6. Ba lần mỗi ngày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi không có quá nhiều thời gian để hẹn hò.

Công việc của tôi vẫn chất đống, tôi xử lý đống công việc đó với tâm trạng thỏa mãn hài lòng, nhưng bệnh rối loạn thần kinh mà Jongseong nói làm tôi có khá nhiều ngày thấy mình không hoàn toàn khỏe mạnh. Jongseong thì không cần phải hỏi, anh bận bịu suốt ngày, không phải là ở bệnh viện thì là ở hội thảo y khoa. Không bù cho Sunoo và anh Sunghoon thỉnh thoảng lại cùng nhau bỏ đi đâu đó, tôi và Jongseong thường chỉ hẹn hò nhau ở rạp chiếu phim, ở Enha, và ở bệnh viện.

Jongseong cơ bản không biết tôi làm việc gì, văn phòng của tôi ở đâu, ngày hôm nay nhà tôi xây đã lên bao nhiêu mét. Tôi cũng cho là anh không nên biết, nhìn vào danh sách bệnh nhân và những thứ tên thuốc dài ngoằng không đánh vần nổi, tôi thấy Jongseong nhớ được số đó đã là thiên tài.

Tôi rất nhanh đã nhận ra, hẹn hò với Park Jongseong tốn rất nhiều tiền.

"Hẹn hò" ở Enha thì không tốn tiền. Đôi khi tôi thấy anh Heeseung giống như thiên thần, anh chứa chấp tất cả chúng tôi, cho chúng tôi ăn từ bữa này qua bữa khác mà không hề có ý kiến. Chúng tôi góp tiền ăn bằng cách phục vụ Gaeul. Con bé còn nhỏ như vậy nuôi nấng không tốn tiền nhiều lắm, chúng tôi mỗi người dạy Gaeul một thứ linh tinh, và mỗi tháng đều đặn đóng tiền vào quỹ Heejin để tài trợ cho đám nhỏ ở viện mồ côi mà anh Sunghoon nhận đỡ đầu. Hẹn hò tại rạp chiếu phim thì mọi thứ vẫn như cũ, tôi mua vé của tôi, Jongseong mua vé của anh, và đặc biệt là không có thẻ sinh viên để cho Jongseong mua giảm giá.

Thứ hẹn hò tốn tiền nhiều nhất là hẹn hò ở bệnh viện. Và cay đắng nhất là, tiền đó không tốn vào Jongseong.

--

Sau lần truyền hình trực tiếp đáng xấu hổ đó, dĩ nhiên mấy cô y tá bị anh bác sĩ đẹp trai trách phạt không thích tôi. Tôi tự thấy mình không có trách nhiệm phải vỗ về dỗ dành các cô ấy, chỉ là mỗi lần tôi ôm đồ ăn đến chờ Jongseong tan trực, đa số thời gian Jongseong đều không ăn được. Anh bận đến nỗi có lần tôi ôm tới bệnh viện một hộp chân giò, hai ngày sau tôi phát hiện hộp chân giò còn nguyên trong tủ lạnh. Tôi hỏi đến, Jongseong khó xử nói gặm chân giò rất tốn thời gian.

Bỏ đồ ăn thì rất phí phạm, hộp chân giò tôi đem hâm nóng rồi ra mời mấy cô y tá. Phụ nữ hình như có mắt quan sát hơn đàn ông, chỉ cần nhắm có thịt ở chỗ nào thì sẽ chính xác cắn vào chỗ đó, tốc độ xử lý chân giò cũng nhanh hơn. Những ngày sau đó là pizza, kem, đủ mọi loại kem tôi thích, thậm chí có lần tôi còn chở đến bệnh viện một thùng mì gói để ăn dần.

Thức ăn luôn là nguyên nhân gây chiến tranh, cũng là nguồn cơn mang lại hòa bình. Sau hai tháng tôi và Jongseong hẹn hò, tôi chính thức có một chiếc ghế trong phòng trực ban của khoa Nhi. May mắn là trưởng khoa cũng thích ăn vặt và tôi chỉ thường xuất hiện như một cậu giao hàng vào giữa khuya, tôi chưa lần nào bị trục xuất.

