Chap 32. Từng Hơi Ấm Lỡ Trao, Giờ Vô Nghĩa Sao

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thấy nàng hoảng sợ như vậy liền bế nàng ngồi lên xe, còn mình đi nhanh vào nhà, vung nấm đấm vào mặt Kristen. Cô dồn hết sức vào lực đánh này khiến Kristen liền ngã xuống. Một lần đánh vẫn chưa hả giận, cô cứ thế mà ngồi lên người rồi tiếp tục đánh túi bụi vào mặt Kristen. Bao nhiêu phẫn nộ những ngày qua cô dường như muốn trút lên người Kristen. Đến khi Kristen muốn bất tỉnh ở đó thì cô mới dừng tay lại vì nhớ ra còn phải lo nàng nữa














Ngồi vào xe, nhìn nàng vẫn còn khóc nấc lên từng hồi khiến cô phải nhắm mắt định thần lại trong vài giây. Nhìn nàng như vậy khiến cô đau đến mức không thể tả nổi. Lấy từ một góc trong xe ra cái chăn mỏng, cô liền phủ lên người của nàng. Ngồi kế bên cứ nghe nàng khóc làm cho cô thêm đau lòng
















Về đến nhà, cô bế nàng vào trong. Bây giờ cả người nàng nhếch nhác, chiếc váy mặc trên người cũng chẳng trọn vẹn. Trên cổ nàng có vài vết càu đỏ chót rướm máu. Cô bây giờ chỉ biết ôm nàng, cho nàng cảm thấy yên tâm một chút. Có hỏi gì nàng cũng không trả lời, cô cũng ứa nước mắt cố ngăn lại để cho nàng có cảm giác yên tâm
















Nàng vẫn chưa bình tĩnh lại được, mọi chuyện xảy ra khiến nàng hoảng sợ. Bây giờ chỉ cần nhớ đến thì nàng đã run rẩy không thôi. Người mà nàng xem là bạn tốt, người mà nàng luôn khen ngợi đến mức khiến cô ghen lên, người mà khiến cả hai xích mích với nhau. Không ngờ được Kristen lại có ý đồ xấu đó với nàng, nếu lúc đó không có cô thì chắc nàng đã phải chịu đựng một nỗi đau ám ảnh cho đến sau này rồi. Thật may, cô vẫn luôn xuất hiện những lúc nàng cần cô nhất
















Sau một hồi thuyết phục, nàng cũng chịu đi tắm. Từ nãy giờ cô đã phải năn nỉ nàng, vì chính nàng đang sợ cơ thể của mình. Nên là bây giờ cô sẽ tắm giúp nàng, cô bế nàng lên phòng tắm. Cởi đi chiếc váy đó ra rồi quăng đi khuất tầm nhìn của nàng. Để nàng vào bồn tắm, cho nàng ngâm mình trong nước ấm mà cô chuẩn bị sẵn. Hi vọng như vậy sẽ khiến nàng thả lỏng người ra và giảm bớt đi suy nghĩ















Cô không hề có tâm niệm nào khác nữa. Nhìn nàng cứ như cái xác không hồn, cô làm gì trên người nàng cũng không phản ứng. Ánh mắt nhìn về xa xăm, đến khi vết thương trên cổ bị chạm vào nàng mới kêu nhẹ













"A..." Nàng nhăn mặt














"Chị xin lỗi, chị sẽ cẩn thận hơn không làm em đau nữa " mới nghe nàng kêu nhẹ như vậy cũng khiến cô xót lòng rồi
















Nhìn cô tỉ mỉ chăm sóc cho mình, khuôn mặt lo lắng lộ rõ ra khiến cho nàng cảm thấy có lỗi nhiều hơn. Mấy ngày qua nàng cũng có suy nghĩ về việc mình tức giận với cô. Điều đó là vô cớ không những vậy nàng lại nói lời chia tay trước. Lúc nàng gặp chuyện thì cô vẫn xuất hiện lo lắng chăm sóc cho nàng dù cả hai đã chia tay. Sao bây giờ nàng chỉ cảm thấy mình muôn phần không xứng đáng với cô. Nước mắt nàng cứ vậy mà rơi từng giọt tí tách xuống nước















