Chapter 4: Manieri

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙈𝙖𝙣𝙞𝙚𝙧𝙞 - Italian
(n.) trang viên

Cư ngụ sâu bên trong cánh rừng hoang sơ là căn dinh thự trông không bắt mắt và lộng lẫy, đơn thuần được làm bằng gạch nâu nung, sơn trắng khói nay đã nứt mẻ một số chỗ. Chiếc cổng làm bằng sắt gắn liền với hai cột đèn đậm nét đường phố phương Tây đã khiến nhiều người qua đường không khỏi bàng hoàng, men theo dãy cầu thang xoắn được lát thảm đỏ đã sậm màu là gian phòng chính tanh mùi nồng của máu, lãng vãng tiếng ti tách nước rỉ.

Trên tay cầm điếu thuốc tàn bằng gỗ nâu bền chắc, hắn ta, Kẻ Đồ Tể chán chường vắt chân ngồi trên chiếc ghế sopha êm ái sắc nhung đen. Hắn không có báo cáo gì về trận đấu lần trước, kèm theo vài tiếng thở dài không giống mọi ngày. Tiếng chiếc máy chụp ảnh cứ vang vọng bên tai hắn rất nhiều lần, hắn thừa nhận Joseph rất khá về mảng làm phiền hắn, Jack không ngừng lắc đầu ngoày ngoạy, đôi mắt đỏ ánh nâu nheo lại nhìn tên người Pháp trước mặt.

"Một lần nháy máy nữa thì đừng trách tôi giã cậu ra bã."

"Xem ai nói kìa.", Joseph cười khẩy, tay vơ lấy ly rượu Nho cay nồng ở góc tủ mà nhấp một ngụm, "Jack đồ tể, kẻ thua trận."

Cánh hoa bỉ ngạn theo tà váy xẻ đôi rơi lã tả trên nền sàn ẩm ướt, vạt kimino dài ngoằn cùng thân hình mảnh dẻ bước từ tốn đến nơi Kẻ Cưa Xẻ ngồi. Với hành động cúi đầu chào hết sức kính lễ, ả ma nữ kia vẫn đang đợi mong khoảnh khắc hóa quỷ để trực chờ lăm le những kẻ sống sót. Mái tóc dài xuề xòa chạm khẽ sóng lưng, bỉ ngạn Michiko xòe cánh quạt vẫy nhẹ, cánh môi hồng như mọng vô thức cong lên như thế.

"Anh chẳng giống thường ngày gì cả.", thiếu nữ với khỏa eo cong mẫy, thân hình lý tưởng nhẹ nhàng để nụ cười nhìn thấu tâm can trực chờ trên môi mọng, "Hay là do, lính đánh thuê?"

"Đừng kiếm chuyện, Michiko."

Jack tặc lưỡi, khuôn mặt cau có che khuất bởi chiếc mặt nạ trắng ngà. Cô geisha hiểu được tâm lý hắn đang cảm thấy tự ái, bèn cười thầm lấy quạt che đi nửa mặt.

"Kĩ năng của bọn chúng vượt trội rất nhiều so với tuần trước.", Jack nghiến răng nhè nhẹ, hai mắt nheo lại phân tích,  "Subedar, thằng lính đánh thuê khá cứng đầu. Mấu chốt quan trọng là miếng đệm tay của nó. Chỉ cần một trong ba đồng đội của nó lên ghế thì lập tức liền được giải cứu."

"Cô đã gặp lính đánh thuê bao giờ chưa?"

Joseph loay hoay với chiếc máy, trong khi mắt vẫn đắm chìm trong thế giới nghệ thuật của bản thân qua ống kính, thì miệng vẫn không ngừng đặt câu hỏi cho quý cô geisha bên cạnh.

"Đã từng, tầm hai ba tuần trước, khi trang viên gửi thằng nhóc đến tham gia trò chơi. Kĩ năng của tôi có thể tiếp cận nó, nhưng đầu óc của nó cũng rất lanh lợi.", Michiko thừa nhận, chiếc quạt được xấp lại giữ trong tay.