Jongseong ít khi nói chuyện khi cùng tôi ăn uống với mọi người trong phòng trực ban, dù mọi người nói rằng trước đây anh là người bắt đầu những câu chuyện. Tôi cũng không quan tâm lắm, vì tôi còn nói chuyện với Jongseong sau những buổi ăn khuya đó, và cũng vì mục đích thực sự khi tới bệnh viện của tôi là ăn khuya, không phải là Jongseong. Nói chuyện với nhiều người tốt cho tâm trạng của tôi. Những khi từ bệnh viện trở về, tôi luôn vui hơn, công việc cũng không còn bế tắc.

--

Có một chủ đề mọi người ở khoa Nhi đều rất thích thú, đó là chúng tôi quen biết như thế nào. Tôi không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng đành kể với mọi người bắt đầu từ ngày Jaeyun tới Enha rồi nhìn thấy Heeseung đang ngồi với một chị gái nào đó mà tôi đã quên tên, con bé hoảng hốt đến mức bôi chì đen ra đầy áo sơ mi trắng.

"Em tới mượn áo của Jongseong cho con bé mặc. Đến bây giờ em vẫn không hiểu được, vì sao mùa hè mà anh ấy vẫn cứ mặc áo thun bên trong và áo sơ mi bên ngoài."

"Có lẽ là vì thói quen mặc blouse", Jimin - một cô y tá lớn tuổi hơn tôi cười nói. "Rồi sau đó thì sao?"

"Em phát hiện áo của Jongseong có mùi nên đem về giặt."

Mọi người đều nhìn nhau bằng vẻ mặt khó tin, tôi bình tĩnh bổ sung:

"Mùi thơm."

Sau lần mượn áo đó, chúng tôi bắt đầu nói chuyện, bắt đầu trêu đùa nhau, bắt đầu thân nhau, rồi bắt đầu như bây giờ.

"Mà Park Jongseong từng thấy em khóc đấy."

Tôi vui miệng nói.

"Lúc đó cậu bạn thân của em bị tai nạn giống như không sống nổi, em khóc như điên."

"Sau đó thì sao?"

"Anh ấy đưa em đi uống rượu, nói là đau thì dùng cồn rửa ngoài da, buồn thì dùng cồn rửa trong lòng."

Vài người giả vờ nôn, tôi tiếp tục:

"Kết quả là Jongseong say trước. Em vứt anh ấy lại nhà vệ sinh công cộng rồi bắt xe lên bệnh viện khóc tiếp."

Càng ngày mọi người càng không hiểu nổi vì sao Jongseong lại hẹn hò với tôi. Nhưng dù sao hẹn hò cũng không phải là một việc cần phải hiểu mới có thể làm, tôi và Jongseong vẫn ngồi chung một chiếc ghế, ăn chung một hộp kem mỗi tối. Thỉnh thoảng bị lấy mất một chiếc ghế, Jongseong vẫn thường kéo tôi ngồi lên chân anh bằng động tác tự nhiên đến nỗi không ai buồn mở miệng trêu đùa.

--

Cuộc sống bình thường không phải ngày nào cũng tuyệt vời, còn ở bệnh viện thì số ngày không tuyệt vời phải nhân lên mấy mươi lần mới đủ. Ngày nào tôi cũng phải nhắn tin hỏi Huening Kai, một cậu bác sĩ đồng nghiệp của Jongseong xem thử trong khoa có chuyện buồn hay không rồi mới tới. Không phải có chuyện buồn thì tôi sẽ không tới, chỉ là nếu có thì tôi sẽ hỏi trước để biết điều im lặng không pha trò.
Jongseong làm bác sĩ đã lâu, tính cả thời gian làm sinh viên thì đã mười năm có lẻ. Trong mười năm đó chắc chắn anh đã quá quen với việc không giữ được tính mạng bệnh nhân, nhưng mỗi khi có người vừa đi, Jongseong vẫn không giấu được bất lực.

Tôi tới bệnh viện lúc mười giờ đêm, phòng trực chỉ có chị Jimin và một cậu hộ lý trẻ. Vì đã nhắn tin trước cho Kai và cậu ta nói rằng mọi chuyện đều ổn, tôi mang tới một ít thịt nướng và thịt bò để cùng mọi người nấu mì ăn khuya. Nhìn phòng trực vắng hoe, tôi ngạc nhiên hỏi Jimin:

"Mọi người đâu ạ?"