Cô vẫn đang lau người cho nàng thì thấy nước từ đâu rơi xuống, nhìn lên mới thấy ánh mắt vô hồn của nàng đang bị nước mắt làm nhoè đi. Cô hoảng hồn mà dỗ dành nàng














"Đừng khóc, ngoan chị thương" cô liền ôm lấy nàng mà vuốt ve
















Tắm rửa xong cả rồi, cô bế nàng lên giường. Đắp chăn cẩn thận cho nàng, cô đi đến sofa gần đó mà nằm xuống. Cô lo nàng ngủ không được nên là ở đây canh chừng nàng, hơn nữa nếu nằm chung với nàng cô lại lo nàng sẽ hoảng sợ















Đêm đó nàng ngủ bị giật mình rất nhiều lần. Nên cô phải ngồi ở mép giường trấn an cho nàng. Cô thức trắng cả đêm ngồi bên cạnh nhìn nàng mà không khỏi đau lòng. Phải chi cô chủ động tìm nàng sớm hơn thì có lẽ nàng cũng không bị như vậy rồi, sao lại đợi đến khi nàng gọi thì cô mới đến. Cô không hề trách nàng dù chỉ một chút, thật sự trong tâm cô không hề trách nàng














Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy bên cạnh đã có đồ ăn sáng rồi, còn có cả sữa nhưng lại không thấy hình bóng của cô đâu. Một dòng kí ức hôm qua lại trở về, nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Kristen sẽ là người mà nàng không muốn gặp lại lần nào nữa. Thôi không muốn nghĩ đến nữa, nàng liền đi rửa mặt rồi còn ra ăn sáng














Chỉ là khi bước ra, nhìn buổi sáng mà cô chuẩn bị cho nàng. Luôn chu đáo như vậy, nàng nở một nụ cười hạnh phúc nhưng rất nhanh liền bị tắt đi. Tại sao nàng lại nói lời chia tay với cô chứ, tại sao nàng lại không biết trân trọng cô. Bây giờ tìm đâu ra một người thật lòng với nàng như cô, có phải nàng bị điên rồi không khi đã bỏ lỡ người luôn yêu thương mình















Nàng còn nhớ hôm qua lúc tắm cho nàng, cô chỉ lỡ tay chạm nhẹ vào vết xước trên cổ nàng, nàng chỉ nhăn mặt thôi đã khiến cô vô cùng lo lắng rồi. Vậy mà nàng lại vì một người dù nàng có kêu gào khóc thét ra sao cũng mặc kệ nàng để mà cãi nhau với cô















Bây giờ mới hối hận thì còn kịp không. Nàng và cô cũng chia tay rồi, cô sẽ không tha thứ cho nàng đâu đúng không. Nàng muốn bù đắp lại cho cô, bù đắp tất cả nhưng có lẽ cũng đã muộn rồi. Sáng sớm hôm nay, nàng lau mặt bằng nước mắt rồi

















Cô chuẩn bị bữa sáng cho nàng xong thì đến quán bar. Vừa vào trong phòng cô liền nằm xuống mà ngủ thiếp đi, cô không phải muốn bỏ mặc nàng chỉ là do nàng không cần đến cô. Nếu hôm qua không vì nghĩ cho nàng chắc có lẽ cô sẽ đánh Kristen đến chết mới hả dạ, trong lòng cô tức giận biết bao nhiêu chỉ là nếu Kristen có chuyện gì thì nàng sẽ ghét cô hơn. Vì nàng rất yêu thích Kristen, hơi quá đáng nhưng cô cũng chẳng biết hôm qua nàng bị cưỡng hiếp hay là tình nguyện khi thấy cô đến mới hoảng hốt như vậy, không phải đó chứ

















Đừng trách cô tại sao lại có suy nghĩ điên rồ đó. Không phải cô không tin nàng, chỉ là nếu nàng yêu thích Kristen thì chuyện đó hoàn toàn có thể xảy ra thật mà. Cô đã ngủ nhưng nước mắt cô cứ lăn dài từng hàng















Những ngày sau cô vẫn về nhà để xem nàng thế nào. Cô làm cơm cho nàng ăn mỗi ngày, chỉ là cô không ăn chung. Còn ngủ thì vẫn ngủ riêng, cô nếu có ở nhà thì cũng ngủ ở phòng bên cạnh. Đến khi nàng hoàn toàn phục hồi thì cô cho nàng đi học lại vì cô cũng nghe tin Kristen đã chuyển đi nơi khác rồi, nên mới yên tâm cho nàng đi học lại
















Mỗi ngày nhìn cô loay hoay nấu ăn cho mình, nàng muốn gần gũi với cô nhưng cuối cùng lại bị cô né tránh. Thái độ lạnh nhạt được thể hiện rõ, nàng cũng chỉ biết im lặng thôi. Hôm nay nàng được về sớm hơn một chút, làm đồ ăn khá nhiều rồi liền gọi cô về, gần đây cô cứ bận việc liên miên. Cô chịu về khiến cho nàng mừng thầm, mấy ngày qua không ai nói với ai tiếng nào, bây nàng xem như đây là cơ hội làm lành vậy














"Chị Kim về rồi, chúng ta cùng nhau ăn cơm" nàng thấy cô về liền vui vẻ ra chào đón














"Em gọi tôi về để ăn cơm thôi sao" cô nhìn lần lượt tất cả món ăn trên bàn















"Dạ vâng ạ. Hôm nay em được về sớm, nên là làm một ít đồ ăn muốn cùng chị ăn" nàng nghe cô xưng hô xa cách như vậy có chút chua xót















"Em ăn một mình đi, tôi phải đi nữa rồi" cô lấy điện thoại ra đọc tin nhắn rồi liền từ chối ăn cùng nàng















Nghe cô nói vậy nàng chỉ biết đứng đó im lặng, cô đã không muốn thì tốt nhất nàng cũng đừng nhiều lời. Nhìn cô rời đi, làm cho nàng như muốn khóc. Cũng phải thôi, có lần cô chuẩn bị cơm ở nhà đợi nhưng nàng lại đi chơi Kristen chẳng chịu về, đến tận 11h tối vẫn thấy cô ngồi ở đây mà đợi, vậy mà một câu la mắng nàng cũng không có. Bây giờ nàng bị như vậy cũng đáng thôi, nghĩ vậy nàng liền ngồi xuống bàn ăn. Tự một mình ngồi ăn, vừa gấp vừa lau đi nước mắt















Đến chiều tối thì nàng phải đi học thêm nữa. Nàng không dám nhờ cô đưa đi nên là nàng đi bộ tới trường, vô tình đi ngang một quán thịt nướng. Chẳng có gì xảy ra khi nàng nhìn thấy cô ở đó, cùng với một cô gái. Hai người họ đang nói chuyện gì đó rất vui vẻ hình như đang cùng nhau uống rượu nữa chứ. Thì ra cô từ chối ăn cơm với nàng là để đến đây cùng cô ấy. Nàng đứng đó nhìn họ khá lâu, rồi mới bước đi















Không còn hứng thú để đi học nữa, nàng ngồi ghế đá ở một công viên mà khóc nấc. Là nàng từ bỏ cô mà, bây giờ làm gì có tư cách mà ghen tuông, làm gì có tư cách mà tức giận trách móc cô. Chẳng phải cô với người đó đang vui vẻ sao, như vậy tốt hơn bên cạnh nàng rồi. Cứ nghĩ mình buông tay thì cô sẽ tìm được người tốt hơn đi, trong lòng thì suy nghĩ như vậy nhưng ở ngoài sao lại khóc đến đáng thương thế kia















Ella vừa mới xử lý cho cô một chuyến hàng vô cùng quan trọng. Cô đã bảo sẽ lên lương rồi mà Ella cứ bắt cô phải dẫn cô ấy đi ăn, nên là cô liền đưa cô ấy đi. Trong lòng cô chỉ xem Ella đơn thuần là một người bạn, một người nhân viên mà cô ưu ái nhất thôi. Chỉ là có vài khoảnh khắc cô lại lầm tưởng Ella là Jennie















Ăn uống xong rồi cô liền về nhà, vì để nàng ở một mình cô không yên tâm. Nhè nhẹ mở cửa ra nhưng bên trong không có ai, làm cho cô hốt hoảng đi khắp nhà mà tìm. Tất cả nơi trong nhà đều không thấy, cô gọi cho nàng rồi lại không được. Liền chạy xe đi tìm nàng, ngay lúc gần như tuyệt vọng thì nàng nhắn cho cô nơi mà nàng đang ở














Đến công viên cô thấy nàng ở đó thì mới thở phào nhẹ nhõm. Cô thật sự vô cùng lo sợ nàng có chuyện gì, đến bây giờ tay cô vẫn còn run. Chạy nhanh đến chỗ nàng mà ôm nàng thật chặt. Nàng cảm nhận được nhịp tim cô đang đập rất mạnh, hơi thở dồn dập. Nàng thấy vậy cười nhẹ rồi ôm lấy cô, vuốt lưng như trấn an cho cô














"Giờ này sao em lại ở đây, không ở nhà đến đây làm gì" cô giận dữ mà nói với nàng














"Chị Kim đừng giận, em sẽ ngoan luôn nghe lời chị mà" nàng không trước sự tức giận của cô mà còn ngoan ngoãn trả lời














Cô đưa nàng về nhà, trên xe không khí rất im lặng. Nàng cảm thấy còn chút hi vọng khi cô đang lo lắng cho mình như vậy. Nàng muốn chinh phục cô lần nữa liệu có được không đây















Khi về nhà cô đưa nàng lên phòng rồi chuẩn bị rời đi. Nàng thấy vậy liền nắm tay cô lại, hai ánh mắt nhìn nhau. Cô bây giờ không phải muốn né tránh nàng, chỉ là cô muốn mình có thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Từng chuyện xảy ra cô thấy rất mệt mỏi. Nàng hối hận lắm rồi, muốn nói với cô là nàng hối hận rồi nhưng cũng không thể vì nói ra bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì nữa
















"Ở lại với em đi, em nhớ chị Kim" nàng liền đứng dậy ôm chặt lấy cô
















Cô cũng ôm lại nàng, bỏ nàng một mình như vậy cũng không tốt. Đằng nào nàng cũng vừa trải qua cú sốc như vậy, chắc hẳn bây giờ nàng cũng cô đơn lắm. Cô suy nghĩ gì đó, rồi buông nàng ra, đi ra ngoài. Nàng đứng im tại chỗ nhìn cô bước đi, tự cười chế giễu mình rồi lại bật khóc

















Ngồi xuống giường mà khóc nghẹn, chính nàng không biết giữ lấy tình yêu này, bây giờ níu kéo được gì chứ. Rất nhanh liền nghe tiếng bước chân của cô quay lại, cô lau nước mắt cho nàng thật nhẹ nhàng. Người luôn ôn nhu và yêu thương nàng chỉ có mỗi mình cô thôi














"Đừng khóc nữa, tôi nghĩ giữ lấy cái này sẽ khiến em vui hơn" cô đưa một tờ giấy vào tay nàng













"Đây là gì" nàng nhìn một số chữ viết trên đó dường như là một địa chỉ














"Đây là nơi ở mới của Kristen, tôi hi vọng em sẽ thấy ổn hơn" cô đã tìm địa chỉ của Kristen giúp nàng














