Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Renjun thật không nghĩ anh sẽ dẫn cậu đến sông Hàn để tản bộ, lần gần nhất cậu đến đây là cùng Jaemin và Jeno đạp xe đạp nhưng vì cả hai đứa đạp nhanh quá nên cậu dỗi, bỏ về luôn. Rõ là hai đứa nó đã hẹn hò đạp xe cả chục lần với nhau rồi vậy mà cậu lại muốn đua với hai đứa nó. Nghĩ tới liền cảm giác đau nửa đầu nha.

Suy nghĩ một hồi mà quên mất đã đến nơi, anh người yêu khẽ nhéo má cậu một cái, Renjun mới cười cười nhìn qua anh.

"Suy nghĩ gì mà thừ người ra vậy hay là no quá mệt người rồi, anh đã bảo là ăn ít lại thôi mà".

"Không có sao đâu mà, chả phải anh đang dẫn em đi tản bộ đây sao, một chút xíu là khỏi thôi".

Jaehyun hết cách với em bồ, đành thở dài rồi chỉnh chỉnh mũ cho cậu. Xong xuôi liền nắm lấy tay cậu bỏ vào túi áo hoodie của mình. Bàn tay nhỏ nhắn của cậu, được ủ ấm bằng bàn tay to lớn của anh. Chỉ vậy thôi mà cả người cậu lại ấm hết cả lên. Nép người vào anh, cả hai vừa đi dạo vừa nói chuyện trên trời dưới đất với nhau. Xung quanh chỉ còn một vài người đang đi dạo nhưng không ai là đang chú ý đến cả hai. Quang cảnh bất chợt hòa hợp, ấm áp đến lạ thường.

Đi đường mấy vòng, Renjun cảm thấy hơi hơi đói một tí liền làm nũng, vòi anh mua kem. Jaehyun nghe vậy liền nhíu mày không đồng ý. Thời tiết bắt đầu chuyển lạnh, vào lúc đổi mùa như thế này thì cơ thể sẽ rất dễ bị bệnh, huống chi sức khỏe của Renjun thuộc hàng top đáng lo lắng của NCT dù cậu chăm sóc bản thân mình rất tốt.

"Đi mà anh, em chỉ ăn một cây thôi mà".

"Nhưng em sẽ bị bệnh mất, bắt đầu chuyển mùa rồi đấy".

"Chỉ một cây thôi mà, anh không thương bé nữa hả ?".

Nhìn vẻ mặt Jaehyun rũ xuống, Renjun biết chắc rằng mình thắng chắc. Bỏ qua sự ngăn cản của hai chiếc khẩu trang mà hôn chóc lên môi anh một cái,  cảm nhận bàn tay kia được ấp trong túi anh đang dần siết chặt lại , tay kia của cậu ôm cánh tay anh mà lắc lắc.

"Đi nha anh, có cửa hàng tiện lợi đằng trước kìa".

"Em đúng thật là, chỉ một cây thôi đó".

Cuối cùng, Jaehyun vẫn mua cho Renjun một cây kem melona dưa gang mà cậu yêu thích. Tuy không muốn cậu đổ bệnh chỉ vì cây kem nhưng nhìn cậu ăn vui vẻ như vậy trong lòng anh cũng cảm thấy vui lây. Liền không để bụng nữa mà vui vẻ dắt cậu về xe. Khi cả hai vừa tới bãi đậu cũng là lúc Renjun xử lý hết cây kem ngon lành.

Vừa lên xe, Jaehyun thắt dây an toàn cho cậu liền cảm thấy cậu có chút không đúng cho lắm. Sao môi lại chu ra như đang dỗi thế này?

"Bé con sao thế, sao lại dỗi rồi, hửm?".

"Anh, mình thật sự phải về sao? Có thể ngồi ngắm sông Hàn trên xe như thế này một chút nữa được không?".

Jaehyun ngạc nhiên khi thấy cậu cúi gầm mặt thủ thỉ, hai tay dường như muốn vò nát cái khuy áo khoác của cậu.

"Được chứ, sao lại không? Bé con sợ anh không chịu hả?".

Renjun gật gật đầu, cả đầu nhỏ của cậu như muốn chui rúc vào cái nón áo khoác. Cố gắng tận lực che đi gương mặt đang ửng đỏ vì ngại ngùng của mình. Jaehyun bật cười, xốc cậu lên bế cậu ngồi lên đùi mình để thấy rõ gương mặt cậu. Nhưng Renjun nào chịu, vùi vào cổ anh mà trốn tránh, hai tay cũng ôm lấy cổ anh nốt, cả người dựa hẳn lên người anh mà rì rầm thoải mái.

"Ấm quá, em có thể ngủ ngay lập tức được luôn".

Jaehyun nghe vậy, lòng có chút xót. Tay theo thói quen luồng vào áo khoác cậu mà xoa xoa lưng cho cậu để cậu thoải mái. Việc Renjun hay mất ngủ, anh biết rất rõ dù đã cùng cậu thử qua nhiều cách, nhưng không có cách nào tốt hơn bằng việc cậu ngủ cùng anh cả. Mỗi lần cậu qua kí túc xá cũng anh ngủ trưa, anh đều thấy cậu ngủ rất ngon. Anh cũng từng nghe Renjun nói điều này vài lần, mỗi lần nghe là mỗi lần xót. Chỉ có thể có những lúc rảnh rỗi như hiện tại đây, dỗ cậu vào giấc ngủ. Ngủ ngon được lúc nào thì hay lúc đó.

"Anh ở đây, anh ôm em ngủ nhé". Jaehyun hôn lên tóc mai cậu, một cái hai cái và nhiều cái. Tay kia vẫn dịu dàng xoa lưng, tay này nhẹ nhàng xoa tóc. Mọi thứ anh làm đều tận lực mang cảm giác thoải mái đến cho cậu.

Jaehyun đưa tay mở tủ nhỏ bên ghế phụ, lấy ra lọ tinh dầu mùi mà Renjun thích. Anh và cậu đều giống nhau, cả hai rất thích mùi hương và điều đó làm cả hai thoải mái và thư giãn hơn rất nhiều. Sẽ thật điên rồ nếu đặt nến thơm ở trên xe nên thay vì thế anh quyết định dùng lọ tinh dầu, mỗi lần có cơ hội mua sắm sau khi lựa được một số nến thơm yêu thích anh cũng không quên gom thêm mấy lọ tinh dầu vì biết đâu sẽ có lúc cần dùng như lúc này đây. Tuy không hiệu quả bằng nến thơm nhưng lại là cách tốt nhất khi để thư giãn cho Renjun, khi cậu ở đây với anh.

Renjun thở ra thoải mái khi ngửi được mùi hương yêu thích, cả người dụi dụi vào lòng anh mà lầm bầm. 

"Không đâu, em không thể để thời gian hiếm hoi này đi ra ngoài với anh mà ngủ đâu".

"Chứ em muốn làm gì?".

Renjun ngẩng đầu lên, tay kéo khẩu trang anh xuống không nói không rằng liền đặt lên môi anh nụ hôn tựa như bướm đậu. Từ góc độ này Renjun có thể thấy được nét mặt bất ngờ của anh. Rất nhiều lần Renjun thầm nghĩ, sao anh người yêu của cậu lại có thể đẹp trại đến như thế chứ. Mọi đường nét trên khuôn mặt anh đều rất hoàn hảo. Cậu ắt hẳn phải tu mấy kiếp mới có thể gặp anh và được anh yêu như thế này.

Đang suy nghĩ miên man, Renjun lại cảm nhận được môi của họ lại tìm lấy nhau một lần nữa. Jaehyun đưa tay giữ lấy ót cậu kéo cậu sát về phía mình, tay kia vẫn chung thủy ở nơi lưng không ngừng xoa xoa. Cả hai đưa nhau vào nụ hôn nhẹ nhàng, chậm rã. Hai thân thể dường như mỗi lúc một dính chặt vào nhau, bỏ qua sự ngăn cách của chiếc áo hoodie dày cộm. Jaehyun trao hết những đụng chạm mềm mại mà mình có để Renjun cảm thấy sự thoải mái, dễ chịu ngay cả khi cả hai như muốn nuốt môi đối phương vào bụng, dư vị kem dưa gang vẫn còn thoang thoảng trong khoang miệng cậu, mọi thứ khiến tâm trí Jaehyun bắt đầu hỗn loạn. Để nụ hôn sâu hơn, hai tay cậu nâng ôm lấy mặt anh. Đầu lưỡi của cả hai quấn lấy nhau, tiến sâu vào nhau, gợi ra những tiếng nút môi vừa ngọt ngào, vừa ái muội. Mọi thứ trong khoang xe dần trở nên nóng lên, cả hai cứ quấn quýt triền miên không thể nào ngừng lại cho đến khi Renjun hết dưỡng khí. Một tay nâng mặt anh bắt đầu hạ xuống, vỗ vỗ ngực anh.

Cả hai tách nhau ra, sợi chỉ bạc còn vương vấn trên môi cả hai bị Jaehyun cắt ngang nơi môi cậu. Renjun tựa lên ngực anh thở phì phò, điều chỉnh lại nhịp thở. Nhưng Jaehyun thì lại không mệt như thế, bằng chứng là anh còn đang vùi vào nón áo khoác cậu mà hôn lên cổ cậu.

"Anh đừng có mà để lại dấu, khó che lắm đấy".

Jaehyun không trả lời, chỉ ôm cậu chặt hơn một tí. Chuyên tâm vui vào cổ cậu vừa hôn vừa hít hà mùi hương nơi cậu.

Renjun mặc kệ anh có nghe hay không, ôm lấy cái ót anh mà gục đầu vào vai anh. Cậu cần phải nhớ hít cho đã mùi của anh để không ngày mai lại nhớ nữa.

================================================================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC