng má đỏ ửng. Hắn từ tốn cởi chiếc nón vành cao ngất ngưỡng, đội lên mái đầu của Naib Subedar như một hành động vô thức, kéo vạt mũ thấp xuống ngang tầm nhìn để che khuất đi mọi hình ảnh trước mắt cậu lính, sau đó chậm rãi tặng một cái hôn nồng ở cánh môi sứt mẻ cần được yêu thương.

"Tôi cũng yêu em."

Chưa từng ngừng yêu em.

Vạt nón nhanh chóng ướt sũng bởi những giọt nước mắt vô danh trực trào nơi khóe mắt, chảy dài xuống cần cổ kèm theo tiếng nấc nghẹn không bao giờ chấm dứt. Jack, họa sĩ miền Đông Anh Quốc, đang ở ngay đây. Cậu lính thôi không ôm lấy hắn nữa, tức thì vung nắm đấm, móc ngay giữa bụng hắn, buộc ép hắn đứng dậy rồi lôi vào góc tường giữa xó người dày đặc, không ngừng đánh, dứt điểm ở cú thứ mười bảy thật mạnh mẽ rồi mới chịu buông lời chửi rủa. Tiếng mủi than va vào đầu lưỡi, ngăn chặn việc cậu tiếp tục mắng mỏ hắn, tông giọng lạc đi trông thấy, không còn trong trẻo như lần đầu tiên cậu cất tiếng nữa. Kì lạ rằng, hắn không hề chống cự hay hành động gì, chỉ vỏn vẹn là cam chịu.

"Khốn khiếp. Anh là đồ thảm hại, thật sự rất thảm hại."

"Tôi biết."

Tiếng thầm thì bị ngắt quãng bởi cú đấm thứ mười tám ở ngay vùng hông. Tựa mặt mình trên vòm ngực hắn, đập chỏm đầu vào lòng ngực trái không ngừng nghỉ, Naib chỉ kiếm cái cớ để có dịp nghe rõ ràng thanh âm trái tim kia đang đập dội vang. Góc mặt của một người lính trưởng thành, nay hệt như đứa trẻ bê bết nước mắt mặn chát, bìa thư hắn gửi nằm nhăn nhúm gọn gàng trong lòng bàn tay cậu, sớm đã được Naib khắc in từng câu từ rồi.

"Anh còn viết chữ Nepal xấu tệ."

"Nhưng em đọc được mà, đúng không? Tôi đã nghe thấy tiếng em đọc nó."

Nụ cười của Jack thật sự còn đẹp hơn cả nhành hồng hắn mang trên người, lòng bàn tay rộng thênh áp sát đôi gò má đỏ ửng của người lính bằng tất cả lòng thành, từ tốn ôm ấp trọn thân thể, hắn tựa góc cằm mình lên bả vai người nọ, nhẹ nhàng vân vê thớ tóc màu cacao xinh xẻo thơm lừng, siết chặt lấy vùng eo cong cớn rồi mĩ miều vỗ về người mà hắn nguyện không bao giờ ruồng bỏ nữa, một lính Gurkha cộc cằn ranh mãnh ngoan cố không chịu rơi vào lưới tình;

Như một yêu tinh nhỏ dưới đêm trăng tròn vắt vẻo.

"Cùng về nhà thôi, Naib Subedar."

____

Ma timilai maya garchu là tiếng Nepal, dịch ra là "Tôi yêu em". Đây là dòng duy nhất Jack viết trên thư đúng như tiếng mẹ đẻ của Naib để làm thông điệp và chỉ muốn mỗi mình Naib đọc hiểu. Thế nên để tìm ra Jack, Naib mới nói lại nguyên gốc đoạn thư bằng tiếng Nepal tại trạm tàu, sau đó mới được Jack đáp lại "Tôi cũng yêu em".

Kết thúc 09/10/2019

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net