15. Mười chín điều rất không nên làm khi chia tay (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giáng Sinh là một dịp rất tốt để chia tay. Được ở nhà lâu ngày, đồ ăn có sẵn trong tầm với, tôi nghĩ điều tốt đẹp duy nhất trong cuộc chia tay này chính là thời điểm.

Tôi không còn gặp Jongseong nữa. Cho đến tiệc chúc mừng năm mới, Jongseong cũng không còn xuất hiện ở Enha. Mỗi lần Riki gọi tôi đến, cậu ấy luôn phải nhắn thêm rằng "không có ai đâu", lúc đó tôi mới chịu ra khỏi nhà. Điều này trái với lời đề nghị của tôi trước khi hẹn hò rằng chia tay rồi thì hãy quay về làm bạn, nhưng tôi không có cách nào làm khác được. Tự ý nói thích, tự ý đòi hẹn hò, thẳng thừng nói chia tay rồi sau đó lại ôm chân Jongseong khóc lóc, tôi không còn đủ can đảm để đưa năm ngón tay ra nói "xin chào" với anh.

Hơn thế, sau khi tôi nén đau khổ xem lại đoạn phim một lần nữa, đúng là khi anh Yeonjun hỏi Jongseong rằng có yêu tôi không, anh đã lắc đầu. Cái lắc đầu rất khẽ thì vẫn tính là lắc đầu, Riki ngay lập tức đi tới kéo lê tôi về phía cậu ấy.

Tôi đã tự chuốc nhục trước một người không yêu tôi, điều đó làm tôi dù ở trong nhà cuộn tròn mình thành kén mấy ngày trời cũng có cảm giác như đang bị nhúng vào một xô nước đá. Kì lạ là không một ai ở Enha tỏ thái độ ghét bỏ Jongseong vì những gì anh đã làm hay anh đã nói, chỉ có Ni-ki là nói với tôi rằng người như thế thì nên vứt đi, đừng nhặt lại làm gì.
Tôi biết mình không nên giận vì Riki thật tâm lo lắng, nhưng tôi không muốn bất kì ai nói Jongseong như thế. Tốt xấu gì cũng là người tôi đã chọn, nói Jongseong không bằng cái móng chân chẳng khác nào nói tôi chỉ chọn được một cái móng chân, và còn nâng niu coi cái móng chân đó là báu vật trong suốt ba mươi năm đời mình.

Sau ngày say rượu đó, tôi nhận ra rằng mình thật sự xóa hết số điện thoại của những người bạn ở khoa Nhi. Có buổi tối hăm hở ngồi xóc đũa để xem hôm nay ăn giò lợn hay giò gà, đến khi nhấc điện thoại lên tôi mới nhớ mình không còn là đội trưởng đội ăn chực trong phòng trực ban nữa. Không ai cần nhường ghế, bây giờ có lẽ những người đó vẫn bàn chuyện chuyên môn, chuyện làm đẹp, Huening Kai thì vẫn cầm điện thoại tối ngày chơi game trong góc, tôi chắc rằng sau hai tuần tôi không đến, mọi người sẽ không nhớ tôi bằng nhớ chân giò. Mà nhớ chân giò thì rất đơn giản, tôi đã lập một quyển địa chỉ ăn nhậu để ở phòng trực khoa Nhi, toàn những món ăn lề đường không tốt cho dạ dày nhưng tốt cho tâm trạng.

Đôi khi tôi nghĩ tình yêu của tôi đối với Jongseong giống như một chiếc ruột thừa. Nó có thể tồn tại từ ngày này qua ngày khác một cách thản nhiên và vô dụng, cũng đem lại niềm vui vì nó... thừa nhưng nó tồn tại. Nhưng chỉ cần một lần viêm nhiễm, nó buộc phải bị cắt đi ngay, cắt đi cũng không ảnh hưởng gì đến những cơ quan còn lại. Còn chuyện của bác sĩ Nayoung và Jongseong lại giống chứng đau dạ dày kinh niên, dù là khi không đau cũng cần ý thức được rằng cơn đau vẫn còn ở đó, muốn khơi nó lên chỉ cần ăn vào một quả ớt hoặc ba chiếc pizza phủ đầy phô mai.

