Chapter 3: Whitechapel

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙒𝙝𝙞𝙩𝙚𝙘𝙝𝙖𝙥𝙚𝙡 - một quận nghèo nàn cư ngụ tại East End of London xảy ra mười một vụ giết người vào những năm 1880.

______

Len lỏi những giọt hơi nước luồn qua khe tủ, hơ mát đôi gò má hồng hào pha sữa trắng của cậu trai nhỏ. Naib co ro trong nơi chật hẹp nhưng buốt thấu tận xương thịt. Chiếc khoác xanh cũ kĩ đã rách rưới một số chỗ không đủ để sưởi ấm cho cậu. Naib không còn gì để phòng thân, miếng đệm tay cuối cùng cũng đã dùng mất, giờ đây cậu chẳng còn là một lính đánh thuê nữa, mà chỉ vỏn vẹn là một kẻ vô dụng không còn thứ gì để mất.


Cậu hướng mắt về tên thợ săn sặc mùi chết chóc kia, tưởng tượng về khung cảnh mà hắn mổ xẻ cậu ra thành hàng trăm mảnh, kéo lê lết cậu đến dãy ghế cùng lớp vải đỏ êm ái nhưng đầy hiểm nguy ở tận cùng nơi tầng hầm. Naib đơn giản nhớ mọi người, dấn thân vào cuộc chiến này, cậu đã không nghĩ đến việc rồi một ngày phải chôn chân ở đất rừng xa xôi hẻo lánh, phải chết ở một nơi thậm chí mình không thuộc về.

Chiếc tủ ken két mở ra, chính là thời điểm Naib kiệt quệ khập khiễng đứng lên đối mặt với bộ xương trơ gầy trước mắt. Quý ông lịch lãm kia chuẩn bị đâm nát từng thớ nội tạng cậu, moi móc quả tim chưa từng được đập vì hạnh phúc của cậu, sau đó lẳng lặng bóp nát nó.

"Naib Subedar..."

Còn không có tư cách gọi tên tôi đâu, thứ quý tộc rẻ rách.

Naib cau mày, đôi môi nứt mẻ vì khí trời lạnh giá bắt đầu xuất hiện vảy, máu tuôn ra ướt đẫm bên cánh vai gầy, thân hình kiên cường bấy giờ trở nên nhỏ bé tựa cành liễu đào, cậu ngã mình xuống đống đất cứng ngắt, cảm nhận được cái chết của những người đã có mộ bia được xây trên mảnh đất kia. Những cánh hoa hồng từ chiếc gậy của hắn liên tục vươn vải xuống đôi chân đã không còn sức lực để đi, Jack vẫn vô cảm che giấu gương mặt đằng sau lớp mặt nạ, hắn bế xốc cậu trai nhỏ lên, để cậu dúi đôi gò má mịn lấm tấm vài vết bụi bẩn vào lồng ngực hắn.


Naib nhẹ hẫng, nhẹ hơn cả một cơ thể đã bị trút hết linh hồn bên trong.

"Bọn quý tộc như anh cũng bẩn thỉu phết, coi thường mạng sống đến vậy."


"Trước kia tôi cũng đâu được mặc những bộ vest sang trọng thế này đâu."

Jack bật cười, đôi móng vuốt nhọn hoắc đâm chút ít vào da thịt mỏng nhẹ khiến Naib giật bắn người, khác với nhiệt độ cơ thể của người bình thường, người hắn rất lạnh, cứ như thể một tử thi đã chết lâu lắm rồi. Người cưa xẻ nhìn chằm chằm vào cậu trai nhỏ bất lực yếu ớt thở hồng hộc vào lồng ngực hắn, phà dòng hơi nóng hổi lên bộ vest của hắn. Chỉ trong một nhịp đồng hồ, Jack đã vô tình cảm nhận được trái tim mình đang đập, một cách rất chân thật.

Đôi mắt trong veo mà hắn đã để ý từ lúc bắt đầu vào trận, đôi mắt màu lục bích xinh đẹp tựa thiên nhiên đã khiến hắn muốn sở hữu. Jack rất ích kỉ, có thể đạt được bất cứ quyền lợi nào mà hắn muốn, đễn nỗi có thể giết người hàng loạt.

"Này", Naib giương đôi mắt thờ thẫn đầy tuyệt vọng lên nhìn tên thợ săn đang ôm cậu vào lòng kia, đôi tay trắng ngần chằn chịt vết xước víu lấy cổ áo hắn, "Kể tôi nghe về anh đi, dù gì tôi cũng chết mà."