"Chị Kim, chị nghĩ gì vậy" nàng thật sự đau đớn khi nghe cô nói như vậy, nàng liền xé rách tờ giấy đó đi














"Tôi không muốn thấy em khóc như vậy" thật ra thì nhìn nàng khóc cô thật sự rất đau lòng















"Lí do gì chị đưa địa chỉ của Kristen cho em" nàng vừa khóc vừa hỏi cô














"Để em tìm cô ấy" cô nói xong thì hít thở thật sâu














"Chị Kim, em biết lỗi của mình rồi. Chị đừng như vậy nữa, em không hề thích cậu ấy đó là sự thật. Rõ ràng em yêu chị mà" nàng khóc to hơn rồi ôm một bên ngực trái của mình














Cô nhìn nàng khóc như vậy liền đau lòng không thể chịu được nhưng cô chọn cách đứng im đó không lại dỗ nàng. Mỗi ngày quay về nhà cô đều thấy mắt nàng đỏ hoe, cũng không chịu nói với cô điều gì. Cô nghĩ nàng đang nhớ Kristen, đang buồn vì Kristen. Nên cô đã cố gắng đi tìm địa chỉ của cô ấy để đưa cho nàng. Gián tiếp giúp nàng và cô ấy gặp nhau. Thà cô chọn một mình đau thương cũng không muốn thấy nàng mỗi ngày phải khóc như vậy
















Vẫn đang trong một mớ suy nghĩ hỗn độn thì có cuộc gọi đến. Cô nhìn tên hiển thị rồi đi ra ngoài ban công mà nói chuyện. Nàng ngước mắt nhìn theo, cô đang vui vẻ như thế kia có phải là đang nói chuyện với cô gái nàng gặp đi chơi với cô không














"Đến bây giờ mới về tới nhà sao. Mà trễ lắm rồi đó"














"Thì về đến nên mới nói cho sếp Kim biết nè. Không phải em mê chơi đâu mà do vừa ghé qua quán để xem lại giấy tờ đó. Thấy em chăm chỉ ghê chưa"















"Mới cho lên lương không chăm chỉ cũng uổng à. Về rồi ngủ đi, mai đi làm sớm"















"Sếp Kim ngủ ngon nha"















Cô tắt máy rồi đi vào trong, nhìn nàng ở đó cô thở dài một tiếng. Nụ cười rạng rỡ lúc nãy của cô đâu rồi, từ khi nào nhìn thấy nàng cô lại mất đi nụ cười thế kia. Nàng chết trân tại chỗ khi thấy cô thay đổi thái độ hoàn toàn khi thấy nàng và khi nói chuyện với ai đó. Cô bế nàng nằm lên giường, hôn thật nhẹ vào hai bên mắt của nàng. Tiếp đó cô không nói lời nào mà đi ra ngoài, cô sang phòng khác để ngủ
















Chị Kim của nàng luôn quan tâm chăm sóc cho nàng như vậy. Thế mà nàng bỏ lỡ, bây giờ nàng thấy mình chẳng còn xứng đáng để nhận được sự yêu thương đó nữa. Chị Kim xứng đáng với có được hạnh phúc, còn nàng chỉ đem lại đau khổ cho chị thôi















"Bé ngoan, uống sữa nào rồi chị ru cho ngủ"












"Bé đi học về rồi, vào ăn cơm nào chị nấu rất nhiều món bé thích"













"Bé ơi, pha cà phê cho chị đi"












"Đừng giận chị mà, thương thương bé nhất"
















Nàng nhắm mắt lại, từng hình ảnh lời nói của cô mang đầy yêu thương dành cho nàng. Rồi lại nhớ đến lúc nàng dứt khoát chọn rời bỏ cô, nước mắt rất nhanh đã thấm một mảng gối nằm


























Hôm nay bạn thế nào ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net