Park Jongseong đối với tôi cũng là một cơn đau dạ dày.

--

Huening Kai rất nhanh đã phát hiện ra chúng tôi chia tay. Cậu ta không vào game suốt một tuần từ lễ Giáng Sinh, đến tận đầu năm mới tôi mới nhận được thông báo từ hệ thống rằng Huening Kai đã chấp nhận quà của bạn. Ngay sau giây phút nhận quà là một tiếng rú thảm thiết:

"Đại sư huynhhh! Vì sao hai người lại chia tay?"

Tôi khi đó vừa giữ đai quần vừa bước lên chiếc cân dành cho Gaeul ở Enha. Nửa tháng sau khi chia tay, số cân nặng của tôi được cộng thêm ba đơn vị.

"Vì tôi chơi game quá nhiều."

"Nói dối! Anh Jongseong biết em chơi game với anh đã lâu, anh ấy chỉ bắt em không được chơi với anh sau hai giờ sáng, chưa bao giờ cấm."

Tôi suy nghĩ vài giây rồi nói:

"Vì Jongseong bận quá."

Kai thở phì phì:

"Em thấy điểm tốt nhất của anh chính là ngày nào anh cũng tới bệnh viện, hôm nay anh bị đuổi thì ngày mai anh vẫn tới. Người yêu nhau rảnh rỗi còn không gặp nhau nhiều bằng hai người."

Tôi lại đáp:

"Vì tôi đẹp trai quá nên không thể phí hoài nhan sắc cạnh Jongseong được."

Đáp lại tôi là một tràng haha dài chừng ba phút.

Tôi nghĩ mãi nghĩ mãi, không thể nói chia tay vì Jongseong không yêu tôi bởi có yêu mới có chia tay, sau cùng tôi đành nói:

"Vì hôm tiệc Giáng Sinh, anh ta đem tôi vứt vào nhà vệ sinh rồi khóa cửa lại."

Huening Kai lại cười không ngớt.

"Anh uống say đấy à?"

Tôi ngạc nhiên đến nỗi tướng bị đánh chết cũng không buồn để ý, chỉ bận hỏi lại Kai:

"Sao cậu biết?"

"Đã từng xảy ra một lần rồi. Có một gia đình nọ đánh nhau loạn lên, bố đánh con, mẹ đánh bố, bố mẹ đưa con vào bệnh viện, ông bố vẫn còn say khướt. Ông ta sấn vào định đánh cả y tá không cho cấp cứu, Jongseong lại đem nhốt ông ta vào nhà vệ sinh bệnh viện."

Tâm trạng háo hức của tôi tụt xuống tận số âm.

"Anh ta coi tôi không khác gì tên bợm nhậu hành hung trẻ con, chia tay là phải."

Kai tặc lưỡi:

"Anh đừng đoán mò. Giải thích đơn giản cho anh thì không khí trong nhà vệ sinh khiến người say rượu nhanh tỉnh hơn đấy. Nhà vệ sinh càng có nhiều mùi amoniac càng tốt."

Tôi thà nghĩ Jongseong vì ghét tôi nên mới vác tôi vào nhà vệ sinh còn hơn là biết được sự thật rằng vì anh thương tôi nên mới làm như thế.

Kai không nói chuyện nữa, chúng tôi chơi gần hết trận cậu ta mới nói:

"Mà anh Jongseong buồn. Tuần vừa rồi em không lên tìm anh được là vì anh ấy gắt gỏng với em mọi lúc. Mấy cô cậu sinh viên đi lâm sàng càng khổ hơn, toàn bị hỏi những thứ mà đến em cũng phải nhớ mãi mới ra, nói gì đến bọn nhóc chưa ra ràng đó."

Ngưng một chút, Kai lại nói:

"Anh ấy cũng không nhìn điện thoại cười cười như mọi ngày nữa."

Tôi chợt nhớ đến tấm hình đười ươi của mình, không biết Jongseong đã đổi hay chưa.

"Mà đáng sợ nhất là anh ấy không ăn khuya với mọi người. Anh biết ngày lễ thì tai nạn nhiều như thế nào rồi đấy, anh Jongseong đi cả ngày. Chị Nayoung phải mắng anh ấy rằng đừng để mình cũng thành bệnh nhân, lúc đó anh ấy mới ăn vài miếng. Nhiều lúc em không biết anh ấy sống bằng gì nữa."

"Đã lớn rồi thì tự biết lo cho bản thân thôi."

Tôi chậm rãi nói rồi gửi cho Kai một ít vàng. Cân nặng không tự nhiên sinh ra cũng không tự nhiên mất đi, tôi đột nhiên có ảo giác ba cân mỡ của tôi tăng lên là vì Jongseong mất đi ba cân thịt.

Chia tay một người không yêu thì không đáng buồn, nhưng chia tay một thói quen thì chắc phải buồn lắm. Tăng cân hay giảm cân cũng là tác dụng phụ của việc hụt hẫng vì thói quen biến mất, tôi vẫn thức dậy hai tiếng một lần chỉ để nhìn màn hình chờ điện thoại. Dù Jongseong không yêu tôi như tôi muốn, tôi khá chắc anh cũng sẽ nhớ mấy tin nhắn "ngủ rồi thì ngủ tiếp đi" trẻ con như khi chúng tôi mười lăm tuổi.

Jongseong thích tin nhắn, thích nắm tay, vì cao lớn nên anh thích ôm, anh cái gì cũng tốt. Người tốt như vậy sẽ không yêu tôi đâu, đám anh em ở văn phòng kiến trúc từng nói câu đó cả trăm lần, không ngờ lại có lúc thành sự thật.

Trước khi offline, Kai có nói rằng mọi người nhớ tôi lắm, nên dù rất khó nhưng mong tôi hãy đến.
Tôi thở dài trả lời cậu ta, lỗi là do mọi người. Nếu như là khoa gì đó khác, khoa thần kinh chẳng hạn, thì mỗi khi nhớ mọi người tôi chỉ cần giả vờ lên cơn rồi vào khám. Còn mọi người làm ở khoa Nhi, tôi thì đã ba mươi tuổi, hãy kiên nhẫn chờ đến khi tôi kết hôn rồi đưa vợ tới bệnh viện sinh con, lúc ấy mới có lí do chính đáng để được gặp mọi người.

Kai không biết bị chạm vào dây nào mà lại nói với tôi rằng chắc con anh sau này cũng sẽ dễ thương lắm.
"Yêu đương thì em không nói, y học cũng phát triển rồi, nhưng nếu được em vẫn mong anh gặp một cô gái. Anh tìm một cô gái mà hẹn hò đi thôi. Đàn ông chỉ trưởng thành được khi có ai đó cần họ bảo vệ."
Huening Kai không hiểu. Trên đời không phải chỉ có con gái cần được bảo vệ, mà không phải cô gái nào cũng cần bảo vệ. Tôi, Jongseong hay bất cứ ai cũng có rất nhiều thứ để bảo vệ, gia đình của chúng tôi, bạn bè của chúng tôi, cả bản thân chúng tôi. Bảo vệ bản thân mới là thứ làm cho con người trưởng thành nhiều nhất.

Tôi chưa kịp nói đạo lý thì đã nghe Kai nói "nam thần đến rồi em tắt máy em sợ quá hãy cầu nguyện cho em" rồi biến mất. Không biết bây giờ cậu ta sẽ phải làm những gì để nguôi cơn giận của Jongseong, nhưng tôi khá chắc là Kai không cần phải dọn phòng trực nữa.

Kai bây giờ ví dụ có gạ gẫm tôi thật thì Jongseong cũng không có quyền xen vào.

Điều đó đáng ra phải làm Jongseong buồn, nhưng tôi lại buồn trước.

Vì buồn quá, tôi tìm đến Google. Chọn kết quả đầu tiên, tôi in ra một bản rồi ép mình thực hiện. Lần này tôi nghĩ Google và nhân loạn đã phản bội tôi, người ta nên đặt lại tên bài báo ngược lại. Mười chín điều ai cũng nên làm sau khi chia tay, phải gọi là mười chín điều rất không nên làm khi chia tay mới đúng.

