17. Vấn đề của NASA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe chạy tới khúc cua về nhà, tôi đã có ý định quay xe đi tìm một cửa hàng bán vé số.

Dưới ánh đèn vàng chiếu xiên cả ngàn giọt mưa trắng xóa, Jongseong chờ sẵn ở trước cửa nhà tôi. Anh che dù đứng ở cổng, chiếc áo vest khoác trên cánh tay, một tay Jongseong cho vào túi quần. Xe của anh ở cách một quãng xa, tôi đoán anh tránh đường để tôi lái xe vào nhà.

Cho xe vào gara rồi, tôi định đi thẳng vào nhà nhưng rồi lại lướt thướt chạy ra. Còn chưa kịp hỏi có phải anh sang đòi áo đồng phục hay không, Jongseong đã vòng tay ôm tôi chặt cứng.

"Em nói anh chết thì sẽ mang đồ ăn khuya sang bệnh viện cúng, vì sao anh còn sống ở đây em lại không mang qua cho anh?"

Trong một giây ngắn ngủi, tôi chỉ nghĩ rằng ngoài mùi mưa, mùi hoa gì đó vừa ngọt vừa lạnh, tôi ngửi được rất nhiều mùi lòng nướng.

"Tin nhắn của em anh ở trong phòng cách ly đều đọc được hết nhưng không thể trả lời. Anh không có nhiều hơn một phút rảnh rỗi ở trong đó, nhưng anh vẫn giận vì em xóa hết tin nhắn của em và anh. Em chia tay anh là được rồi, em xóa tin nhắn làm gì?"

Tôi nhớ mình đã vừa khóc vừa trả lời Jongseong rằng vì anh không yêu tôi nên tôi phải xóa hết. Đương nhiên là phải xóa, so với việc sau này anh có bạn trai bạn gái mới rồi anh là người chủ động xóa hết thì tôi xóa trước chẳng phải tốt hơn sao?

Lưng của Jongseong đã ướt đẫm nhưng phía bên tôi thì hoàn toàn khô ráo. Tôi thừa nhận là mình không thích những trò ôm ấp dưới mưa này lắm, Jongseong ngày trước cũng tương tự như tôi. Đẩy cây dù nghiêng về phía Jongseong, tôi nghiêm túc hỏi:

"Rốt cuộc anh tìm tới đây vì chuyện gì?"

"Vì sao em tránh mặt anh? Từ khi chia tay đến bây giờ, anh đến Enha thì em không đến, em biết anh đến nhà em nhưng cũng đóng cửa không nói gì, anh ra khỏi khu cách ly được nghỉ hai ngày thì tất cả mọi người đều đến thăm anh. Gaeul cũng đến, vậy mà vì sao em lại không đến? Em nói sau này chia tay rồi hãy cứ làm bạn bè của nhau cơ mà? Anh chờ em mãi."

Những lời này làm tôi mệt tim vô cùng. Chờ tôi làm gì?

"Anh vào được trường Y là do bố anh mua điểm hay là gì? Sao anh ngốc vậy? Tôi tránh mặt anh vì tôi vẫn còn yêu anh và tôi đã từng làm ra mấy chuyện nhục nhã vì yêu anh, đơn giản như vậy anh cũng không tự suy ra được hay sao? Nếu hết yêu anh rồi thì việc quái gì tôi phải tránh."

Có bạn bè nào lại đứng dưới mưa ôm nhau như tôi với Jongseong bây giờ hay sao? Tôi nhắc lại câu hỏi của mình:

"Anh tìm tới đây vì chuyện gì?"

Jongseong vừa ôm vừa cố quàng áo vest lên người tôi, anh nói:

"Em đừng để bị rối loạn thần kinh tim với cô kia. Đừng hẹn hò, đừng yêu, em muốn đi quán lề đường nào anh cũng đi với em tất cả. Em yêu anh mà. Em vừa nói em yêu anh."