Jimin cũng chỉ nói là chưa đến giờ giao ban, tôi bắt đầu sửa soạn đồ ăn khuya cho mọi người. Vì không biết chắc chắn số lượng người, chúng tôi thường nấu mì chung trong một chiếc nồi lớn. Khoảng ba mươi phút sau khi tôi tới, mọi người bắt đầu xuất hiện ở phòng trực ban. Không ai còn thắc mắc vì tôi nữa, tôi lẳng lặng làm việc của mình. Kai ghé đầu vào nồi hỏi một câu trống không "mì bò hả?", tôi cũng không trả lời. Mọi người có vẻ yên lặng hơn chắc vì đã mệt, khi tôi dọn mì ra chiếc bàn gỗ lớn ở giữa phòng, ai cũng tới ăn uống vội vàng.

Mãi không thấy Jongseong tới, tôi vớt mì ra một bát lớn để dành cho anh. Khi tất cả đã đều ăn đến bát thứ hai, Jongseong xuất hiện ở trước cửa khi vẫn còn mặc đồng phục bệnh viện. Thường thì đến hết giờ trực anh sẽ thay ngay đồ thường để cùng tôi về nhà, tôi đơn giản nghĩ anh trực tiếp ca sau nên bưng sẵn bát mì lên chờ đợi. Vẻ mặt Jongseong cũng mệt mỏi như mọi người, lại có gì đó chua chát khó chịu. Tôi vốn không giỏi đánh giá thái độ người khác nên chỉ biết chìa bát mì ra trước mặt anh.

"Để dành cho anh đấy, anh ăn một chút đi."

Tôi còn chưa kể, Jongseong là người thuận cả hai tay. Bởi vậy nên chỉ trong vòng hai giây, Jongseong dùng tay trái đập tập bệnh án lên bàn rầm một tiếng, tay phải anh gạt ngang bát bì trong tay tôi. Bát mì rơi xuống sàn lênh láng, mọi hoạt động ăn uống đều dừng lại. Không một ai lên tiếng phản đối Jongseong, chỉ có Kai rướn cổ nuốt một sợi mì.

"Mọi người còn ăn được hay sao?"

Tôi biết rằng khi không ý thức được chuyện gì xảy ra thì nên im lặng, nhưng nước mì vì Jongseong gạt ra mà đổ xuống tay tôi nóng rẫy, những người còn lại lại có vẻ hổ thẹn ấm ức trước mấy bát mì do tôi là người khởi xướng, tôi nhăn mặt kêu lên:

"Dù có chuyện gì thì cũng phải ăn chứ, hơn nữa mì này em đã nấu ra rồi, mọi người nể mặt em nên mới ăn thôi."

Kai nắm một bên quần tôi giật nhẹ, tôi đá cậu ta một cái. Jongseong rõ ràng có nhìn xuống bát mì vỡ toang dưới đất, anh khẽ nói:

"Vậy từ nay về sau em đừng đến nấu nữa. Đây là bệnh viện, không phải quán ăn để em muốn làm gì thì làm."

Park Jongseong đúng là tồi, nói nhỏ làm gì khi mà không ai trong phòng dám phát ra tiếng động. Ai cũng nghe được, mọi người ái ngại nhìn tôi.

Tôi nhìn mặt cũng biết là vừa có biến cố gì đó khó chấp nhận nổi trong ca trực của Jongseong nên cũng không chấp nhặt gì anh. Mấy ánh mắt vẫn dõi theo tôi, tôi phẩy tay nói:

"Dù sao mọi người cũng đã ăn gần hết, em dọn xong rồi sẽ về."

Một cô y tá trẻ lúc đó mới rón rén lên tiếng:

"Anh để em dọn..."

Tôi liếc xéo Jongseong một lần rồi trả lời:

"Để anh dọn, người nào vật nào chỗ nấy."

Ý tôi là ở đây chỉ có tôi không phải là nhân viên y tế, tôi phải có trách nhiệm làm những việc không liên quan đến khám chữa bệnh thôi. Jongseong đứng yên nhìn tôi dọn dẹp sàn phòng, vứt mấy mảnh sứ vỡ vào thùng rác. Dọn xong xuôi, tôi kéo cổ áo anh xuống nói thầm:

"Xin lỗi anh nhé, lần sau em sẽ không đến nữa. Nhưng dù sao cũng phải nói cho anh biết, như thế này mới đúng là tiêu chuẩn nói thầm."