Jack đứng lại, hắn nhìn Naib bằng nửa con mắt màu đỏ ngầu. Len lỏi sâu trong đồng tử hắn đột ngột có thứ gì đó rất buồn thảm. Hắn tiếp tục cất bước, nhưng lần này kì lạ hơn, hắn mặc kệ chiếc ghế phía trước, đi thẳng qua nó.

"Không thấy đường sao, ghế ở đằng kia.", Naib bật cười khe khẽ một cách khinh bỉ, không chút vùng vẫy, cậu nhẹ nhàng đưa cánh tay còn dính máu bê bết chỉ thẳng vào chiếc ghế đằng xa.

"Cậu thật sự muốn được treo lên ghế à?"

"..."

Naib yên vị trong lòng hắn, để hắn dẫn đi trên con đường rợp bóng cổ thụ. Hắn muốn hỏi như thế cho vui, Naib nghĩ vậy, vì vốn chơi đùa kẻ sống sót là thú vui tiêu khiển của bọn thợ săn mà. Cậu quá quen rồi, khi trước gặp Joker cũng có một pha hú hồn như thế. Naib gật gù, dù có muốn sống hay muốn chết thì sớm muộn hắn cũng cho cậu lên ghế.

"Anh chơi đùa với mạng sống người khác như vậy, liệu có vui không?"


Naib nghĩ hắn thích tâm sự với kẻ cận kề cái chết, cậu chỉ đang phân vân thời gian còn lại là bao lâu. Trận này có lẽ danh sách kẻ sống sót sẽ gạch đi cái tên "Naib Subedar". Ngặt nghẽo thay, nổi danh với biệt hiệu kẻ tốc độ như thế, cứu đã biết bao người từ chiếc ghế đỏ, thế vậy mà cậu sắp chết bởi cái thứ mà cậu đã thuộc nằm lòng. Đúng như tên tiên tri phiền phức kia đã nói, cậu chỉ tổ phí thời gian.


Jack một lần nữa cúi đầu xuống nhìn vào tấm thân cựa quậy một chút trong lòng hắn, đột nhiên thấy hành động mình đang làm thực sự vô ích. Tất cả mọi kẻ sống sót lẫn thợ săn đều không nhớ gì về cuộc sống trước, đến chính cả tên tuổi của họ cũng không hay biết. Mỗi trận "đuổi bắt" như vậy cung cấp cho họ mảnh ghép kí ức, cũng chính là lý do họ tự mình dấn thân vào cuộc chiến không hồi kết này.

"Cậu sợ chết sao?"

"Đằng nào mà chẳng chết, tôi ở đây cũng đồng nghĩa với việc tôi đã chết."

Jack tặc lưỡi, hắn từ từ đi xuống cầu thang dẫn đến chiếc hầm vương vải máu me, nơi có hàng dãy ghế mà đến Emma còn phải chịu thua khi xử lý chúng. Đây là nơi mà kẻ sống sót có muốn chạy trốn cũng không thể. Naib thở dài, cậu cười buồn, cười vì chẳng thể làm gì cho cuộc sống, chẳng thể thoát ra khỏi cái trò chơi chết giẫm này, và chẳng thể cười lần cuối với những người đồng đội.

Sau cùng mày vẫn là thằng vô dụng, Naib Subedar ạ.


Sợi dây thừng chi chít đống gai nhọn được Jack quấn từ tốn lên cơ thể của Naib, cậu cảm nhận được cái đau điếng đang dần mơn man vào da thịt. Tưởng chừng như có thể ứa máu bất cứ lúc nào, Naib không thèm vùng vẫy, cậu chỉ bình thản gục đầu xuống nhìn đôi chân lịch thiệp của hắn. Có ai nghĩ đây là một tên thợ săn tàn nhẫn đâu?


"Này... Anh làm gì vậy..."

Naib giật thót mình, gương mặt bỗng đỏ như gấc, cậu nheo mày nhìn Jack, nhẹ nhàng tựa cánh hoa hồng đang rơi lã chã từ chiếc gậy của hắn, Jack cúi người xuống, mu bàn tay rộng lớn che khuất đi đôi mắt ngọc bích kia. Naib rơi vào trạng thái hoảng loạn, cậu không nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì. Xung quanh chỉ vỏn vẹn một màu đen kịt mịt mù.