Mười chín điều ai cũng nên làm sau khi chia tay (Phiên bản Yang Jungwon):

Điều một, thay ga giường mới.

Ga giường của tôi vừa thay năm ngoái, không lí gì năm nay lại cần thay thêm.

Hơn nữa có thay thêm cũng chẳng giải quyết được gì, tôi chưa từng mời Jongseong lên phòng ngủ một lần. Nếu anh lên phòng ngủ của tôi rồi, chắc chắn chúng tôi sẽ chia tay nhanh hơn và không đau khổ vì yêu hay không yêu nữa.

Chia tay vì ở bẩn xấu hổ nhiều hơn là đau khổ.

--

Điều hai, ẩn tất cả mọi nguồn tin về anh ta.

Tôi với lấy một tờ giấy rồi cẩn thận đánh dấu vào. Mạng xã hội, đã chặn. Email, đã chặn dù không có tác dụng mấy, chúng tôi không gửi email cho nhau lần nào.

Số điện thoại, tôi đổi tên từ "Bạn" thành "Jongseong", sau đó là "bác sĩ Park Jongseong", sau cùng là xóa hẳn. Xóa rồi cũng vô ích, Jongseong từng bắt tôi học thuộc để đề phòng bị bắt cóc tại trang trại vườn nho.

Tin nhắn, tôi ngần ngừ hồi lâu rồi để lại. Tôi tặc lưỡi, đã làm giàu cho nhà mạng như vậy thì phải lưu chứng cứ, hơn nữa tôi đã xóa tin nhắn trong máy của Jongseong rồi.

Ảnh cũ, tôi cũng giữ rất nhiều ảnh đẹp của Jongseong. Anh được lên báo, tôi lưu lại. Bệnh nhân đăng ảnh lên mạng xã hội đánh dấu anh vào, tôi lưu lại. Sunoo đi về viện mồ côi chụp ảnh Jongseong cười rạng rỡ khám cho mấy đứa trẻ, tôi lưu lại. Tôi lưu tất cả, kể cả tấm ảnh thẻ ngố nghếch ở mục thông tin bác sĩ trên trang web của bệnh viện trung tâm. Tôi xóa đi bằng hết, bỗng nhiên thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Hôm sau, tôi tìm được thư mục ảnh của Jongseong trong ổ cứng.

Tuần sau, tháng sau, lần lượt hai tháng sau đó, tôi tìm thấy nguyên vẹn ảnh của Jongseong ở khắp mọi nơi. Tôi rất hay quên, công việc lại lắt nhắt mỗi khách hàng một ngôi nhà, số lượng ổ cứng di động của tôi tôi cũng không đếm được. Vậy mà bất chấp việc không đếm được số lượng ổ cứng, tôi lại lưu hết ảnh Jongseong vào trong từng chiếc ổ cứng một. Có ổ còn có hai thư mục trùng tên được đánh số, bạn (1) và bạn (2).

--

Điều ba, tạo một danh sách nhạc phát có chủ đề chia tay.

Mỗi người gợi ý cho tôi một bài, bài nào cũng bi đát. Chỉ riêng Lee Chan nói tôi rảnh rỗi thì đi nghe bài ca ngành xây dựng, còn lại đủ thứ nhạc buồn bã hối hận đau thương sau đó là hướng về một tương lai tươi sáng được phát trên xe của tôi, trong điện thoại của tôi.

Có nhiều khi nghe xong một bài hát rất buồn có cái tên ớn lạnh "anh không yêu em", tôi cảm giác giống như bài hát dành cho tôi vậy. Vài phút đồng hồ người ta chỉ lặp đi lặp lại rằng tôi không yêu em đâu, tôi không có gì để giải thích, tôi chỉ không yêu em thôi. Tôi cũng không nói được lời xin lỗi nữa, tôi không yêu em, đó là tất cả rồi.

Bài hát dành cho tôi, mọi người thấy tôi lẩm nhẩm hát theo thì lại hò nhau an ủi. Tôi không buồn vì bài hát đó, tôi không nghĩ có bài hát nào đủ để làm cho tôi buồn nhiều như tôi muốn.