Tôi cho bàn tay bị bỏng nhẹ cùng một vết đứt do mảnh sứ vỡ sượt qua vào túi quần. Chào tạm biệt mọi người như bình thường vẫn thế, tôi vui vẻ hỏi:

"Có cần khép cửa cho mọi người đấu tố nhau không?"

Không một ai trả lời tôi, mọi người còn bận nhìn Jongseong. Huening Kai hừ mạnh một tiếng lớn rồi đẩy tôi ra cửa.

"Cho em về ké với."

--

Kai vẫn thường đi ké xe tôi vào mấy đêm Jongseong bận trực không về nhà. Cậu ta ngồi không yên trong chiếc xe cà tàng đã mấy năm trời tôi vẫn không chịu thay mới, đi được nửa đường Kai mới vò rối đầu mình rồi nói ngập ngừng:

"Hôm nay có một ca bệnh đặc biệt. Bệnh nhân chỉ mới sáu tuổi, bé bị nhiễm trùng chỉ vì nhổ một chiếc răng sữa."

"Rồi?"

"Nhiễm trùng thứ phát. Đã đi rồi."

Tôi im lặng không nói gì, Kai lại nói:

"Bệnh diễn biến nhanh đến mức không ai kịp trở tay. Em làm với Jongseong đã lâu, em biết chuyện xảy ra anh ấy không bao giờ tự trách mình mà sẽ quy trách nhiệm đến từng cá nhân cụ thể. Ai cũng có lỗi, hơn nữa con bé vừa đi lại ngoan ngoãn như thiên thần, Jongseong giận là điều đương nhiên."

"Tôi biết."

Kai chắc chắn nghĩ rằng tôi đang giận, cậu ta cuống quýt nói thêm:

"Nhưng anh ấy đối xử như vậy là bất công với anh. Anh không có lỗi gì hết, Jongseong cũng không có quyền mắng anh trước mặt mọi người."

Tôi phanh xe lại bên đường rồi ra hiệu cho Kai mở cửa. Kai ngơ ngác mở cửa bước xuống, tôi vươn người qua đóng sập lại rồi bấm khóa cửa xe.

"Cái.. cái gì..."

Tôi cố gắng nháy mắt nhưng không được, đành phải nhếch môi cười từ thiện với Kai:

"Tự đi về nhé, không được nói xấu bạn trai tôi."

Nói rồi, tôi phóng xe đi thẳng.

Tôi biết Jongseong hành xử như vậy là giận cá chém thớt, nhưng cái thớt bị chém là tôi, không khiến con cá phải lên tiếng giúp tôi đòi lại công bằng.

--

Kịch bản trong phim Jaeyun thường xem là như thế này: nam chính thấy có lỗi, trong đêm sẽ bất chấp mưa gió mà tới trước cửa nhà nữ chính để làm lành.

Tôi trở về nhà, băng bó sơ qua bàn tay mình rồi ngồi vào bàn làm việc mà không hề mong chờ Jongseong sẽ tới. Bởi vì Jongseong không sai, đối diện với sống chết chưa bao giờ là một điều dễ dàng và người nào ở trong hoàn cảnh của anh cũng cần phải được thông cảm. Và tôi không phải là nữ chính của Jongseong, nữ chính của anh đang ở cách chúng tôi cả nửa vòng trái đất. Điều quan trọng nhất là, Jongseong không biết nhà tôi ở đâu.

Jongseong bảo rằng tôi bị stress cũng vì lười vận động, anh thường dừng xe ở công viên trước khu phố rồi bắt tôi tự đi bộ về. Tôi chẳng nghĩ sâu xa, Jongseong nói đi bộ tốt cho sức khỏe thì là đi bộ tốt cho sức khỏe, anh không phải kiểu người sẽ vòng vo lấy lí do chỉ để không chở tôi về thêm một đoạn.

Jongseong cũng sẽ không hỏi những người còn lại dù là anh Heeseung hay Riki, mọi người đều đang háo hức chờ ngày anh làm gì đó có lỗi với tôi để nhào lên nhân danh công lý hành hạ Jongseong. Đợi vài ngày mọi chuyện lắng xuống, tôi lại tới bệnh viện ban đêm thì chắc Jongseong cũng sẽ không nói gì.

Chỉ cần không nấu mì nữa là được.

Có lẽ vì bàn tay bị bỏng, tôi vẽ mãi không xong được một cánh cửa ra vào. Tôi lên Google rồi gõ vu vơ, "có bệnh gì làm người ta không phân biệt được nói thầm và nói nhỏ hay không?".

Tôi gõ bằng cả tiếng mẹ đẻ và tiếng Anh, Google không cho tôi được một đáp án.

--

Hai giờ sáng, khi tôi đã chuyển từ Google sang trò chơi di động và vẫn chưa vẽ được cánh cửa nào, điện thoại rung lên. Không phải tin nhắn, tôi bực mình gạt ngang. Ba lần như thế, khi tướng của tôi lại một lần nữa nằm chết ngắc ngoải trên màn hình, tôi nhận điện thoại.

"Em đang bận chơi game, anh đi ngủ đi ngày mai gặp nhé."

Đáp lại tôi là giọng nói mềm mại vô cùng:

"Xuống nhà đi dạo với anh đi."

"Em đang mặc áo rách."

"Rách cũng được, anh không cắn rách thêm đâu."

Vậy là tôi mặc nguyên chiếc áo rách ba lỗ hình tam giác trên vai đi xuống. Chiếc áo đầu tiên chỉ có một lỗ rách bằng đầu đũa, tôi tiện tay cắt thành ba hình tam giác đối xứng tuyệt vời.

Jongseong không mặc đồ bệnh viện nữa, anh ngồi tựa vào mui xe trước cửa nhà tôi. Tôi đương nhiên không có ý định mời Jongseong vào nhà, đã lâu tôi vẫn chưa dọn dẹp. Ghé mắt nhìn vào xe anh chẳng qua để tránh một cái nhìn chăm chú, tôi bâng quơ hỏi:

"Sao anh biết nhà em?"

"Lần trước em nói với anh rằng cả khu em ở chỉ có một nhà nuôi chó, con chó đó lại rất dữ. Anh đi dạo một vòng, ném đá vào từng nhà một, đến khi nghe tiếng chó sủa thì cân nhắc một chút rồi chọn đứng trước cửa một căn."

Tôi lắc đầu:

"Em nói dối đấy, làm gì có con chó nào."

Jongseong gật đầu:

"Anh cũng nói dối đấy, anh đi ngang vài vòng thì thấy em ngồi bên cửa sổ."

--- Nói gì thì nói, tôi vẫn thấy chúng tôi rất hợp nhau, ít nhất là trong mấy trò đùa nhạt nhẽo như thế này.

Chúng tôi không đi dạo ở đâu xa. Trước mặt nhà tôi có một bồn hoa cúc, tôi lấy giống từ chỗ anh Heeseung về vứt xuống rồi không làm gì cũng đã thành một mớ hoa khi mùa đến, tôi ngồi thu lu dưới khóm cúc chờ Jongseong. Anh lấy từ xe ra một túi ni lông nhỏ rồi chìa tay trước mặt tôi.

"Đưa tay cho anh."

Tôi đưa tay trái ra nắm lấy tay anh, Jongseong sốt ruột đánh lên rồi nói:

"Tay phải."

Vết rách trên tay tôi không sâu lắm, Jongseong tỉ mẩn dùng một chiếc tăm bông thấm cồn chấm nhẹ vào. Vừa làm anh vừa nói rì rầm:

"Vì em thường xuyên thức khuya nên hệ miễn dịch của em sẽ rất kém. Những vết thương như thế này có thể vô hại, cũng có thể sẽ làm em bị nhiễm trùng nặng hơn. Em không thể xem thường."

Tôi vốn đã buồn ngủ, nghe giọng nói của Jongseong lại càng buồn ngủ hơn. Gà gật vài lần, tôi choàng mở mắt.

"Anh là bác sĩ, anh chứng kiến bao nhiêu ca bệnh nặng rồi, một vết xước thế này có là gì đâu chứ."

Jongseong thay đám băng gạc tự chế của tôi bằng một mẩu băng cá nhân nhỏ, anh vuốt đến phẳng lì.

"Vì anh là bác sĩ nên anh biết một vết thương nho nhỏ cũng sẽ lấy được mạng của một người."

Tôi biết Jongseong còn buồn, cũng biết rằng mình không chia sẻ được thì đừng làm nặng nề thêm. Nhưng không hiểu sao khi nhìn Jongseong hết vuốt chiếc băng cá nhân trên tay tôi lại đến chụm môi thổi vết da bỏng tê tê ngứa ngứa, tôi đột nhiên nói:

"Về sau em không tới bệnh viện nữa là sẽ hết bị thương thôi."

