Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Jennie sau khi vào nhà mới không thèm tham quan một lượt mà đi thẳng lên phòng ngủ sau đó nằm phịch xuống chiếc giường màu trắng êm ái một cách thỏa mãn.

Ngước mặt lên nhìn trần nhà trắng, bao nhiêu cảm xúc vui mừng, hồi hộp bỗng chốc ùa về.

Cũng đã bảy năm rồi nàng đã rời xa quê hương, cũng đã bảy năm rồi nàng ở một đất nước khác, bảy năm để thích nghi ở một môi trường mới, bảy năm cô gắng để đạt được ước mơ, bảy năm học tập trau dồi nay đã được đền đáp, và bảy năm kể từ lần cuối cùng đó...nàng gặp người ấy và nói lời tạm biệt.

Không biết bây giờ người ấy còn nhớ nàng không nhỉ? Có nhung nhớ như nàng đã luôn nhớ đến người ấy không?

Chắc không đâu! Nàng chỉ là một mối quan hệ không được coi trọng, chỉ là một người thoáng qua trong một khoảnh khắc ngắn ngủi trong cuộc đời người ấy thôi.

Nghĩ đến đây trái tim nàng lại quặn thắt, đã bảy năm rồi sao vẫn chưa quên được em ấy vậy? Trái tim này luôn đập vì em ấy, luôn cảm thấy nhoi nhói khi nhớ về em ấy.

Nàng nằm nghiêng sang một bên rồi thiếp đi lúc nào không hay. Một giọt nước mắt khẽ lăn dài trên má. Kim Jisoo...chị rất nhớ em...

...nhưng lại không đủ can đảm để tìm gặp lại.

.

Reng reng

Tiếng chuông điện thoại của Jennie reo lên, nàng đang ngủ cũng phải giật mình tỉnh giấc, quơ quạng tay tìm kiếm điện thoại bật lên.

- An nyeong? - Giọng nàng vẫn còn ngáy ngủ trông đáng yêu vô cùng.

- Jennie à. - Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói trầm khàn.

- Appa? Appa gọi con có chuyện gì không?

- Cái con bé này! Bộ có chuyện gì ta mới gọi cho con được hay sao? Ta chỉ muốn hỏi là con về tới Hàn Quốc chưa thôi.

- Appa yên tâm, con về tới cũng lâu rồi, con mới ngủ dậy a, oáp~

- Con bé này! Mà biệt thự ta chuẩn bị cho con thấy thế nào? Có thoải mái không?

- À, con không có ở đó, con đang ở căn hộ mà con mới mua ở gần công ty con sắp làm việc.

- Sao được, ở chỗ ta chuẩn bị cũng đâu có xa lắm đâu? Mà ở đó còn có người hầu nữa, con ở căn hộ nhỏ bé như vậy, an ninh lõng lẽo ta sợ không an toàn!

- Appa đừng lo mà, chỗ con ở rất uy tín nha, với lại cũng rộng rãi lắm, con sợ một mình con ở không hết nữa đó!

- Haizz được rồi tùy con, để ta sắp xếp.

- Cảm ơn appa, appa giữ gìn sức khỏe, chăm sóc cho omma nữa đó.

- Ừm ta biết rồi.

Jennie tắt điện thoại rồi quay sang nhìn đồng hồ, bây giờ cũng gần ba giờ chiều rồi, theo kế hoạch thì phải chuẩn bị đi những nơi muốn đi. Rất lâu rồi nàng chưa ăn lại các món ăn của Hàn Quốc a, hôm nay phải ăn hết những gì muốn ăn mới được!

Hai mươi phút sau, Jennie cũng đã chuẩn bị xong để tự tin đi ra ngoài, nhìn nàng bây giờ thật sự xinh đẹp, phong cách ăn mặc sang trọng lịch sự không khác gì lúc sáng ở sân bay nhưng lại mang một vẻ đẹp cuốn hút, một màu sắc mới mẻ khác biệt làm cho người nhìn mê mẩn không thôi.

Trong bộ sưu tập những bộ quần áo của nàng thì có không ít những trang phục do nàng tự thiết kế cho mình, và đương nhiên nàng là người mặc đẹp nhất. Những thiết kế tinh xảo đó càng làm tôn lên vẻ đẹp cao sang của tiểu thư Jennie.

Nãy giờ trong lúc loay hoay sửa soạn thì nàng cũng có đi qua một lượt căn hộ, ban đầu nàng nói là ở đây rất rộng vậy thôi cho ba nàng đừng lo lắng nhưng thật ra là nó rộng thật, rộng hơn những gì mà nàng tưởng tượng, nó dành cho ba bốn người ở cũng được đấy chứ!

