Chapter 8: Steel Will

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

𝙎𝙩𝙚𝙚𝙡 𝙒𝙞𝙡𝙡 - English
(n.) ý chí sắt thép

Chống lại một kẻ uy quyền chính là điều ngu ngốc nhất.
__

Trong cơn say nồng, nỗi đau vô thức vẫn mân mê làn da hồng mơn mởn, lính đánh thuê vô thức cảm nhận được cái sắc nhọn từ chiếc móng vuốt kia đang từ từ nhấn sâu vào da thịt cậu, Naib chẳng thể nhớ nổi mình đã khàn đặc cổ họng chỉ vì hét nhiều đến mức nào, chỉ biết hình ảnh cuối cùng Naib chứng kiến được chính là chiếc mặt nạ sắc trắng ngà vôi của Gã Đồ Tể.

Lại là kiểu bế công chúa sến sẩm ấy, chết mất, Naib căm thù cái vẻ dịu dàng sau tất cả những gì hắn đem lại cho cậu, đơn giản chính là những cú quật đau điếng thấu tận xương tủy, thà rằng treo cậu lên chiếc ghế đỏ còn hơn.

Một cách lười nhác, thân hình đầy vết thương tích từ những cuộc chiến tranh ưỡn ra, cơ căng làm gương mặt bầu bĩnh ở hai bọng má thoắt chút gầy gò nơi chiếc cằm phải nhăn nhó.

Naib lim dim, cậu cảm nhận được vài hạt nước từ trần nhà rỉ rét vẫn đang nhỏ từng giọt xuống gò má cậu, Naib thấy cả mặt mình nóng bừng bừng, trong khi cơ thể lạnh cóng đến mức muốn ngả quỵ.

"Chỗ quái quỷ nào thế này..."

Lính đánh thuê liếc nhìn sang chiếc tủ bên cạnh, may mắn khi thấy chiếc nón của bản thân vẫn còn nguyên vẹn, ngoài ra, thu hút ánh nhìn của cậu chính là một chiếc rổ bằng nhựa nhỏ, bên trong chứa nước ấm và một cái khăn bông khá mềm mại.

Mái tóc Naib trở nên ướt sũng, đuôi tóc màu nâu sậm dài chạm gáy được buộc bởi đồ cột lỏng lẻo phía sau, Naib rít lên khe khẽ, vết cào của Jack khiến cậu rát, chúng thật sự rất đau. Cậu vô thức sờ tay lên vầng trán trắng ngần, quả thật nóng dữ dội.

"Hai ngày rồi vẫn chưa hạ sốt sao?"

Naib thở dài thườn thượt, thốt lên một tiếng chán chường. Cậu nghĩ quả thật không sai, nơi này sao có thể là trang viên được chứ, thế mà cứ tự dặn lòng rằng đây chính là nhà. Nhà làm gì lại xa lạ thế này.

Chất giọng trầm ấm kia nghe mà lạ lẫm vô cùng, Naib chỉ muốn vùi cả cơ thể vào trong chăn ấm mà lẫn trốn. Cậu cảm nhận được hơi lạnh từ gã người lạ kia, Naib sợ chủ nhân của giọng nói sẽ bước vào và hành hạ cậu như một thú vui của hắn. Hay đơn giản hơn hết, cậu sợ rằng đó chính là Jack Đồ Tể.

"Không phải sợ làm gì."

Vẫn là bộ vest với chiếc đuôi dài ngoằng chạm đầu gối đen kịt, hắn bỏ đi cái vẻ ngoài phong lưu hôm nọ, chỉ vỏn vẹn vận một bộ áo hết sức đơn giản như ấn tượng ngày đầu cậu gặp hắn. Gương mặt mà cậu nghĩ không mấy phúc hậu ẩn sau lớp mặt nạ dài đến vòm ngực, cùng chiếc nón điển hình của quý tộc Anh đầu những năm 90, hắn lui mình đến chiếc giường nhỏ bé nơi cậu đang nằm, cùng bộ móng vuốt khiến người khác phải rợn người.

"Cút đi..." - Naib run bần bật, chưa bao giờ một tên lính đánh thuê dũng cảm bất khả chiến bại trên mọi mặt trận phải sợ hãi một người nào đó.