"Anh xin lỗi vì nặng lời."

Tôi biết để Jongseong xin lỗi là bất công cho anh, nhưng không hiểu sao nhìn thấy vẻ mặt thành thực hối lỗi của anh, tôi lại nói tiếp:

"Em mới phải xin lỗi. Em không phải là bác sĩ hay y tá nên không chia sẻ được gì với anh."

Jongseong nhướn mày:

"Em đang nhắc Nayoung đấy à?"

Tôi chẳng buồn phản đối, đúng là tôi đang nghĩ đến bác sĩ Kim Nayoung nào đó của Jongseong. Jongseong vỗ vỗ bàn tay tôi, anh nói:

"Mọi người đều thích em lắm, nên dù anh có làm gì sai thì em cũng đừng bỏ mọi người đi nhé."

Tôi cười:

"Vậy lần sau em tới thì anh tránh mặt ra đi."

Jongseong nhăn nhăn đôi lông mày:

"Lâu nay em tới thăm anh hay tới ăn khuya thế?"

"Em tới ăn khuya."

"Rồi nhân tiện chở Huening Kai về?"

"Ít ra cậu ta còn hỏi em có muốn băng bó trước khi về hay không."

--

Jongseong im lặng không nói được gì. Tôi cầm túi thuốc trị bỏng cùng với bông băng vươn vai đứng dậy, Jongseong kéo cả tôi lẫn túi thuốc vào lòng. Tôi buồn ngủ rã rời nên để mặc cho Jongseong tựa cằm lên vai siết chặt, đến khi đèn đường trước mặt tôi biến thành mấy đốm nhòa cam đậm thì Jongseong mới buông ra. Tôi vẫn còn lờ đờ không chịu mở mắt, đột nhiên Jongseong ra sức nhéo má tôi rồi ghé lại gần. Môi chạm nhau chưa đầy hai giây, Jongseong ngẩng đầu cười mỉm. Dùng ngón cái và ngón trỏ mở banh mắt tôi ra, anh nói:

"Vì anh cũng thích nghe em lảm nhảm, nên khi em tới thì đừng đuổi anh đi nhé."

Tôi uể oải gật đầu rồi chậm chạp bò vào nhà. Jongseong không vội đi, anh đứng nhìn theo tới khi tôi đóng cửa.

Cửa đóng rồi, mắt tôi mở to như chưa bao giờ được mở. Tôi nghe tiếng Jongseong sập cửa, rồi có tiếng xe lao vút trong đêm.

--

Ba giờ rưỡi sáng, chuông tin nhắn vang lên.

"Cảm giác của em thế nào?"

Tôi đếm đủ năm giây mới trả lời:

"Còn quá ngắn nên em không nói được cảm giác.
Nhưng em thấy may."

"Cái gì may?"

"May mà anh không hôn kiểu Pháp."

"Sao vậy? Nụ hôn đầu của em nên em chưa chuẩn bị tinh thần? Hay là nếu như anh hôn kiểu Pháp ngay trong lần đầu tiên thì em sẽ thấy anh không phải là bác sĩ Park đẹp trai khiêm nhường đàn ông lịch sự nữa?"

Tôi tắt máy đi ngủ. Sáng hôm sau thức dậy, có một tin nhắn lúc bốn giờ.

"Hay em nghĩ anh không yêu em thì không được phép hôn em, em để dành cho người khác?"

Tôi tặc lưỡi trùm chăn kín mít.

"Tất cả đều sai hết."

Không biết Park Jongseong đọc tin nhắn xong thì sẽ nghĩ gì, tôi vẫn quyết định thật thà:

"Lúc đó em chưa đánh răng."

Ba tiếng sau, khi tôi còn họp tại văn phòng kiến trúc, điện thoại rung lên một hồi trong máy.

"Vậy thì tối nay em nên đánh răng thật kĩ trước khi tới bệnh viện tìm anh."

Tôi không trả lời.

Mọi người đều nói rằng dù dây thần kinh cảm xúc của tôi rất nghèo nàn, tôi vẫn thường giận rất dai. Vậy mà buổi tối hôm đó, tôi lại mặt dày mang vài hộp kem đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Sau khi đã đánh răng ba mươi phút liền.

--
Hết phần 6.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net