"Và những tên còn lại, chúng cũng đặc biệt phết mà?", Joseph nhấp thêm một ngụm rượu, đôi mắt nhíu lại hằn những vết chân chim nhỏ, đột nhiên gã cảm thấy tên thợ săn, bạn gã rất hờ hững, thú thật hắn chẳng bao giờ đàng hoàng trong việc bắt sống những kẻ sống sót.

Jack đan hai tay lại, trườn người ra trước, đặt cùi chỏ lên đầu gối, chiếc mặt nạ chưa từng cởi xuất hiện hơi nóng phà ra từ khuôn miệng hắn, hắn thở dài, cơ thể lạnh lẽo cựa quậy một chút, trong vô thức, tâm trí hắn đang suy nghĩ gì đó mà chỉ có trời đất mới rõ được.

"Aesop Carl đã đặt một cỗ quan tài cho tên lính đánh thuê.", Jack nhướn mày, đôi mắt đỏ lòe ánh lên đằng sau khe hở của chiếc mặt nạ, "Tên ướp xác quái dị ấy có trí thông minh. Hắn ta đoán được ai sẽ lên ghế, hoặc là trang viên đã rèn luyện bọn chúng thuần thục đến mức thấu hiểu nhau chỉ qua hành động. Aesop Carl hẳn biết lính đánh thuê sẽ liều mạng đi cứu bất kì ai kể cả khi phải hy sinh bản thân."

Joseph im thin thít, lần đầu tiên gã chủ động rời đôi mắt khỏi ống kính máy quay, đồng tử màu đại dương vô cảm nhìn chằm chằm Jack. Gã đột nhiên cảm thấy có gì đó xuyên tạc qua tim, dẫu chỉ bằng một lời nói gợi tả hình ảnh, gã như muốn đổ quỵ một cách không lý do.

"Joseph?", Michiko khều nhẹ gã khiến gã giật tít, quay sang quý cô geisha rồi lẳng lặng mỉm cười như thể chưa có gì trong đầu, gã từ tốn đưa mắt vào ống kính, thanh kiếm vác sau lưng hắn lỏng đi một chút.

"Hôm sau là tám đấu hai, lần này thì không dễ đâu."

Đồng hồ điểm hướng tám giờ tối, cư ngụ trong khu trang viên cũ kĩ vốn có cô gái với thân hình nhỏ nhắn, gương mặt màu trắng kem xuất hiện vài nếp nhăn mờ ảo trên vầng trán đã ngả màu, cùng với ống kiêm tiêm màu đỏ liệm, tấm lương y đang thuần thục chữa trị cho ai kia.

"Lúc nào em cũng ngu ngốc như vậy."

Naib cười trừ ngây ngô, chốc lại hấp tấp rít lên do cái đau điếng bởi đống vết cào, di tích của trận đấu trước, (phần lớn lãnh chịu từ tay vuốt của ai đó). Lia đồng tử sang bác sĩ Dyer trong một thoáng, cậu gật gù. Chiếc áo khoác màu xanh ố vàng bị xé tan nát chỉ bởi một tên thợ săn, Naib thở dài thườn thượt, mắt nhìn vào vô định. Emily tiêm vào vết cào cuối cùng, dùng bông gòn chấm vào vết kim, sau đó sử dụng băng gạc dự trữ trong kho để cầm máu. Cô lắc đầu ngán ngẩm, mười như một, lúc nào cô cũng phải chăm bẵm tên lính đánh thuê này nhiều nhất trong số các kẻ sống sót.

"Xin lỗi chị, Emily.", Naib nhoẻn miệng tươi roi rói, vẫn là cái điệu bộ tinh nghịch rất trẻ con khiến bác sĩ Dyer chẳng thể trách được.

"Sau này nếu có bị thợ săn đuổi thì cứ hướng về cổng thoát.", Trên tay Emily là chiếc khăn giấy, cô lau sạch đầu kim tiêm, sau đó quay sang khuyên bảo Naib, "Còn em chỉ biết suốt ngày day dưa với đám thợ săn, chạy rồi lại bị thương, bao giờ em mới trưởng thành đây?"

"Lúc đó mọi người đang mở cổng.", Ánh mắt Naib trở nên sắc lẹm, luôn là cái tính cứng đầu lúc nào cũng khiến mọi người phải chịu thua, "Nếu em dẫn thợ săn ra cổng, họ cũng sẽ bị liên lụy."

Vốn dĩ trang viên huấn luyện rất cẩn thận về các kĩ năng lẫn điểm mạnh của mỗi kẻ sống sót, người có kĩ năng nổi trội tương đương với tiền đạo William Ellis cùng quả bóng bầu dục chính là lính đánh thuê Naib Subedar. Tuy vậy, cậu hay có xu hướng dựa vào năng lực quá nhiều dẫn đến việc liên lụy tính mạng.

Emily nghĩ sai về tên lính thuê này rồi, ban đầu cậu ta vốn rất trưởng thành, thậm chí có cái đầu lạnh vượt trội hơn tất cả mọi người. Tuy nhiên, điểm yếu chết người của cậu ta là không muốn bất kì ai phải lên ghế trừ bản thân ra.

"Lần sau mà còn liều như thế nữa thì đừng trách tôi từ mặt cậu."

Chất giọng trầm ấm vang lên trong bầu không gian tĩnh mịch, cắt ngang cái ảm đạm mà Naib đem lại khiến Emily phải khó xử. Luôn là nhà tiên tri với bộ óc thiên tài, cậu dựa tấm lưng bền vững vào thành cửa, nhẹ nhàng lấy tay kéo chiếc bịt mắt xuống. Naib nhìn chằm chằm tên tiên tri, cau mày khinh khỉnh, chẳng trách Naib cứng đầu, chỉ trách Eli cứ suốt ngày lo lắng thái quá.

"Cậu lo cho con cú còn chưa xong đấy, tiên tri mặt dày."

"Tỉnh táo lại đi lính đánh thuê,", Eli tặc lưỡi, nghiến răng cành cạch rồi quay mặt sang cậu trai với đống băng trắng bó đầy cơ thể, "Bọn tôi không cần cậu lo lắng, cứ lo cho bản thân trước không được à?"

Eli hiểu rõ Naib hơn cả một người anh em. Lúc nào cũng gửi cú qua bảo kê cho cậu ta, lúc nào cũng thấp thỏm lo rằng cậu ta sẽ bị treo lên ghế, lúc nào cũng sợ rằng chỉ có ba kẻ sống sót thoát được, và chỉ có mỗi Naib là không thể. Đôi mắt mà chưa ai từng chứng kiến của Eli Clark đang nheo lại, cậu mím môi, gác một chân lên cửa rồi lắc đầu.

"Được rồi thằng cứng đầu, sau này đừng làm như vậy nữa."

"Em tới thăm Naib sao?", Emily giương hai con ngươi khó hiểu lên nhìn Eli.

"Một phần là đến thăm.", Eli thở dài thườn thượt, đôi tay gầy gò tiện vắt lên trán, quả thực lượng áp lực cậu tiên tri phải chịu lớn hơn ai hết, "Em tới thông báo nữa. Trang viên đã chấp thuận thêm một trận đấu sắp tới do bọn thợ săn gửi lời mời."

Naib vung tay thành hình nắm đắm, không kiểm soát được cảm xúc. Tiếng va chạm của bức tường vang lên rõ rệt trong bầu không khí nghiêm nghị, đồng tử cậu không ngừng chuyển động, vài hắc tuyến lộ rõ trên khuôn mặt tái nhợt chưa kịp phục hồi của tên lính đánh thuê. Naib ghét cái cảm giác này vô cùng, thật sự ghét. Tim cậu không ngừng đập, lòng cậu không ngừng lo lắng.

"Naib, bình tĩnh lại.", Eli quá quen với những cử chỉ này, nói như thể một lời ra lệnh, "Lần này là tám kẻ sống sót cùng hai thợ săn. Chúng ta cần bàn chiến lược rõ ràng."

Eli nhướn mày, khóe môi giật một chút, cậu nuốt cái nghẹn ở cổ họng, khuôn mặt ngước lên nói to rõ, cậu ta trước đây đã chất vấn rất nhiều, dằn vặt bản thân rằng liệu có nên nói ra điều này không.

"Naib, cậu không được tham gia."

"Khỉ thật... Eli, cậu vẫn không hiểu bản chất của bọn thợ săn.", Naib tức giận, hơi thở trở nên dồn dập, "Chúng vốn dĩ chỉ thích chơi đùa thôi! Chẳng có mục tiêu rõ ràng nào trong các trận đấu, đơn giản chúng ghét ai sẽ cho lên ghế đầu tiên."

"Tôi biết chứ, Naib."

Eli Clark trở nên mềm nhũn, hành động khựng lại trước lời nói của Naib, tên lính đánh thuê này đang làm khó cậu. Nhà tiên tri mím chặt đôi môi khô cằn đã xuất hiện vẩy, theo thói quen chỉnh lại băng bịt mắt. Naib run rẩy, cậu vẫn không hiểu rốt cuộc Eli trước mặt đang muốn điều gì. Nếu cậu không tham gia thì ai sẽ là người cứu đây?

"Cậu đúng là điên rồi...", Naib lầm bầm, "Cậu rốt cuộc đang sợ cái gì?!"

Khi cảm xúc của một con ngươi đạt đến cực hạn, họ sẽ giải tỏa, và Eli chính là người đã đạt đến đỉnh điểm của cảm xúc. Cậu nắm chặt lòng bàn tay đến nỗi gân xanh, răng nghiến mạnh cánh môi đến nỗi ứa máu rồi đập thật mạnh vào thành cửa. Emily giật mình, cô cố gắng giữ vững bản thân trước sự việc, ánh mắt thất thần nhìn chằm chằm Eli. Đôi chân bắt đầu luân chuyển, Eli nhanh nhẹn bước tới chiếc giường sắt sặc mùi y tế nơi Naib đang ngồi, đôi tay tức giận nắm lấy cổ áo của tên lính đánh thuê rồi nâng cả cơ thể đầy thương tích của cậu ta lên. Eli đối mặt với Naib, một cách đầy căng thẳng.

"Rồi để cậu lên ghế bởi tên cưa xẻ khốn nạn đó à? Đừng hòng thằng ngốc, chính vì tôi có cái não nên mới không cho cậu tham gia!", Eli hét toáng lên, mặt gục xuống, run lẩy bẩy, cậu nấc lên từng đợt, cuống họng phát ra những tiếng lầm bầm

"Jack quỷ quyệt, hắn ta đã xém giết cậu đấy. Sao cậu chưa bao giờ lo lắng cho bản thân mình vậy?"

Naib cứng họng, gương mặt lộ rõ vẻ thất thiểu, cậu không biết nên đáp lại Eli như nào, cậu ta nói rất đúng. Trận trước cậu suýt mất mạng bởi Jack Đồ Tể, bởi chính tên thợ săn mà cậu không hề hay biết đến tên tuổi.

"Cậu có thể nghe cuộc bàn luận của trang viên, nhưng trận này tôi cấm cậu tham gia."

Eli quyết tâm nhìn chằm chằm vào mắt Naib, sau đó quay mặt lại đi thẳng ra cửa, để lại Naib trong mớ hỗn loạn.

Jack Đồ Tể, đừng hòng đụng vào bạn tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net