Hèn gì số tiền bay đi trong tài khoản của nàng sau khi mua căn hộ này lại nhiều như vậy, phải làm việc tích cực hơn rồi.

Nhưng không sao, từ ngày mai nàng sẽ đầu quân cho J&J, một tập đoàn lớn nổi tiếng là chi trả tiền lương cho nhân viên cao ngất ngưỡng, sẽ mong chóng giàu thôi, nàng nghĩ vậy.

Nhưng có một điều mà nàng không ngờ tới đó là quyết định trở về Hàn Quốc vào J&J là một quyết định trên cả đúng đắn sẽ làm thay đổi cuộc đời nàng, lẫn cả vật chất lẫn cả tinh thần.

Tắt điện ra khỏi nhà, Jennie chợt nhận ra là mình đang không có phương tiện để đi lại. Đứng ngẫm nghĩ một lát, dù sao ở đây cũng là ở trung tâm thành phố nên không cần phải sử dụng xe vì muốn đi đâu thì chỉ cần đi bộ vài chục mét là tới, may quá!

Vì mục đích là muốn đi ăn nên không chần chừ Jennie ghé vào một nhà hàng chuyên về các món ăn truyền thống của Hàn Quốc. Ôi thiên đường đây rồi!

- An nyeong aseyo!

Jennie gật đầu chào lại người nhân viên vừa chào hỏi mình rồi bước vào bên trong, thơm quá! Nàng chọn một chỗ ngồi có không gian khá vắng ở một góc. Vì theo kinh nghiệm đi ăn từ trước giờ của nàng thì lần nào nàng cũng bị đám đông bao quanh, dòm ngó, bàn tán. Vì căn bản là nàng cũng khá nổi tiếng hiện nay.

- Quý khách dùng gì ạ?

Jennie cầm menu lật từng trang xem sau đó gấp lại nói với người nhân viên.

- Ừm, cậu đem ra cho tôi những món nào ngon nhất ở đây đi. Và thêm một ly nước trái cây nhé!

Người nhân viên chần chừ nhìn một lượt từ trên xuống dưới người Jennie một lúc rồi mới trả lời.

- Vâng, quý khách chờ chút ạ...Mà quý khách này cho tôi hỏi, cô có phải là...

- Huh?

- À không có gì, quý khách xin đợi một chút!

Người nhân viên xoay người đi vào trong rồi tự lẩm nhẩm với chính mình 'Chắc nhìn lầm thôi, JD sống ở New Zealand mà nhỉ...'

Jennie nhìn theo người nhân viên rồi nhún vai, nàng cũng biết là cậu ấy đang muốn hỏi gì đó nhưng lại giả ngơ không muốn trả lời. Haiz nổi tiếng một chút là khổ vậy rồi.

Trong lúc chờ đợi thức ăn thì Jennie lấy điện thoại ra lướt mạng xã hội một chút. Nàng không ngại chụp một tấm hình selfie rồi đăng lên trang cá nhân, vẫn như mọi ngày, tất cả các bài viết của nàng đều được kha khá nhiều lượt thích.

- Món ăn quý khách đã gọi, chúc quý khách ngon miệng! - Tất cả những món ăn truyền thống ngon nhất của nhà hàng được bày ra. Hai mắt Jennie sáng lên, nàng bắt đầu động đũa thưởng thức tất cả rồi tắm tắt gật đầu khen ngon. Nhưng sau hôm nay nàng phải chăm chỉ tập gym lại rồi đây.

Bắc Kinh, Trung Quốc

Hôm nay Jisoo đã ký xong hợp đồng với công ty đối tác, hiện tại cô đang ở trong một khách sạn hạng thương gia chuẩn bị đồ đạc để đi ra sân bay trở về Hàn Quốc.

Cô là người làm việc nhanh gọn như vậy đấy, trong từ điển của cô không có từ chần chừ. Chuyến bay sẽ khởi hành sau một tiếng nữa. Cô không hiểu sao tự dưng bây giờ cô lại rất muốn mau chóng về nước, cô đang rất nôn nao không biết là có thứ gì đó thôi thúc cô.

Và sáng nay, trong lúc tình cờ đang đọc một tờ tạp chí của Trung Quốc thì cô vô tình thấy được hình ảnh của một nhà thiết kế rất nổi tiếng, JD. Dù không chắc chắn nhưng điều đó làm cô vô thức nở nụ cười. Khuôn mặt này...quá giống rồi!

Cô bắt đầu cảm thấy chán ghét báo chí Hàn Quốc đến nhường nào, vì không bao giờ thấy đưa tin về các nhà thiết kế nước ngoài cả!

.

.

.

_____________________
tbc

lớp mình văn nghệ tiết mục nào cũng nhất khối cái bị nói mua giải :< cuộc đời lận đận như 4 ả youtuber :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net