Jack lẳng lặng chạm lấy cái loa màu đồng cũ rít từ chiếc Pyle-Home cổ điển, khẽ khàng xoay chiếc đĩa đen sậm ở phía dưới rồi bật nhạc lên, tiếng rò rỉ chói tai kết hợp xuyên suốt bản nhạc khiến Naib khó chịu đến quắn quéo, chẳng hiểu nỗi Jack Đồ Tể có sở thích lạ lẫm như nào, nhưng chắc rằng có lẽ cả đời này cậu và hắn không thể thích chung một thứ được.

Cậu nheo đôi lông mày, hai cánh môi mỏng tanh bị hàm răng trắng toát nghiến chặt đến mức bật máu, Naib căm ghét hắn, căm ghét cái thứ mà hắn xem là thú vui lúc nào cũng đùa giỡn nhờn nhã.

"Nếu giết tôi có lẽ anh đã không phải hạ mình mà chăm sóc một kẻ sống sót như này."

Jack xoay người lại nhìn cậu, chết tiệt, cậu chẳng biết mình đang nghĩ cái gì trong đầu nữa. Chỉ là, việc nhìn chiếc mặt nạ kia làm cậu hết sức khó chịu, cậu muốn nhìn thấy mọi cảm xúc của hắn, cậu tò mò muốn biết phản ứng của hắn như thế nào đối với cậu. Jack chỉ nhìn cậu, hoàn toàn vô cảm.

"Tôi đã định treo cậu lên ghế đỏ lâu rồi." - Một cái cười khẩy nhẹ hẫng, hắn ậm ừ, nuốt cái nghẹn ở cổ họng - "Nhưng tôi không thể."

"Đồ yếu đuối." - Naib gằng giọng, gắt gỏng liếc nhìn hắn, cậu chỉ muốn chết quách đi cho xong, hơn là phải chứng kiến hắn như thế này - "Jack Đồ Tể mà mọi người đồn đại sau cùng vẫn là đồ bỏ à?"

Naib nhếch mép rồi chốc lại nghiến răng, đôi bàn tay dài gày gò nắm chặt mảnh chăn trắng ướt nhẹp vì nước từ trần nhà rỉ xuống. Cậu muốn chửi rủa hắn, muốn làm hắn điên tiết lên đến mức phải giết chết cậu ngay tại chỗ thì thôi. Vào vài ngày trước từ lần đầu gặp hắn, cậu nhớ rõ rằng Jack đã không ngần ngại mà treo mình lên chiếc ghế đỏ. Ấn tượng của cậu về hắn đơn giản chỉ thế, ghét cay đắng từ cái lần đầu chạm mặt. Naib vốn dĩ thù hận đám thợ săn, và trong số đó nếu phải nói rằng ghét ai nhất thì không ai khác chính là Jack Đồ Tể.

"Tức rồi hả? Vẫn chưa chịu giết tôi, đang chờ đờ cổ ra đây."

"Xem kìa.", Jack ngồi phịch xuống chiếc ghế gỗ gần đấy rồi phì cười, "Chắc là muốn chết lắm rồi."

Naib nhăn mày, vì sao hắn lại cười? Như thể bị chế nhiễu, mặt cậu tối sầm. Naib nhớ nhà, thật sự nhớ trang viên, cậu thật sự muốn xin lỗi Eli, xin lỗi vì đã không làm đúng theo lời cậu ta dặn, để rồi phải chôn chân ở đây với Kẻ Cưa Xẻ đáng ghét này.

"Anh muốn thấy tôi tức điên lên sao?"

"Ừ. Tức điên vì không được chết."

Jack đáp lại ngay, một cách nhanh gọn, Naib thậm chí còn không biết rõ mình ở đâu, huống hồ tính đến tình huống cậu tự tìm đường trở về trang viên. Để mà nói, hiện giờ Gã Đồ Tể nắm rõ cậu như con rối, không chỉ có thể dễ dàng điều khiển cậu, mà còn có thể xem phản ứng kịch liệt của cậu như nào. Đáng lý Naib đã phải hét lên vì bực tức, nhưng cậu chỉ lẳng lặng cười, và tất nhiên điều đó làm Jack rất khó hiểu.

"Anh không giết tôi, nhưng tôi tự giết bản thân mình được."

Naib nhếch mắt nhìn sang chiếc cửa sổ bên cạnh, bên ngoài gió luồng vào lạnh buôn buốt, hẳn đằng sau là cả một độ cao khiến con người phải khiếp sợ. Không chừng ấy là một vực thẳm không đáy thì lại hay phải biết. Jack đã nghĩ cậu sẽ run sợ trước việc đứng trước cái chết, lần đầu hắn gặp cậu chính là ấn tượng sâu sắc về ý chí sống cao cả luôn làm mọi giá để bản thân sinh tồn trong môi trường khắc nghiệt của trò chơi mà trang viên mang lại.

Cũng chính cái lý do ấy mà cậu được chọn để tham gia tất thảy mọi trận đấu. Trong khi Jack Đồ Tể rất hiếm khi tham gia trò chơi, hắn dành nhiều thời gian của bản thân vào những bản vẽ đồ sộ hơn là bắt những kẻ sống sót ngang bướng một mực chạy trốn. Thế mà sau cùng, Jack lại bị hớp hồn bởi một tên cứng đầu.

"Này, cậu điên hả?"

Naib leo xuống giường, từng bước một tiến tới chiếc cửa sổ cách mình tầm vài bước chân, khập khiễng từng bước một, cơ thể cậu mềm nhũn như thể một người không xương, cậu muốn chết, những gì cậu cần ngay lúc này chính là cái chết mà thôi. Naib quay lại nhìn Gã Đồ Tể vẫn đang đứng ngồi không yên, hông cậu đã chạm thành cửa rồi, chỉ cần ngửa người ra sau thì cậu sẽ ngã xuống như ý muốn.

"Nào lính thuê... Tôi biết cậu luôn muốn sống. Ai lại chẳng sợ cái chết?"

Lính đánh thuê không thấy được cảm xúc của Jack ngay lúc này, nhưng giọng nói của hắn có phần bị đứt quãng, ắt hẳn là đang lo lắng rằng thú vui của bản thân sẽ chết trước mặt hắn đây mà.

"Tôi luôn muốn được sống, nhưng nếu phải trở thành con búp bê để anh hành hạ, thì thà chết còn hơn."

Trong một giây mất bình tĩnh, gót chân của cậu không đứng vững được, Naib giật nảy mình, cả trọng lượng cơ thể như đạt đến mức cao nhất, tựa như một vật nặng rơi tự do trong không trung, cậu có cảm giác mình chuẩn bị ngã xuống. Naib nhắm chặt mắt, đắm mình trong cái gió lồng lộng lạnh như băng hà. Đúng rồi, sau cùng cậu vẫn phải chết thôi, chạy trốn đủ rồi, cậu cũng là con người mà, cũng có giới hạn chứ. Đấu tranh chỉ để nhớ lại những gì đã mất thì chẳng khác nào tự khiến mình đau khổ.

Chốc chốc lại cảm thấy vai mình như rỉ máu, đôi ngươi màu lục lim dim mở, rồi chốc lại thất vọng tràn trề.  Jack đỡ kịp cậu, đôi vuốt sắc nhọn nắm chặt lấy cánh vai cậu khiến nó chảy máu, hắn nhìn cậu, quả tim cư ngụ sâu trong ngực trắng hắn vô thức động đậy. Jack kề sát người cậu, vòm ngực rộng lớn kia tựa vào đôi gò má Naib một cách hết sức tự nhiên.

"Thằng khốn nạn! Có tin tôi giết cậu không?!"

"Đâm chết tôi đi.", Naib rướn mình lên cãi lại hắn, chiều cao cậu có giới hạn, trong khi hắn cao lềnh khềnh hơn hẳn cậu cả một cái thân, "Mẹ kiếp, anh nào dám làm thế?!"

Mắt Jack đỏ ngầu, ánh lên rõ rệt đến nỗi Naib có thể dễ dàng thấy được nó đằng sau lớp mặt nạ kia. Hắn vung ra đôi móng vuốt nhọn hoắc, để nó chạm vào phía ngực trái của cậu, Naib vẫn một mực nhìn hắn, đôi mắt đục ngầu không còn sức sống. Nhớ ngày đầu cậu gặp hắn, đôi mắt ấy sáng rạng ngời như viên ngọc bảo vậy.

Hắn... sao có thể giết tên lính đánh thuê này được.

"Phải đấy, tôi không thể giết cậu được."

Jack đột nhiên lại mong mỏi đến một hạnh phúc nho nhỏ. Hắn nghĩ đến hình ảnh đôi môi kia nếu cong lên sẽ xinh đẹp đến thế nào, nhưng tiếc thay, đôi môi ấy mãi mãi không thuộc về hắn.

"Nhưng tôi có thể cho cậu nếm thử thế nào là cái chết."

Jack vừa dứt lời, lập tức thân hình Naib nhẹ bổng, hắn nhấc cậu lên một cách rất nhanh gọn, không hề tốn chút sức lực nào. Ôm trọn cơ thể ấm nồng vào lòng, thân nhiệt kia trực trào làm hắn muốn điên tiết. Vứt cậu lên chiếc giường trống trải rộng lớn, hắn xòa xuống nhìn chằm chằm cậu.

"Ơ, sao lại đỏ mặt đấy?"

"Tính làm gì hả tên chết giẫm này..."

Lại là cái kiểu bế bồng sến súa đến nổi da gà của Gã Đồ Tể. Jack lẳng lặng vơ lấy sợi dây thừng dùng để bắt những kẻ sống sót lên chiếc ghế đỏ thắt ngay lưng quần, từ tốn trói cả cơ thể kia lại mặc cho lính đánh thuê vẫn ra sức vùng vậy dưới trướng của hắn. Sức lực đã cạn, cộng dồn với cảm giác thấm mệt vì sốt mấy ngày liền, Naib thở hồng hộc, đôi chân quặp lại, thân trên hoàn toàn không thể cử động, đống dây thừng siết chặt quá.

Chiếc khăn lụa chốc bao trùm cả tầm nhìn cậu, Jack đang định gói cậu thành hàng hóa hay gì? Naib tức tối, nhưng chóng bỏ cuộc, chẳng thể làm gì được.

"Anh... làm gì đấy?"

Cậu gượng gạo, giọng nói run rẩy giật bẫng lên khi đôi tay lạnh ngắt kia vô thức chạm vào đôi chân trần của cậu, những ngón tay đầy ái dục từ tốn chạy dọc chiếc đùi, Jack buộc chân cậu phải đưa lên. Naib thở dốc, đằng sau lớp vải mềm, cậu vô tình thấy gương mặt kia mất đi chiếc mặt nạ vốn có. Jack cọ đôi chân săn chắc trắng ngần lên gò má của bản thân, uyển chuyển lướt tới phần đùi với gộng thịt ngon ngao ngán, hắn dùng đôi móng vuốt chà nhẹ lên làn da mẩn cảm khiến Naib nhạy mà ưỡn phần ngực lên, bất giác rên rỉ. Chiếc lưỡi tinh nghịch của hắn vẽ một đường thẳng từ mắt cá lên đến đùi, gần sát đến nơi bí mật, hắn miễn cưỡng dừng lại, mặc kệ cho khuôn mặt phía dưới hắn đang đỏ như mộng chín.

Jack ngắm nhìn phía dưới kia, một cách say tình, hắn vội mút lấy phần thịt ở mảng đùi, hút nó một hồi lâu rồi nhả ra, bọng thịt trở nên đỏ tấy, ướt sũng nước bọt của hắn. Hắn đã luôn ước về một bữa ăn hết sức tuyệt vời như vậy.

"Đồ dơ bẩn..."

Naib thở hồng hộc, ngửa cổ ra mà chửi rủa hắn. Chân tay cậu cứng đờ, chẳng thể chống nổi lại dù chỉ một chút.

"Cảm giác thế nào? Có giống như sắp chết không?"

Jack cười vờn, ánh mắt sáng rực màu đỏ lòe nhìn đắm đuối đũng quần đang nhô lên một cách mạnh mẽ của con mồi, liếm nhẹ khóe môi, hắn nhe răng.

"Đêm nay tôi sẽ cho cậu chết."

__

Chú thích:

Pyle-Home: Loa cổ điển

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net