Rồi bỗng nhiên, một thứ gì đó ấm áp mơn trớn nơi xương hàm cậu, Naib giật thót lên, cậu run rẩy, quắn quéo cả cơ thể lại. Đôi vai trơ gầy quằn quại cố thoát ra khỏi chiếc ghế chết bầm kia, nhưng hai mắt cậu không thể nhìn thấy gì. Thứ không xác định lướt xuống chiếc cổ trắng ngần, xoáy tròn nơi yết hầu khiến Naib vô thức rên rỉ, mắt đục ngầu rồi bắt đầu ngấn nước long lanh như sương ban mai. Naib không hiểu, rốt cuộc hắn ta định làm gì.

Cái gì thế...?

Jack từ tốn dùng đôi vuốt nhọn xé rách một mảng áo, rất nhẹ nhàng và uyển chuyển. Hắn đã khiến cậu trai lúc nào cũng khư khư cái khoác xanh phải lộ cơ thể mĩ miều của bản thân ra. Vòm ngực trắng ngần rắn rỏi trưng ra như mời gọi hắn, nhưng có vẻ chiếc mặt nạ có phần phiền phức đang làm hắn khó chịu. Hắn dùng phần thân móng vuốt chà sát vòm ngực kia, nhiệt độ chúng lạnh như người đã chết vậy, Naib cảm nhận được chúng, cậu rít lên từng đợt, hàm răng nghiến chặt, va lành cạch vào nhau.

"Dừng... dừng lại-"

"Không được, Naib."

Bàn tay trái che khuất đôi mắt cậu ghì chặt lại, đôi móng vuốt cư ngụ bên phải giữ lấy cánh vai cậu. Naib bất động, đôi môi mở ra một cách run rẩy, khiến Jack không kìm lại được. Bất thình lình, hắn cắn lấy cánh môi ấy đến nỗi ứa máu, Naib không vùng ra được, đôi mắt bị che khuất trừng ra bất ngờ. Jack đưa hết chất lỏng màu đỏ tanh nồng kia vào khoang miệng hắn, ngọt xuất sắc.

"Tuyệt thật."

Jack đưa chiếc lưỡi vào bên trong khoang miệng cậu trai nhỏ, mặc kệ cậu đang thở gấp trong vô thức. Mút hết vị đường sâu tận cùng đáy cổ họng. Jack chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc khi có một con mồi ngon như thế.

Lần đầu tiên trong đời, kẻ sát nhân hàng loạt ở phố Whitechapel đã phải đổ quỵ trước cơ thể của một lính đánh thuê.

"Naib!"

Jack giật nảy mình.

Hắn nhìn phắt lại, nhíu mày khi nhận ra tiếng động lạ hoắc xuất phát từ cầu thang dẫn xuống. Cánh cú từ đâu xòa vào mặt hắn, Jack nghiến răng, khó chịu vùng vẫy. Chết thật chứ, đang trong cơn say mồi, tình huống này bế tắc quá đỗi.

Là tên tiên tri phiền phức, Eli Clark.

Naib tức giận, dòng nước bọt còn dính trên khóe miệng cậu có vị rất khác lạ. Nó khiến cậu kinh tởm, ngay từ đầu đáng lý không nên day dưa với loại người bẩn thỉu như hắn. Naib nhìn chằm chằm vào hắn, đôi mắt ngọc bích đục màu đầy miệt thị. Eli với chiếc băng mắt đen kịt cùng họa tiết hoàn mỹ nhanh nhẹn bảo kê phía trước, Emma và Aesop cũng đồng loạt xuất hiện ngay sau đó. Aesop nhanh chóng cởi hết đống dây thừng khó chịu ra, và Naib hoàn toàn tự do.

Eli là tên bảo kê phiền toái nhất mọi thời đại, luôn khư khư chú cú kia bên mình, người bạn đồng hành bất diệt của anh khiến các thợ săn đến mệt nhoài. Naib được Emma và Aesop dẫn đến cổng, trong khi Eli Clark đối phó với tên cưa xẻ một cách rất dễ dàng. Hắn chỉ việc quật một cách bất lực, cánh cú của anh sẵn sàng bảo vệ chủ nhân bất kì tình huống nào.

Cho đến khi cả bốn người thoát ra một cách vẹn toàn, Naib vẫn cảm thấy rất lạ.

Bầu không khí lúc ấy, lạnh như những ngày ở quận Whitechapel vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net