Tôi không biết Park Jongseong đang nghĩ gì trong đầu, nhưng có duy nhất một điều tôi chắc chắn đó là Park Jongseong không phải kiểu người ích kỉ đến mức muốn lấy tôi ra làm dự bị. Người như Jongseong không cần dự bị, càng không cần nếu đối tượng dự bị là tôi.

"Tôi yêu anh hay yêu ai thì mặc kệ tôi. Anh lo mà lên chức, lên tivi rồi ăn mừng đi thôi."

Jongseong càng siết chặt tay, chiếc cằm nhọn hơn so với bình thường cọ xát vai tôi nhột nhạt. Nước mưa bắt đầu thấm qua cổ áo Jongseong để luồn vào lồng ngực, tôi khó chịu đẩy anh ra. Jongseong không muốn buông, tôi đẩy cánh tay anh bất lực nói:

"Muốn ôm thì vào nhà ôm, ở đây mưa ướt."

Sau này tôi không có cơ hội có người yêu cũ nào khác nữa, nhưng tôi vẫn luôn tự dặn mình tuyệt đối đừng bao giờ để người yêu cũ vào nhà.

--

Nhà tôi rất rộng và không hề có phòng kín. Nó giống như một cái nhà kho hơn là nhà cho người ở với một gác lửng đặt bàn làm việc cùng giường ngủ. Jongseong bước chân vào, tôi không buồn đá một chiếc chăn nằm ngay bên cửa. Tôi đưa cho anh một chiếc dép đi trong nhà, tôi xỏ vào một chiếc còn lại: Tôi không chuẩn bị đồ cho hai người, tất cả đồ đạc đều chỉ là đồ đơn. Tôi nhặt chiếc áo đồng phục của Jongseong bị nhồi thành một đống trên sofa lên, lại tới tủ áo đưa cho Jongseong một bộ đồ tương tự. Trong tất cả áo quần của tôi, chắc chắn chỉ có đồng phục bệnh viện mới vừa với khổ người anh.

Tôi mặc vào bộ đồng phục hồng phấn giống Jongseong, chải sơ tóc rồi tới quầy bếp cầm một chai rượu lớn đặt phịch xuống bàn.

"Hôm nay anh không trực đúng không?"

Jongseong thay áo sơ mi thành áo đồng phục bệnh viện xong thì lại trở thành bác sĩ Park của tôi, không còn là con rể quốc dân nữa. Anh gật đầu:

"Anh nghỉ một ngày."

Tôi nói mát mẻ:

"Bác sĩ bây giờ không gặp được ở bệnh viện, chỉ gặp được ở tivi thôi."

Jongseong không nói gì thêm, anh vươn mình ra lấy chai rượu trên tay tôi rồi đổ vào chiếc cốc nhựa rỗng.

Tôi ngồi xuống cạnh Jongseong. Chẳng phải muốn ngồi cạnh gì, tôi chỉ có một chiếc sofa đó. Trời mưa hơi lạnh, Jongseong đã nhặt lại mảnh chăn trên sàn không biết từ bao giờ. Tôi vừa đặt mông xuống, Jongseong ngay lập tức kéo tôi vào lòng anh ôm chặt. Ôm chưa đủ, anh vòng chân lên phía trước quấn lấy eo tôi. Tôi chồm lên chửi tục vài câu, Jongseong mặt dày nói:

"Em mời anh vào nhà ôm em mà."

Tôi không còn gì để nói, chỉ đưa cùi chỏ thụi vào bụng Jongseong. Jongseong rên lên một tiếng, tôi ngồi chuồi khỏi vòng tay anh.

"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, tôi yêu anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh. Anh đừng nghĩ tôi yêu anh là tôi tự động chấp nhận làm người thứ ba, không có mùa xuân đó đâu."

Jongseong vẫn ôm bụng lăn qua lăn về trên sofa, tôi chột dạ nhìn anh. Không lẽ dạo này sức khỏe của tôi tiến bộ đến nỗi một cái thúc cùi chỏ cũng có thể làm chấn thương người khác? Tôi lò dò tiến tới, còn chưa kịp nói câu gì thì Jongseong đã lại kéo tôi vào.

