Chapter 3.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
nhóm, cổ vũ họ qua tin nhắn và cuộc gọi, và nếu không phải vì thực tế là cậu không có mặt cùng một chỗ, mọi thứ sẽ có vẻ không khác gì trước đây.

Vài tháng trôi qua và Jungwoo nghĩ rằng đã đến lúc.

Cậu chọn một ngày mà cậu biết rằng không có thành viên nào có mặt ở công ty, mặc áo khoác và mũ len đến buổi hẹn. Cậu đã lên lịch một cuộc họp với quản lý và các nhân viên liên quan để thảo luận về sự trở lại của mình. Và trong suốt quá trình, cậu không cảm thấy chút lo lắng nào.

Ổn rồi. Cậu không sao nữa rồi.

Khi cậu ra khỏi cuộc họp trời đã tối rồi. Đầu cậu còn đang loay hoay với mớ thông tin được đưa ra. Họ nói với cậu rằng đang có kế hoạch cho màn comeback tiếp theo của nhóm, và để cậu trở lại thời điểm này là hoàn hảo. Cho nên, chỉ trong vài tuần nữa, cậu sẽ chuyển về ký túc xá - với Jaehyun là bạn cùng phòng của cậu.

Jungwoo về nhà và thấy mẹ mình đang ở trong bếp.

"Mẹ"- cậu bước lại gần ôm mẹ- "Cảm ơn mẹ đã chăm sóc con."

Mẹ hôn lên má Jungwoo. "Một người mẹ thì chỉ mong con mình được hạnh phúc thôi."

"Con hạnh phúc lắm." – Cậu chân thành đáp.

-

Được trở về trong vòng tay Jaehyun một lần nữa khiến Jungwoo cười rạng rỡ ôm chặt anh hơn. Có thể sẽ không bù đắp được cho cái ôm mà cậu đã khước từ lúc trước, nhưng tất cả đã là quá khứ và chìm đắm trong quá khứ chẳng ích lợi gì.

Trong thời gian nghỉ ngơi, cuối cùng cậu cũng dũng cảm thừa nhận tình cảm của mình dành cho người đang ôm lấy cậu, tình cảm vẫn ở đó từ rất lâu rất lâu không hề thay đổi. Dù sao thì ai lại nhớ người ta đến độ lặp đi lặp lại I Like Me Better suốt hai đêm liền? Cậu đã phải đấu tranh với lý trí (không đời nào anh ấy cũng có cảm giác giống mình, mình không được thế này đâu) và hoàn cảnh (họ là thần tượng! còn là đàn ông với nhau nữa!), mọi thứ đều muốn đẩy cậu vào trạng thái phủ nhận, nhưng cậu đã rút ra được bài học được ngay ở đó rằng tốt hơn hết nên thừa nhận cảm xúc của bản thân.

"Anh vui vì em trở lại!"

Jungwoo không dấu nổi vui mừng trong giọng nói.

"Em cũng vui, em vui vì được quay về với mọi người thế này. Không được cùng mọi người chơi đùa, ca hát, biểu diễn mỗi ngày thật sự kỳ lạ lắm."

"Ừ, bọn anh cũng thấy kỳ. Donghyuck phải nỗ lực gấp đôi để thay nhiệm vụ của em. Nhưng mà vẫn không đủ, em biết cách pha trò của em với thằng bé khác nhau thế nào mà."

Jungwoo ngước mắt nhìn anh - "Em thương anh nhất, anh biết không?"

Vẻ bối rối lướt qua khuôn mặt Jaehyun - khuôn mặt đẹp trai một cách không tin nổi mà cậu ngày đêm nhung nhớ- bây giờ trông thật đáng yêu khiến Jungwoo cười toe toét.

"Ý em là gì?"

Tuy nhiên, ngay khi cậu định trả lời, Taeyong đã gọi tên họ. Đến giờ ăn tối rồi.

Nhưng không sao hết. Nếu bây giờ chưa đúng thời điểm thì sau này sẽ có cơ hội tốt hơn.

Jungwoo đi về phía cửa và quay lại cười với bạn cùng phòng của mình. "Một ngày nào đó em sẽ nói anh nghe."

-


Ngày nào đó chính là ngày diễn ra Beyond Live Concert của họ.

Cậu không rõ động lực nào đã thúc đẩy bản thân nhưng cậu cam đoan mình đã làm đúng. Da Jaehyun ấm áp, nhịp đập đều đặn từ nơi đầu ngón tay cậu đặt trên mạch máu anh, Jungwoo chắc rằng mình đã chờ đợi giây phút này từ lâu lắm rồi.

Tiếng nhân viên chỉ đạo vang lên kéo cậu trở về hiện thực. Cho nên, Jungwoo lùi lại, đặt một nụ hôn lên má Jaehyun, tay trượt qua gáy anh để vuốt dọc theo đường viền hàm. Trước rời khỏi, Jungwoo dùng hến can đảm hôn lên khóe miệng anh một lần nữa.

"Em thương anh nhất, anh biết không?"

Cậu cười, hạnh phúc vì cuối cùng cậu đã dỡ bỏ được tảng đã đè nặng trên ngực mình bấy lâu. Cậu chạy về phía sân khấu. Vài giây sau, cậu nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc chạy theo mình, và nụ cười trên môi càng nở rộng hơn.

Jaehyun bắt kịp cậu, đôi mắt sáng ngời và sắc hồng hiển hiện trên má anh. Anh nắm lấy tay Jungwoo.

"Em...?"

Yuta huýt sáo về phía họ, có lẽ họ đứng quá gần để nói chuyện này, nhưng Jungwoo không bận tâm.

"Vâng, em nghe..."

Tim đập thình thịch, tai chăm chú lắng nghe, Jungwoo đợi Jaehyun nói điều gì đó. Cậu biết có thể Jaehyun chỉ muốn làm bạn bè và cậu sẽ phải mang trái tim tan vỡ ngay trên sân khấu, nhưng...

Jaehyun siết chặt tay cậu. "Anh cũng vậy."

Oh, Jungwoo giờ có đủ sức để biểu diễn hàng giờ đồng hồ mà không nghỉ cũng được.

-

Niềm vui không kéo dài quá lâu.

Jaehyun mãi mới ngủ được, gối đầu lên đùi cậu, và Jungwoo nhẹ nhàng đưa ngón tay vuốt ve bọng mắt của anh. Đã hai ngày trôi qua kể từ khi tin tức nổi lên rầm rộ khiến chứng mất ngủ của Jaehyun bùng phát dữ dội đến mức Jungwoo có thể đếm được số giờ anh ngủ trên một bàn tay.

Bản thân cậu cũng kiệt sức, cậu sẵn sàng ở bên bầu bạn với Jaehyun bất chấp sự phản đối của những người khác. Tuy nhiên, đó là việc cậu phải làm, cậu hiểu cảm giác tồi tệ khi giữa đêm khuya, không còn việc gì làm, tâm trí sẽ chỉ chồng chéo những điều đáng sợ.

Dựa lưng vào tường, Jungwoo thở dài và vuốt sợi tóc lòa xoa ra khỏi mắt Jaehyun.

Đây không phải là viễn cảnh sau tỏ tình mà cậu mong đợi. Chuyện không hay xảy đến. Nhưng mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, Jungwoo nhủ thầm và nhắm mắt lại. Cậu sẽ thức dậy với cơn đau lưng nhưng giấc ngủ của Jaehyun còn đáng giá hơn mấy cơn đau này nhiều.

Cậu luôn ở cạnh Jaehyun trong suốt thời gian quảng bá cho Punch và cậu cũng rất vui khi thấy anh từ từ trở lại với con người bình thường của mình: quyến rũ trên sân khấu và ngọt ngào ngoài sân khấu.

Một đêm không lâu sau sân khấu cuối cùng của họ, Jungwoo bước khỏi phòng tắm và thấy Jaehyun ngồi trên giường của cậu.

"Ồ, anh à. Em tưởng anh xuống lầu dưới?"

"Anh xuống rồi nhưng anh nhớ còn có việc phải làm nên anh quay lại đây."

Câu hỏi đến đầu lưỡi của Jungwoo phải dừng lại khi Jaehyun thu hẹp khoảng cách giữa họ, đẩy cậu lùi về phía sau cho đến khi lưng chạm vào cánh cửa đang đóng. Một bàn tay ôm lấy quai hàm và một bàn tay khác áp vào tai cậu. Trời đất ơi, cậu đang đóng phim truyền hình đấy à.

"Anh phải cảm ơn em. Mấy tuần qua em đã làm rất nhiều điều cho anh – em đảm bảo anh không bỏ bữa, em thức chờ anh ngủ, và trước mỗi buổi biểu diễn em lại cổ vũ anh nhiệt tình nhất." - Anh tiến lại gần hơn và Jungwoo cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài.

Jaehyun nhướn lại và cậu cũng vậy, nhưng lập tức - cánh cửa mở ra và tay cầm đâm thẳng vào lưng Jungwoo.

"Má ôi!!!" – cậu rên rỉ với cái lưng đau nhói. Jaehyun kéo cậu ra khi Mark ló đầu vào.

"Úi đụng trúng ông hả? Chết chết, tui không biết là ông đứng ngay đó."

"Có một thứ gọi là gõ cửa đấy Mark" - Jaehyun nói nhẹ nhàng, bước ra sau Jungwoo để xoa dịu vết bầm đang hình thành. – "Có việc gì thế?"

"Xin lỗi mừ! Em lỡ tay thui. Mà đúng rồi anh Johnny kêu anh xuống lầu? Johnny bảo là cái gì mà bỏ qua là lỡ? Em chẳng hiểu ý ảnh là gì nhưng em chắc là anh hiểu. Còn em thì tới rủ Woo ăn ramyun."

Vẫn còn choáng váng vì cả cơn đau và nụ suýt-chút-nữa-thì hôn, Jungwoo phải mất thêm vài giây để xử lý một tràng của Mark. Chờ đã, Mark nói cái gì ramyun? Thôi thế thì còn được.

"Được rồi, cứ đi trước đi, tui qua liền" Jungwoo nói vẫy vẫy tay nhìn Mark quay trở lại nhà bếp, không quên đóng cửa lại sau lưng. Cậu bắt gặp ánh mắt của Jaehyun và họ không thể nhịn cười.

Giống trong phim thì tất nhiên sẽ có chuyện gì đó xảy ra khi nhân vật chính chuẩn bị có nụ hôn đầu.

"Để lúc khác anh nha."

-

Taeil đứng dậy để tắt điện thoại. Chỉ một giây sau khi Vlive kết thúc, Mark đã chộp lấy phần còn lại của quả dưa hấu kéo về trước ngực.

"Tối nay xem phim kinh dị nhớ?" – Mark vừa nhai vừa cười khi Jungwoo lắc đầu nguầy nguậy phản đối – "Thôi mà, sao lại không? Ông cứ trốn sau lưng Jaehyun nhà ông là được, tui chắc là ảnh không phiền đâu." – Kể từ khi họ công khai với các thành viên về mối quan hệ của cả hai, các thành viên trong nhóm chẳng bỏ lỡ cơ hội để trêu chọc ít nhiều. Nhưng thay vì ngại ngùng hay xấu hổ, Jungwoo lại thích thú với những lời trêu chọc.

Bên cạnh cậu, Jaehyun nhún vai, đặt bàn tay ấm áp lên đùi cậu. "Ừ, anh không phiền tí nào." Có vẻ như Jaehyun cũng chẳng có vấn đề gì.

Họ cùng nhau dọn dẹp, cất đồ đạc và lau bàn. Yuta khăng khăng bảo với dì giúp việc là bọn họ có thể tự xử lý đống bát đĩa. Anh trai Nhật Bản kéo Jungwoo lại và nhét vào tay cậu đôi găng tay cao su.

"Anh rửa còn em tráng nhé."

Jungwoo ngẩng đầu hỏi sau khi tráng chiếc đĩa đầu tiên: "Anh muốn nói gì với em đúng không?"

Chẳng để mất thời cơ, Yuta đưa cho cậu chiếc bát dính đầy bọt xà phòng và mỉm cười: "Chính xác. Anh đây rất giỏi quan sát và anh muốn báo cho em một việc – không biết em có để ý không nhưng Jaehyun nó cười và cười suốt Vlive luôn đấy. Anh nhìn mà vui lây." – Tay Yuta chà mạnh vết bẩn trên đĩa, Jungwoo đưa tay đón lấy – "Tóm lại anh muốn nói là anh thật lòng mừng cho hai đứa."

Jungwoo huých nhẹ vai Yuta – "Cảm ơn anh, em cũng vui vì anh ấy vui nữa."

"Hai đứa mất thời gian phết, nhưng muộn còn hơn không nhỉ."

Hai người tiếp tục rửa đống bát đĩa, một lúc sau Jungwoo chọc: "Anh mất cho Mark bao nhiêu tiền thế?"

Yuta hất một nắm nước xà phòng vào người cậu

Sau khi mọi việc xong xuôi ai nấy về phòng riêng của mình, Jungwoo mở cửa và thấy Jaehyun đang nằm dài trên giường cậu.

"Này, sao anh lại xâm phạm lãnh thổ của em?" – cậu cảm nhận được ánh mắt dõi theo mình khi cậu đi tới bật một bản nhạc ngẫu nhiên trên máy. Tiếng nhạc nhẹ nhàng tràn ngập căn phòng, cậu kéo rèm che bớt ánh nắng chói chang chiếu vào.

Hôm nay là một ngày nghỉ ngơi lười biếng, vậy tại sao không sống trong bầu không khí lười biếng? Bọn họ không có lịch trình gì khác trong ngày và Jungwoo dự định dành toàn bộ thời gian để không làm gì cả.

Jaehyun dựa lưng vào tường và vỗ nhẹ vào khoảng trống bên cạnh.

"Xem gì đó đi. Có rất nhiều phim mới trên Netflix, nghe nói là hay đấy".

Lúc này Jungwoo thấy máy chiếu đã được đặt trên giá, sẵn sàng sử dụng. "Em không xem kinh dị đâu đấy", cậu cảnh báo, "Tối nay Mark đã đòi xem phim kinh dị rồi, một ngày kinh dị một lần thôi."

Jaehyun đưa ngón út như một lời hứa, cậu cũng ngoắc tay anh lắc lắc.

Khi trèo lên giường cậu vô tình đá vào ống chân Jaehyun nhưng anh cũng chẳng buồn phản ứng. Quá bận rộn với việc xới tung chăn gối tìm một tư thế thoải mái, Jungwoo không để ý đến ánh nhìn của Jaehyun đang áp sát mình cho đến khi cằm bị kéo lại.

"Này."

"Dạ."

Khoảng cách gần đến mức Jungwoo có thể đếm được sợi lông mi của Jaehyun.

Các ngón tay trượt lên má, qua thái dương, sau đó quay ngược xuống cằm. Jungwoo nằm yên để Jaehyun chạm đến trái tim mình, mắt dán chặt vào khuôn mặt anh. Khi ngón tay cái đặt lên môi dưới, cậu hôn lên đầu ngón tay anh và mỉm cười khi Jaehyun đỏ mặt.

"Anh không muốn thế này à?"

"À - ý anh là, có, nhưng..."

Jungwoo cảm thấy thực sự hài lòng. Cậu nắm lấy áo sơ mi của Jaehyun, kéo anh xuống, tay còn lại vùi vào tóc anh, tóc anh hơi khô kết quả của thuốc nhuộm và tẩy tóc, nhưng vẫn dày đủ để nắm lấy.

Môi của họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi trước khi Jungwoo kéo áo Jaehyun một lần nữa, lần này mạnh thật mạnh. Jaehyun mất thăng bằng, suýt nữa là ngã dập mũi, nhưng anh đã kịp cân bằng trọng lượng còn Jungwoo chỉ bật cười.

"A, xin lỗi, anh có vô tình cắn môi em không? Để anh hôn cho đỡ đau nhé."

Và Jungwoo thấy đỡ đau thật. Cậu không ngừng ngạc nhiên về cách môi họ dễ dàng hòa quyện với nhau, về cách Jaehyun thơm thoang thoảng vị dưa hấu, về cách mùi hương của Jaehyun tràn ngập các giác quan của cậu. Thời gian dường như ngừng trôi đồng thời cũng trôi qua nhanh chóng, khi họ vừa dừng lại để hít thở thì Jungwoo lập tức muốn tìm một nụ hôn mới.

"Tay anh không chịu nổi nữa." – Jaehyun có chút không đành lòng, mắt lấp lánh và đôi môi đỏ như anh đào. Anh mỉm cười trước cái nhíu mày của Jungwoo và cúi xuống hôn cậu thêm một lần nữa ngay giữa lông mày. Sau đó anh quay lại, dành vài giây để chọn một bộ phim ngẫu nhiên rồi kết nối điện thoại của mình với máy chiếu.

Thật không dễ dàng để âu yếm khi cả hai đều là đàn ông trưởng thành cao đến mét tám. Nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn làm được, một cánh tay ôm lấy eo và chân cuốn vào nhau. Jungwoo lơ đãng nghịch ngón tay của Jaehyun suốt phần giới thiệu đầu phim.

Một lúc nào đó giữa bộ phim, Jaehyun chìm vào giấc ngủ, hơi thở dồn dập phả vào gáy Jungwoo.

Nếu Jungwoo tập trung, cậu có thể nghe thấy tiếng Mark hét lên và tiếng Yuta khanh khách cười bên ngoài, chắc hẳn là Johnny lại mới chọc gì rồi. Bộ phim vẫn chiếu và Jungwoo nằm đó, ấm áp và thảnh thơi dưới lớp chăn. Cậu lắng nghe hỗn hợp âm thanh kỳ lạ, hai bàn tay nắm lấy nhau đặt nhẹ trên bụng.

Cậu nghĩ đây là sự mãn nguyện, là hạnh phúc tròn đầy khi được sống bên người đàn ông cậu yêu nhất và những người anh em mà cậu trân trọng. Một phần cậu không chắc mình đã làm gì để xứng đáng với những điều này, nhưng cậu đã học được cách không đặt ra những câu hỏi vô bổ về cách cuộc sống vận hành. Jungwoo hướng sự chú ý về lại bộ phim – cậu đã bỏ qua rất nhiều tình tiết và rất có thể cậu cũng sẽ ngủ gật, nhưng trong lúc còn tỉnh táo, cậu sẽ thử hiểu những gì diễn ra trên màn hình.

Nếu cậu xem hết bộ phim mà không buồn ngủ, có lẽ cậu sẽ có chuyện để kể Jaehyun nghe khi anh thức dậy. 

- End-


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC