Chap 27. Điểm Yếu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô nghe người bác trước mặt nói vậy thì vẫn bơ phờ. Cô còn nghĩ chắc là mơ thôi nên không quan tâm lắm. Đi lại giường tiếp tục ôm nàng, lúc cô ôm nàng chăn bị tuột xuống làm lộ tấm lưng trần với vài vết hôn đỏ chót. Mẹ nàng ở ngoài nhìn thấy con gái mình dường như không mặc quần áo thì liền tức đến đỏ mặt









"Chị Kim, ai tìm thế" nàng còn buồn ngủ mà hỏi cô










"Hửm chỉ là mơ thôi. Mà bé nghe được luôn sao" cô dụi dụi vào ngực nàng











Từ từ đã, cô thấy có gì đó không đúng, nếu cô mơ thì làm sao nàng nghe được. Mà khoan đã người lúc nãy nói là mẹ của nàng. Là mẹ của nàng đó, cô mở mắt thật to điếng hồn rồi ngồi bật dậy











"Bé...bé hình như là mẹ của bé đến đây tìm" cô lay lay người của nàng











"Chị Kim nói sao cơ, mẹ làm gì biết chỗ mà tìm" nàng vẫn còn chưa tin











"Bé tự vệ sinh rồi xuống nhà ngay nhé. Nhớ xuống cứu chị, kì này chết thật rồi" cô hấp tấp tìm quần áo mặc lại











Mẹ của nàng vẫn đứng ngoài cửa phòng đợi động tĩnh bên trong. Cô vội vàng bước ra trên người quần áo tươm tất, hít một hơi sâu rồi dùng giọng nhẹ nhàng nói với mẹ của nàng











"Dạ chào bác, mời bác xuống phòng khách ạ" cô đưa tay ra mời mẹ của nàng đi xuống phía dưới










Mẹ không nói gì chỉ đi xuống, khuôn mặt cứ hầm hầm. Không phải vì thái độ của cô, mà là vì thấy nàng quá dễ dãi. Rất nhiều lần đã bảo là vẫn còn nhỏ phải biết giới hạn vậy mà đã dám ăn trái cấm rồi











"Dạ cháu mời bác dùng nước ạ" cô đưa nước tới mời mẹ của nàng











"Bác đợi Jennie một chút, em ấy sẽ xuống ngay thôi ạ" cô trình bày như vậy mà mẹ nàng vẫn một mực im lặng nên cô liền nói tiếp - " Dạ cháu ở chung nhà với Jennie, cháu tên là Jisoo ạ"












"Lần này tôi đâu có hỏi, vậy chắc tôi cũng không bị kiện đâu đúng chứ" mẹ nàng uống một ngụm nước rồi nhìn cô












"Cháu chỉ là... tự nhiên có người lạ nên cháu mới phản ứng vậy thôi ạ" cô cười sượng trân vì vừa bị trả đũa












"Mẹ...mẹ sao mẹ biết mà tìm đến vậy ạ" nàng từ từ đi xuống nhìn thấy mẹ mình liền giật mình











"À là bây giờ dù biết cũng không được đến. Phải có sự cho phép mới đến hay sao" mẹ liền đưa mắt nhìn phía nàng











"Con không có ý đó mà. À mà đây là chị Jisoo, chị ấy cho con thuê nhà ở đây" nàng ngồi kế bên cô rồi giới thiệu











"Là cho thuê nhà hay đây là nhà để ở chung" mẹ nàng đưa mắt đến hai người ngồi phía đối diện











"A...con với chị Jisoo là bạn thôi ạ" nàng nói xong liền nhéo cô một cái, vì cô đưa ánh mắt khó hiểu về phía nàng











"Là bạn. Bạn khỏa thân ngủ chung giường sao" một câu nói liền ghim trúng tim đen của nàng












"Ba...ba nói hết cho mẹ biết rồi ạ" nàng lo sợ trước mẹ mình











"Hay lắm. Chồng với chả con đồng lòng lừa một mình mẹ" mẹ nàng chợt lớn tiếng











"Không phải đâu bác gái, Jennie không hề muốn lừa gì bác đâu ạ. Chỉ là do em ấy chưa kịp nói thôi" cô liền ngồi cao hơn một chút để chắn cho nàng











"Được rồi, cô Jisoo đang quen con gái của tôi đúng chứ"











"Dạ vâng ạ"











"Hiện tại nghề nghiệp của cô Jisoo đây là gì, à quên nữa hỏi như vậy có bị kiện không"











"Dạ không có đâu. Hiện tại cháu đang sở hữu một cửa hàng xe và làm chủ một vài quán bar thôi ạ"











"Jisoo năm nay bao nhiêu tuổi ?"