"Anh mệt lắm, cho anh ôm một chút thôi. Anh mong từ hôm vừa ra khỏi khu cách ly đến tận bây giờ rồi."

Cái danh hiệu con rể quốc dân hình thành chỉ sau năm lần lên truyền hình trực tiếp của Park Jongseong rõ ràng không phải là danh hiệu hão. Tôi là người thích nghe nói ngọt, chỉ cần vài lời như thế là tim phổi tôi đã nhũn hết ra. Chỉnh lại vị trí của cả hai rồi quàng tấm chăn lên vai, Jongseong nói:

"Bây giờ em nghe anh nói được không?"

--

Tôi tưởng mình đã ngủ mơ ngay trong cánh tay Park Jongseong, vì giọng nói của anh vang lên đều đều như tiếng mưa nhỏ xuống mái nhà. Đêm đó có lẽ là đêm mà tôi nghe Jongseong nói nhiều nhất, về những điều tôi không biết anh lại mang trong lòng.
Sinh ra là con trai duy nhất trong gia đình đã có ba đời làm bác sĩ, Jongseong có một người mẹ kiên quyết nói rằng không muốn cho con trai nối nghiệp nhưng cuối cùng mọi nỗ lực của bà cũng không thắng nổi dòng máu đang chảy trong người và những gì Jongseong đã chứng kiến trong suốt những ngày lang thang ở bệnh viện chờ bố mẹ tan trực. Anh càng giỏi giang thì càng được kì vọng rất nhiều, từ tiểu học lên tận trung học rồi sau đó là bước vào trường Y, Park Jongseong có thể không giỏi nhất nhưng là con trai của bố mẹ thì nhất định phải là giỏi nhất. Mọi người đều nhìn vào, bố mẹ đương nhiên thấy mát mặt nếu có con trai giỏi giang, Jongseong sống cho bản thân mình và cũng cho niềm tự hào đó.

"Anh chọn ngành có sự can thiệp của cả gia đình. Anh muốn làm bác sĩ phẫu thuật thần kinh, nhưng nếu như anh nhất định theo đuổi bộ môn đó thì đến bây giờ chắc vẫn có thẻ sinh viên để mua vé xem phim giảm giá cho em. Mọi người cũng nói rằng làm bác sĩ phẫu thuật thần kinh không tốt cho sự nghiệp quản ý, anh được hướng theo con đường quản lý từ rất lâu rồi. Bởi vậy nên mới có chuyện Không giống Nayoung, cô ấy không được đặt kì vọng gì ngoài việc chữa khỏi bệnh cho càng nhiều người càng tốt. Có rất nhiều cách dạy con, anh rơi vào gia đình được dạy rằng cách để cứu được nhiều người nhất là nắm trong tay quyền quyết định công việc của một nhân viên dưới quyền mình."

"Rồi em thấy đấy, anh hoàn thành xuất sắc mọi thứ, may mắn lớn lên lại cao ráo dễ nhìn. Bố anh đã là viện phó, anh không thiếu gì hết, đến lúc này gia đình bắt đầu để ý tìm giúp cho anh một người nào đó phù hợp với điều kiện của anh. Nayoung là người đầu tiên trong tầm ngắm của họ. Và của anh nữa, một khi em đi theo con đường vạch sẵn đủ lâu thì em sẽ tin con đường đó là do chính mình vạch ra. Thật lòng mà nói, anh không thích Nayoung vì cô ấy là con gái viện trưởng. Anh thích cô ấy vì là cô ấy thôi."

Tôi cựa mình vì ngứa chân, Jongseong hình như tưởng tôi đang khó chịu vì Nayoung nên càng ra sức ôm chặt.

