Chương 8: Cuộc sống của anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tôi từng thắc mắc cuộc sống của anh như thế nào... Hóa ra là như vậy

---

Jaehyun lại lạc vào giấc mơ, nhưng lần này thứ hắn nhìn thấy không phải là căn phòng tràn đầy bóng tối của mình mà là trước một căn phòng sáng sủa, con đường dẫn đến còn có hàng cây ngân hạnh đầy lá vàng. Vô thức đến gần căn phòng, hắn nhìn thấy Taeyong qua ô cửa kính, anh đang vẽ hàng cây ngân hạnh đang phơi mình trong nắng. Khoan đã, nắng sao? Hắn đang đứng dưới trời nắng? Kì lạ là Jaehyun lại không cảm nhận được sự thiêu đốt của ánh nắng kia. Và điều làm hắn ngạc nhiên nữa không phải là không nhìn thấy bóng của mình dưới đất mà là không nhìn thấy cơ thể của chính hắn, điều này đồng nghĩa với việc Taeyong sẽ không nhìn thấy được hắn, hắn đã không thể tham gia vào giấc mơ của mình nữa sao?

Đang miên man suy nghĩ thì có hai người đến mở cửa bước vào, là Minhyung và Donghyuck.

"Đến rồi à? Chân của em đã hết đau chưa?" Lee Taeyong buông cọ vẽ hướng nhìn Donghyuck mỉm cười hỏi.

"Đã hết đau rồi, cảm ơn thầy" Donghyuck vừa nói vừa cúi người 90 độ với Taeyong, Minhyung bên cạnh đỡ lưng cậu, nhỏ giọng

"Cẩn thận chút đi" Dù Donghyuck đã giấu nhưng cuối cùng Minhyung cũng biết tai nạn hôm qua cậu đã bị thương ở lưng.

Taeyong đứng đối diện cười trêu chọc.

"Mới qua một đêm mà Minhyung đã chu đáo như vậy rồi sao? Woa, ngạc nhiên thật"

Donghyuck đỏ mặt đi lấy giá vẽ của mình, hỏi vu vơ

"Hôm nay vẽ gì vậy anh?

Minhyung thì chỉ biết nhìn anh cười trừ rồi giúp Donghyuck chuẩn bị họa cụ. Taeyong cũng thôi không trêu chọc nữa, tiếp tục vẽ tranh của mình.

Hôm qua cậu đã đi đâu vậy Jaehyun? Nói đi một chút sao lại biến mất rồi...

Jaehyun đột nhiên nghe được giọng nói phát ra bên tai, là giọng của Taeyong nhưng hắn chỉ thấy anh tập trung vẽ. Là suy nghĩ của anh sao? Hắn nghe được suy nghĩ của anh?! Tim hắn chợt nhói lên

Xin lỗi, Taeyong... Tôi xin lỗi.

Đến bao giờ cậu mới xuất hiện nữa vậy Jaehyun?

Lại là suy nghĩ của Taeyong nhưng lần này hắn đã nhìn thấy sự dao động trong ánh mắt anh.

"Donghyuck, đây là màu lá ngân hạnh. Màu...." Minhyung đứng gần đó vừa trộn màu giúp Donghyuck vừa giải thích, vô tình lướt ngang qua tranh của Taeyong liền bị hù cho giật mình. Cậu đưa màu cho Donghyuck rồi tiến đến vỗ vai Taeyong.

"Anh Taeyong! Anh không sao chứ?"

Taeyong lúc này mới lấy lại nhận thức, anh giật mình khi nhận ra mình vẽ nhầm màu. Màu vàng rực rỡ của lá ngân hạnh từ bao giờ đã biến thành màu đỏ, nghệch ngoạc cả một vùng trời quang đãng.

"A, anh vô ý quá" Taeyong thở dài nhìn bức tranh đã bị chính mình phá hư.

"Hay anh về nhà nghỉ ngơi chút đi. Hôm nay em và Donghyuck ở đây tự vẽ cũng được"

"Có lẽ anh nên bình tĩnh lại. Tệ thật. Ngày mai anh sẽ mua đồ ngon bù cho hai đứa" Taeyong gượng cười gỡ bức vẽ xuống, mặc chiếc áo khoác gần đó rồi rời khỏi phòng tranh.

Nhìn dáng vẻ hiện tại của Taeyong, Jaehyun thoáng đau lòng. Hắn không biết tại sao nhưng lại mang cảm giác tội lỗi...

Tôi từng thắc mắc cuộc sống của anh như thế nào... Hóa ra là như vậy

....Từ khi tôi xuất hiện cuộc sống của anh trở nên như vậy sao Taeyong?

---

Tôi tan làm, từ bệnh viện trở về nhà đã hơn 12 giờ đêm. Căn nhà vẫn không bật đèn, Jaehyun thích bóng tối hơn và tôi cũng quen với điều đó. Với tay bật đèn nhưng tôi không cảm nhận được hơi thở của cậu ấy. Lạ thật, hôm nay cậu ấy rời khỏi nhà sao? Tôi vừa thắc mắc vừa bước vào trong thì nhìn thấy tờ giấy ghi chú Jaehyun để lại.

"Mảnh đất phía Tây"

Mảnh đất phía Tây là mảnh đất lúc trước mẹ cậu để lại. Nhưng Jaehyun đến đó để làm gì?!

....