"Dạ cháu 28 tuổi thưa bác"










"Vậy là lớn hơn Jennie tận 10 tuổi. 28 tuổi vẫn còn trẻ nhưng đã thành công rồi thì rất tốt. Chỉ là quen nhau chưa bao lâu mà đã tiến xa như vậy rồi, dù hai đứa con gái không thể nào mang thai thì cũng phải giữ phép tắc chứ" không phải là quá khắt khe nhưng Jennie chỉ mới 18 tuổi hỏi sao mẹ lại không lo được











"Cháu sẽ chịu trách nhiệm với em thưa bác. Cháu cũng không còn nhỏ nữa nên là sẽ chịu được trách nhiệm những việc mình làm" cô chắc nịch nói ra che chắn cho nàng











"Chuyện yêu đương khi còn trẻ, không nên khắt khe quá nhiều. Mẹ chấp nhận hai đứa quen nhau nhưng không phải là sống giống như những cặp đôi đã cưới như vậy được. Ít ra cũng phải phép tắc một chút" mẹ nàng thở dài rồi cũng chấp nhận











"Cảm ơn bác, vậy cháu mời bác ở lại dùng cơm ạ. Đến khi bác muốn về cháu sẽ đưa bác về tận nhà"












"Thôi, hôm nay chỉ đến để xem chỗ ở của Jennie thôi. Tài xế cũng đợi sẵn rồi, mẹ phải về đây con tự mà chăm sóc tốt cho mình đấy. Jisoo, bữa nào rảnh bác lại ghé tiếp" mẹ nàng nhìn Jisoo rồi cũng chào tạm biệt












Đến khi mẹ về rồi hai người liền thở phào nhẹ nhõm. Haizzz thật may là cô giỏi thuyết phục nên cũng qua ải











"Mẹ đồng ý như vậy rồi, chuyện mình cưới nhau cũng không còn xa nữa" cô ôm nàng trên sofa mà vui vẻ











"Đợi em học xong đã, suốt ngày đòi cưới. Ai mà thèm lấy chị chứ, buông ra đồ lưu manh bây giờ người em rất nhức mỏi. Không cho biến thái như chị đụng vào" nàng đẩy cô ra












"Thôi mà, thương thương lắm á" cô hôn hôn vào cổ nàng












Được cả ba mẹ nàng chấp nhận rồi nên cô cũng yên tâm phần nào. Không cần phải lén lút nữa, còn nhà cô thì khi nào nàng sẵn sàng thì cô sẽ nói cho ba mẹ biết. Cuộc sống của cả hai cũng nên nói là vô cùng vui vẻ. Nàng đi học, cô đi làm đến giờ nghỉ thì cả hai liền quấn quýt. Một chút cũng chẳng chịu tách ra nữa










Nàng đi học mới đó mà được nửa năm học rồi. Quá trình học rất tốt, chỉ có một điều khiến cô không hài lòng nhưng vẫn chưa ngỏ lời nói với nàng











Chẳng qua là từ lúc nàng đi học có quen bạn mới. Người bạn này cô nghe nàng kể tên là Kristen, bạn này là nữ. Có vẻ nàng rất thân với cô gái đó, chỉ nghe qua lời kể chứ cô chưa được gặp mặt. Không có gì đáng nói khi mỗi ngày nàng đều nhắc đến người bạn đó với cô












Ban đầu cô thấy người bạn này có vẻ tốt với nàng vì bé con của cô có kể là người bạn đó giúp đỡ nàng rất nhiều, còn đối xử rất tốt với nàng luôn. Cô xem đó là sự cảm kích vì nàng tìm được một người bạn tốt. Thời gian sau này nàng liên tục nhắc đến người bạn đó dường như là mỗi ngày, khi ở nhà hay đi chơi nàng luôn kể về người bạn đó cho cô nghe, nói về người bạn đó giỏi cái gì, rồi hai người họ đã cùng nhau làm những gì, nàng đều nói cho cô nghe












Cô sợ làm nàng mất hứng nên chọn im lặng. Tính tình của cô trước đây khá nóng, còn về vấn đề ghen thì ai mà chẳng ghen. Cô đã nhẫn nhịn nàng rất nhiều về việc người bạn đó của nàng. Chưa kể có lần đang đi chơi cùng cô mà người bạn đó gọi thôi là nàng liền bỏ mặc cô mà đi tìm người bạn đó










Cuối cùng thì nỗi sợ lớn nhất bây giờ của cô cũng dần đi đến. Những sự cám dỗ bên ngoài khiến cô khó mà giữ nàng bên cạnh. Cô xinh đẹp, cô giàu có, cô thông minh đi chăng nữa. Thì sự tuổi tác và lối sống cũng có một phần khác với nàng. Cô cũng đã thay đổi rất nhiều về sở thích hoặc là tính cách của mình để phù hợp với nàng rồi










Chỉ là cô vẫn cảm thấy sợ hãi. Nàng còn quá trẻ chỉ cần một luồng gió mới bay đến cũng có thể khiến nàng lung lay, huống chi người bạn đó được nàng yêu mến được nàng nhắc đến khen ngợi mỗi ngày. Khiến cho những ngày đó cô bị sự sợ hãi mất nàng bao trùm lấy










"Chị Kim, em có chuyện này muốn kể cho chị nghe này" nàng ngồi lướt iPad nói với cô










"Lại chuẩn bị kể về người bạn Kristen nữa sao" cô thở dài một hơi nén đi sự buồn phiền trong lòng










"Đúng vậy đó, hôm nay em phát hiện ra một chuyện. Khi cậu ấy chơi bóng chuyền thật sự nhìn rất cuốn hút không những vậy..." Nàng chợt ngừng lại khi nghe tiếng nói lớn của cô










"Kristen, Kriten bây giờ suốt ngày chỉ nhắc đến Kriten. Ai mới là người yêu của em vậy hả" cô bực bội lớn tiếng với nàng











"Chị...chị Kim chỉ là em muốn kể cho chị nghe thôi mà" nàng rưng rưng mà nhìn cô












"Chị xin lỗi, chỉ là chị hơi áp lực công việc một chút. Bé đừng sợ nha" cô lại nén sự tức giận của mình












"Không sao, mà chị Kim bây giờ em phải ra ngoài một chút" nàng nhìn vào iPad rồi chợt cười nhẹ












"Bé phải đi học bây giờ sao, để chị đưa bé đi" cô chợt thấy có lỗi với nàng, vừa mới rưng rưng mà bây giờ lại cười rồi. Lúc nào cũng ngoan như vậy











"Dạ không ạ. Kristen vừa hẹn em đi xem triển lãm"












"Bây giờ bé đi sao" lại là người bạn đó, chỉ cần một cuộc hẹn thôi đã khiến nàng nhanh chóng vui vẻ như vậy, cô ngạc nhiên mà nhìn nàng











"Dạ" nàng vui vẻ mà tìm đồ để thay












"Ha lúc nãy chúng ta vừa hẹn nhau là sẽ cùng đi chơi. Chị không nghĩ bé mau quên như vậy" cô cảm thấy vô cùng nhói lòng











"Ơ em quên mất, phải làm sao bây giờ " nàng quay lại nhìn cô











"Làm sao là làm sao. Cứ đi với người bạn gì đó đi, mà đi rồi thì cũng đừng về nữa" cô đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng












"Chị Kim, chị vừa nói gì vậy. Sao lại có thể nói như thế được, em xin lỗi khi quên cuộc hẹn của chúng ta nhưng chị không thể nói như vậy với em được" nàng cũng kiên định mà nhìn thẳng vào mắt cô











"Em bé Jennie mà tôi biết dù là cuộc hẹn cách đến 10 ngày cũng không quên. Còn bây giờ, từ ngày em chơi thân với người bạn đó thì dù 10 cuộc hẹn em cũng quên mất. Trong đầu em bây giờ chỉ có Kristen thôi, nếu thích như vậy thì đi theo người đó đi" cô vẫn dùng lời nhẹ nhàng với nàng chỉ là giọng của cô rất trầm











"Em không nghĩ chị lại ích kỷ như vậy. Đó chỉ là bạn em thôi mà, sao chị lại làm quá lên thế. Được rồi, nếu chị muốn thì em sẽ làm theo" nàng lườm cô rồi liền đi ra khỏi phòng












Cô buông xuôi, cảm giác nàng bước đi rồi giống như cô là người thua cuộc vậy. Cô không nỡ làm nàng tổn thương dù chỉ một chút nên mới giấu mọi chuyện trong lòng nhưng hôm nay cô thật sự chịu không được nữa. Nên mới nói ra những lời như vậy với nàng thôi











Hãy thử hiểu cho cảm giác của cô. Trước đây mỗi ngày nàng đều khen ngợi cô, tán thưởng cô trong mọi chuyện phải nói là nàng xem cô như một người yêu mà nàng luôn tự hào. Rồi bỗng dưng một ngày nàng khen ngợi người khác không phải cô nữa. Hỏi xem có hụt hẫng không, mỗi ngày đều nghe người yêu của mình kể về người khác ra sao. Cảm giác đó vừa khó chịu vừa đau lòng mà cô không thể giải toả












Cô không buông xuôi nhưng thật sự bây giờ rất mệt mỏi. Sự xa cách dần dần của hai người cô cảm nhận được chứ. Cô đã tìm mọi lí do để khiến tình cảm của cả hai thêm mặn nồng nhưng nàng vì người bạn đó mà khước từ. Mọi chuyện đều bắt nguồn từ việc cô đã yêu nàng quá nhiều, việc sợ mất nàng khiến cho cô phải ám ảnh

























Ai đúng ai sai hay chúng ta đều sai. Cuối cùng thì chắc người viết là người sai nhỉ 🥺


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net