"Anh thấy cô ấy rất thông minh, tác phong khám chữa bệnh rất ngầu, lại xinh đẹp; gia đình thấy cô ấy hợp với anh, vậy là hoàn hảo. Trong đời em có bao nhiêu lần chứng kiến một cô gái trưởng thành khóc trước mặt mình? Anh đoán là chỉ có em gái em và Jaeyun, nhưng một người không liên quan gì đến Nayoung như anh lại chứng kiến cô ấy khóc hàng trăm lần. Có qua có lại, có những ngày ở bệnh viện tối tăm đến nỗi anh cũng chỉ biết khóc thôi. Nayoung thấy hết. Thấy rồi thì thông cảm cho nhau nhiều lắm, dễ gì để cho người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình như vậy, đúng không?"

Tôi mở miệng định phản bác Jongseong, anh tự nhiên cắn vào đầu vai tôi rồi nói:

"Em trừ em ra đi. Em không nằm trong tập hợp xã hội có tư duy bình thường."

Tôi lại cựa mình, lần này là khó chịu thật. Đã từng nghe Jimin nói một lần, lúc này lại nghe chính miệng Jongseong xác nhận lại thứ gọi là mối quan hệ đặc biệt hình thành trong môi trường đặc biệt, tôi không dửng dưng được.

"Bây giờ anh đang giải thích lí do vì sao không yêu tôi mà yêu cô ấy? Chắc tôi cần nghe."

Jongseong nói chúng tôi là thứ "lệch lạc" duy nhất trong cuộc đời anh ấy.

Jongseong tin rằng mỗi người xuất hiện trong đời anh đều được giao cho một nhiệm vụ gì đó làm thay đổi bản thân anh. Năm cuối cùng anh học đại học, khi đang phân vân giữa việc trở thành bác sĩ phẫu thuật thần kinh và một chuyên khoa khác ít phức tạp hơn, Jongseong vô tình đi tới quán cà phê của anh Heeseung. Enha, cái quán cà phê mà kiến trúc sư nhiều hơn khách khứa đó trở thành nơi để cho Jongseong học bài. Chúng tôi dần dần quen biết rồi thân thiết, trở thành nhóm bạn duy nhất không phải là đồng nghiệp với Jongseong.

"Anh cũng có khi ghen tị với mọi người. Việc trở thành bác sĩ là lựa chọn của anh dù đó là lựa chọn có định hướng. Anh có quyền không chọn, nhưng nếu không trở thành bác sĩ thì anh cũng không biết làm gì. Nhưng mọi người rất vui vẻ, anh không cần nói chuyện bệnh viện khi ở cùng với mọi người. Anh không thích những cuộc nhậu mà người ta bàn về cái chết thản nhiên ngay khi ở ngoài bệnh viện. Ở với mọi người, cùng lắm anh chỉ có thể nói chuyện gián chui vào tai thôi."

Bỗng nhiên tôi cảm thấy hơi buồn cười. Chúng tôi đang cùng nằm trên một chiếc sofa như là vẫn chưa hề chia tay, cùng mặc đồng phục nhân viên bệnh viện để nghe Jongseong nói rằng mình ghét bệnh viện. Jongseong thường đưa tay nghịch tay tôi như là đang khâu vết mổ, anh ngắt nhẹ da tay rồi buông xuống, sau đó lại xoa đều.

"Hôm đó mọi người hỏi anh có yêu em không, yêu thì nói, không yêu cũng phải nói."

"Tôi đã xem đoạn video đó rồi, không cần phải nhắc thêm lần nữa, cảm ơn anh."

Tôi sẵng giọng đáp, Jongseong lại cắn tôi thêm lần nữa.

"So với chuyện gặp mọi người, gặp em có lẽ là điều trái gió trở trời nhất trong đời anh cho đến tận bây giờ. Em có nhớ lần Sunoo nằm viện cả tháng không tỉnh, anh nói rằng em sống được ngần này năm với bộ não thiếu cảm xúc này cũng là cổ tích của loài người không?"

Jongseong gõ ngón tay vào đầu tôi, tôi hừ hừ không đáp.

"Rồi bộ não thiếu cảm xúc này nói yêu anh, anh bất ngờ lắm."

Tôi kêu lên:

"Không phải não nói, là tim nói."

"Anh đã nói rồi, tim chỉ có hai tâm nhĩ hai tâm thất, tim người và tim lợn giống nhau. Bộ não này nói với anh là thích anh, bảo anh hãy hẹn hò đi dù biết là anh đang yêu hoặc nghĩ rằng mình yêu người khác. Khi đó anh thấy não này không chỉ thiếu cảm xúc mà còn bị ngốc."

Tôi lại hừ một tiếng.

"Rồi mọi thứ trở nên rất buồn cười. Anh nhận ra là ở bệnh viện anh cũng ít nghĩ đến chuyện bệnh tật hơn, theo chiều hướng tốt đẹp. Những khi anh nhắn tin cho em luôn là khi anh vừa tiễn một bệnh nhân về hoặc đi. Vì nhắn tin cho em xong thì có lẽ não anh cũng bị xóa sạch để bắt đầu lại, anh có thể quay về với ca bệnh mới mà không suy nghĩ gì nhiều nữa. Giống như con cá vàng bơi từ đầu bể tới cuối bể là quên hết, nên cái gì cũng mới mẻ và đáng mong chờ."

Jongseong nói rằng anh phải thừa nhận, anh hẹn hò với tôi chẳng qua vì nghe Kim Nayoung nói mình đã có bạn trai. Cô ấy nói bạn trai cô ấy là một bác sĩ phẫu thuật thần kinh ở cùng bệnh viện, anh ta còn làm trợ giảng cho trường đại học Jongseong đã từng theo học. Có thể Nayoung là một bác sĩ giỏi, nhưng cô ấy không có kinh nghiệm gì trong yêu đương. Những thứ cô nghĩ sẽ làm cho Jongseong ghen, thật ra chỉ làm cho Jongseong thoái chí. Cô ấy đang yêu một người mà Jongseong đáng ra đã trở thành như thế, nhưng cuối cùng anh đã chọn đi con đường khác và sẽ không bao giờ có thể quay đầu.

Tôi thật sự không thấy có vấn đề gì với lí do hẹn hò này. Tôi thấy trên đời còn nhiều lí do kì cục hơn để hẹn hò với một người, ví dụ như anh Yeonjun hẹn hò với anh Soobin chỉ vì chiều cao của hai người cách nhau một centimet. Jaeyun cũng cho tôi xem hàng chục bộ phim mà hai người hẹn hò với nhau khi không có ai yêu nhau cả, ít nhất đôi chúng tôi cũng đã có tôi yêu Jongseong.

Jongseong nói rằng không giống như bác sĩ Nayoung, tôi không hợp với anh về tất cả mọi mặt. Tôi không phải là bác sĩ, không đủ giỏi trong một lĩnh vực khác để gia đình anh xem trọng. Tính cách tôi không dễ sống, tôi không giỏi việc nhà và cũng không có ý định làm việc nhà, và tôi không phải phụ nữ. Tôi sẽ bị đả kích rất nhiều nếu chính thức bước chân vào thế giới của anh. Jongseong nói rằng người vô tư nhất sẽ là người chịu tổn thương nhiều nhất, não bộ giấu đi không có nghĩa là não bộ không nhận diện được tổn thương. Bởi vậy nên có nhiều lần anh không muốn tôi tới bệnh viện tìm anh. Những con người không hề liên quan đến chúng tôi cũng góp vào năm điều ba chuyện, anh sợ đến một ngày khi tôi hứng chịu đủ gạch đá để não bộ phản ứng lại thì tất cả những điều nhỏ nhặt này cũng sẽ làm tôi nhớ lại.

Jongseong nói rằng dù anh chưa yêu tôi như cách mà tôi mong muốn, anh cũng tuyệt đối không cho phép bản thân gián tiếp làm tổn thương tôi.

Thật ra thì ngoài chuyện yêu hay không yêu, tôi hay Nayoung, tôi biết Jongseong là bạn trai tuyệt vời. Anh chưa từng làm chuyện gì có lỗi.