Khi tôi tới nơi nhìn thấy Jaehyun đang loay hoay làm gì đó với đống thực vật nhỏ trên tay, cậu ta đang đào đất và nhét chúng xuống. Thì ra là đang trồng cây sao? Đợi cậu ta đào đất cho cây cuối cùng xong tôi mới lên tiếng

"Cậu làm gì vậy?"

Nghe tôi hỏi, Jaehyun bỗng giật mình ngước lên. Chăm chú tới nỗi không biết sự xuất hiện của tôi luôn cơ à?

Cậu ta nhét cây cuối cùng vào rồi cười với tôi

"Không nghĩ anh sẽ tới đây. Bất ngờ thật"

Jaehyun sau khi trồng xong cây cuối cùng đã ngồi luôn xuống đất lấy cánh tay lau mồ hôi trên trán. Tôi nhìn quanh thì phát hiện có rất nhiều cây vừa mới được được trồng.

"Cậu làm gì với đống thực vật này vậy?"

Nghe tôi hỏi, Jaehyun bật cười

"Đây là hoa hồng"

"Sao tự nhiên lại muốn trồng hoa hồng?" Tôi ngồi xuống cạnh Jaehyun hỏi cậu nhưng cậu ta chỉ cười rồi nhìn bàn tay đã bị gai hoa hồng đâm chi chít mà không nói. Nhưng có lẽ có liên quan tới người tên Taeyong trong giấc mơ của cậu nhỉ?

"Có phải vì người đó không?"

Dừng lại một lúc lâu Jaehyun mới lên tiếng.

"...Taeyong đến xem vườn hoa hồng anh ấy trồng nhưng đến nơi hoa đã héo cả rồi. Tôi nhìn thấy anh ấy ngã khụy xuống ôm hoa vào lòng và khóc, khóc rất nhiều. Tôi không biết anh ấy khóc vì điều gì. Tôi muốn tới bên cạnh an ủi nhưng lại không làm được. Tôi giống như kẻ bị chặn bên ngoài thế giới đó vậy. Tôi không được phép xen vào giấc mơ của mình nữa."

Không biết phải an ủi Jaehyun thế nào, tôi chỉ biết vỗ vai cậu. Tôi không hy vọng Jaehyun cứ mãi bị cuốn vào mối nhân duyên này nhưng cậu ta lại hỏi tôi.

"Chúng ta mãi cũng không thể ra ngoài nắng được sao anh?"

Lại là câu hỏi đó... Tại sao Jaehyun lại hỏi câu hỏi này lần nữa?

"Jaehyun à, cậu...." Không đợi tôi nói hết Jaehyun lại nói.

"Yuta à, tôi biết anh lo lắng cho tôi. Nhưng tôi thật sự muốn trở thành con người... Hay ít ra là có thể giống như Taeyong. Anh có từng thắc mắc sự tồn tại của chúng ta là gì không?"

Sự tồn tại của chúng ta là gì nhỉ? Là may mắn có thể sống một cuộc đời vô tận không chết đi hay là bất hạnh vì nhìn người mình yêu thương lần lượt ra đi?

"Tôi thật sự không biết sự tồn tại của chúng ta là gì nữa Yuta à..."

Đó là lần thứ hai tôi nghe giọng nói tuyệt vọng này của Jaehyun. Sao mọi chuyện phải trở nên tồi tệ như vậy? Không phải chỉ là giấc mơ thôi sao, cuối cùng lại biến Jaehyun thành bộ dang này. Lee Taeyong, rốt cuộc cậu là ai vậy?

"Cậu đừng như vậy Jaehyun à"

"...Yuta, tôi đã nghĩ rằng Taeyong là người làm đảo lộn thế giới của tôi nhưng thật ra chính tôi mới là người làm đảo lộn cuộc sống của anh ấy. Mỗi lần tôi biến mất Taeyong sẽ không biết được đến khi nào tôi mới xuất hiện, tôi cũng không biết lần nữa chìm vào giấc mơ đã là ngày thứ bao nhiêu ở nơi anh ấy. Đôi lúc tôi nghĩ nếu ngay từ đầu không để anh ấy tiếp cận hay dứt khoát ngày đó uống sạch máu của Taeyong thì có phải sẽ tốt hơn không? Như vậy ít ra anh ấy sẽ không đau khổ, tôi cũng không mệt mỏi. Nhưng tôi lại không làm vậy"

Jaehyun đã thay đổi rồi, cậu ấy đang tự trách mình. Có ma cà rồng nào lại tự trách mình như cậu ấy không? Tôi không biết nên vui hay nên buồn vì điều này nữa....

"Anh hiểu mà phải không, Yuta?"

Tôi không trả lời Jaehyun mà nhìn bầu trời. Cậu ta lại chọc ngoáy vào nỗi đau của tôi.

Phải! Tôi hiểu...

Nỗi đau đó vẫn còn âm ỉ nơi ngực trái mỗi khi tôi chạm vào. Tôi từng nói với Jaehyun rằng cậu ấy có thể thích một con người cũng được vì vẫn có thể biến người ấy thành ma cà rồng có thể cùng nhau trải qua tháng ngày vô tận. Nhưng tôi lại quên mất vẫn có người không nỡ để người kia phải chịu đau. Dù sao nỗi đau đó vẫn quan trọng hơn mà....

____Hết chương 8___

*Nỗi đau Yuta nói mình dựa trên câu hỏi của bạn hỏi ở fansign của Haechan. Đại loại là hỏi Haechan có biến người yêu mình thành ma cà rồng không thì Haechan không đồng ý. Haechan bảo rằng nỗi đau để người yêu chịu lúc đó quan trọng hơn. Huhu soft xỉu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net