Cho đến một ngày tôi vào rạp chiếu phim một mình, xung quanh là một đám trẻ con, và quảng cáo nước cam đã lại phát lên nhưng thay bằng một bài nhạc nền khác.

Hôm đó tôi ôm mặt khóc trong rạp không hề có chút xấu hổ, may mắn là bọn trẻ chẳng bao giờ để ý ông chú già ngồi trong góc đang run vai là khóc hay là cười.

--

Điều bốn, cứ tự nhiên mà buồn đi.

Không phải tôi không muốn nói mình buồn, chỉ là chẳng có nơi nào để chia sẻ.

Sau khi bị an ủi vì hát bài hát anh không yêu em đó, tôi không còn muốn để lộ vẻ mặt thảm não với người thân. Có một lần tôi gọi điện về cho mẹ rồi buột miệng nói rằng con vừa chia tay, mẹ tôi đã mắng ầm lên - vì tội có người yêu nhưng không dắt về nhà giới thiệu. Cũng không thể tới văn phòng kiến trúc rồi than thở "anh buồn quá, anh mới chia tay" được, văn phòng của chúng tôi đã luôn đáng yêu từ cái tên gọi. Không ai bước vào Happy House mà lại buồn phiền.

Còn lại một cách duy nhất.

Quá nửa đêm, tôi xuống sân nhà hì hụi đào một cái hố.

Lúc đó đã là một tháng kể từ ngày chia tay.

Có một câu chuyện cổ tích về ông vua có đôi tai lừa, kể rằng anh thợ cắt tóc thấy vua có tai lừa thì ngứa ngáy lắm nhưng không được phép kể. Anh ta bức bối không chịu được, đành lên núi đào một cái hố và nói bí mật vào đó rồi lấp đi. Từ đám đất mọc lên cây sậy, có người lấy sậy làm sáo, sáo thổi ra âm thanh kì cục "đức vua có tai lừa, đức vua ngài ấy có tai lừa". Vậy là cả vương quốc đều biết bí mật đó.

Tôi đào hố, nói rằng mình buồn rồi lấp hố. Trước khi lấp tôi còn gieo vào đó một hạt hoa hồng để mong cây hoa hồng cũng có thể nói với mọi người rằng tôi đang buồn.

Hoa hồng không kịp mọc, ngày hôm sau tôi đã lại được mọi người ở Enha an ủi vì hát bài anh không yêu em, nhưng lần này tôi hát bài đó để ám thị cho mình.

Buổi khuya hôm đó sau khi đào hố, tôi ngồi im trên sân vườn cỏ lún phún, chuẩn bị bước vào nhà thì bỗng nhiên có một chiếc ô tô không bật đèn lù lù xuất hiện. Cửa kính mở ra, từ trong xe người quen thuộc ngẩng nhìn lên tầng hai tôi đã luôn đóng cửa từ ngày chia tay. Jongseong ngồi yên nhìn mãi, anh thậm chí vẫn mặc đồ bệnh viện, trên vai áo anh còn kẹp một chiếc kẹp giấy hình con vật gì đó tôi chưa nhìn ra.

Jongseong lúc đó không gầy như tôi tưởng tượng nhưng anh cũng rất gầy. Xương hàm gọn hẳn ra, đường nét trên mặt anh có vẻ sắc sảo hơn năm ngoái. Tôi chỉ trơ mắt nhìn Jongseong mà không biết phải làm gì khác, cho đến khi anh nhận được điện thoại và lại trả lời những câu quen thuộc "ở đâu", "mấy đứa", "tình trạng như thế nào" rồi sau đó nhấn ga rời đi.

Tôi thẫn thờ trở về phòng, chưa bao giờ tôi thấy buồn như vậy. Jongseong hẳn đã phải đến rất nhiều đêm, bởi vì chó của hàng xóm thậm chí không buồn hắt hơi một tiếng.

Khuya hôm đó, tôi lại bị rối loạn thần kinh tim.

Hết phần 15 (1)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net