"Rồi Nayoung về, buồn cười là chỉ từ tháng hai tới tháng mười thôi nhưng anh đã nghĩ ước gì cô ấy ở nước ngoài lâu hơn một chút. Anh vui khi gặp lại cô ấy một thì người nhà vui gấp mười, mặc kệ chuyện em họ anh biết anh và em trong lần đi xem phim đó, và cũng kệ luôn chuyện Nayoung nói mình có bạn trai rồi. Đẹp đôi mà, em có thấy đẹp không?"

Tôi không biết mình hừ lần thứ bao nhiêu, cuối cùng đành lên tiếng để cho Jongseong thoát cảnh độc thoại:

"Đẹp lắm. Rồi khi đó anh đã nghĩ không biết nên lấy lí do gì để chia tay đúng không?"

"Những ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò thì ừ, anh đã nghĩ đến. Nhưng em cứ nói mãi rằng chúng ta sẽ chia tay bình thường, anh cũng tin em. Rồi dần dần anh ghét vì em cứ nói mãi chuyện chia tay, chuyện anh không yêu em, chuyện sau này anh đưa người khác về để Gaeul gọi mẹ. Em nói với thái độ bình thản tới nỗi anh nghĩ thật ra em không yêu anh nhiều như thế, em chỉ hẹn hò với anh để giết thời gian thôi."

Tôi với lấy chiếc cốc nhựa đựng rượu vang hớp vài ngụm nhỏ. Rượu vang này là của khách hàng sáu múi cho tôi, dần dần tôi thấy mình như đại lý tiêu thụ rượu cho cái trang trại trong thung lũng ấy.
Jongseong không ngăn tôi đừng uống dù đã chứng kiến một lần tôi ôm chân anh khóc lóc. Anh nói rằng khi Nayoung về, anh chuyển từ chờ mong sang lo sợ tôi sẽ nói chia tay. Rượu vào lời ra, tôi phì cười đánh vào tay Jongseong không nghỉ:

"Anh nói năng như củ khoai tây ấy. Anh lo tôi chia tay thì nên nịnh bợ tôi, anh dính chặt lấy bác sĩ Nayoung rồi nói là sợ tôi chia tay? Sau đó khi người nhà tôi hỏi anh yêu hay không yêu thì nói, anh lại lắc đầu? Tư duy gì vậy?"

Tôi chỉ khích bác Jongseong vài câu, còn lại não tôi đã kịp nhảy số trước khi anh giải thích. Tôi hiểu con người chẳng bao giờ yêu đương mà không cân đo so sánh. Không có cái gì gọi là yêu đương vô điều kiện, cái "vô điều kiện" đó chỉ xảy ra khi hai người đã đạt đến điều kiện lí tưởng rồi. Jongseong với chừng đó trách nhiệm trên vai, đương nhiên phải tính đến đường dài. Đường dài của anh và bác sĩ Nayoung rất rõ ràng, kể cả việc anh sẽ lên đến trưởng khoa hoặc viện trưởng. Đường dài của tôi và Jongseong, cơ bản là không có.

Đến tôi nói yêu anh nhiều như vậy nhưng cũng không bao giờ tin tưởng chuyện đường dài cơ mà.
Jongseong hỏi tôi, giữa việc anh không yêu tôi và việc anh yêu tôi nhưng lại cân nhắc thiệt hơn, điều nào sẽ khiến tôi thất vọng hơn.

Đương nhiên tôi biết câu trả lời, và Jongseong cũng biết.

"Anh không muốn em thấy anh ti tiện nhỏ mọn chút nào. Cũng không muốn em suy nghĩ rằng em yêu anh và anh yêu em, vậy thì em sẽ xắn tay áo đi tính sổ với tất cả mọi người không ủng hộ em yêu anh mất."

Jongseong nói đúng đến nỗi tôi không có gì để phản bác mà chỉ thấy buồn.

--

Hết phần 17.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net