Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối trên đường trở về Jisoo lẫn Jennie vẫn giữ sự im lặng vs nhau cho đến khi cả hai đã vào trong nhà. Đến lúc này hai người nhìn nhau gượng gạo rồi Jisoo mĩm cười chúc Jennie ngủ ngon như thường lệ, có điều lời nói k đi kèm vs ánh mắt, thậm chí là nhìn cô cũng chẳng thể nhìn vào mắt Jennie
Đêm hôm đó Jisoo trằn trọc đến tận khuya, cô mãi k sao ngủ đc, trong lòng hiện tại là rối bời như tơ mà k cách nào có thể tháo gỡ. Về đêm chỉ còn lại một mình, trong không gian tĩnh mịch như thế này khiến cô bất giác nghĩ về ngày hôm qua cũng như ngày hôm nay. Những cảm giác khi cô ở cạnh Jennie, những lần nghe em đề cập đến việc kết hôn vs người khác hay là những phút giây cô vô tình bắt gặp đc nụ cười ngây thơ vs vẻ đáng yêu trẻ con của em thì trong cô lại dấy lên một thứ cảm xúc rất kì lạ, ngay cả khi những chuyện đời thường nhưng chỉ là liên quan đến em, mọi thứ xung quanh em đều khiến trái tim bên phần ngực trái của cô nhói lên một nhịp như tín hiệu mặc định đc cài sẵn.

"K phải chứ...mình đã yêu em ấy rồi sao? Yêu một "ma nữ" mà lại là con gái như mình..." - Jisoo vừa cắn móng tay vừa đăm chiêu nhìn về một hướng tự hỏi vs chính mình...
Còn về Jennie cô cũng có những tâm sự hệt như Jisoo lúc này chỉ khác một điều bản thân cô đã sớm nhận ra mình có tình cảm vs chị, mặc dù nghe qua cảm thấy rất buồn cười nhưng điều đó là sự thật. Cô rất thích chị, thích chị đến nỗi ngày đêm mất ngủ vì chị, ngày đêm mơ mộng về chị, hình ảnh của chị lúc nào cũng lờn vờn ẩn hiện trong tâm trí lẫn tiềm thức của cô, thậm chí là vào mỗi buổi sáng khi cô thức dậy hoặc là mỗi đêm trước khi đi ngủ cô đều nghĩ đến chị và bất giác mĩm cười hạnh phúc.

Chính là Jennie vẫn chưa phát hiện ra bản thân mình đã yêu Jisoo sâu sắc, từ một cảm giác đơn thuần chỉ là thầm thích lại dần dà chuyển sang thầm yêu lúc nào cũng chẳng hay, đôi khi xa nhau một chút cô liền nhớ chị đến da diết tựa như đã lâu k gặp...nhưng đó cũng chỉ là nỗi nhớ k đc đặt tên cũng như những yêu thương của cô k đc trao gửi. Tuy vậy chính mình vẫn nâng niu và cảm thấy một niềm hạnh phúc khó tả dù chỉ một câu hỏi thăm nhỏ nhoi hay một lời bông đùa ngọt ngào của chị dành cho cô. Cô k ngốc, cô thừa biết những lời chị nói có bao nhiêu phần trăm là sự thật, còn lại bao nhiêu phần trăm là đùa vui...Cô cũng k khờ, cô thừa hiểu chị luôn răm rắp theo sát cô và đáp ứng những chỉ thị cô yêu cầu cũng chỉ vì cô là cấp trên của chị, cũng là chị vì trách nhiệm công việc chứ k xuất phát từ con tim như cô mong muốn. Nhưng cho dù thấu đáo tất cả cô vẫn hi vọng rằng một ngày nào đó chị sẽ nhìn về phía cô, và từ sự hi vọng ấy cô lại tự cho mình cái quyền hài lòng và tận hưởng vs niềm vui "viên mãn" đó.
Một người vốn đã nhận biết đc tình cảm của chính mình dành cho người kia còn một người lại ngốc nghếch chưa định rõ đc cảm giác trong lòng mình vs người nọ...Cúi cùng thì mối quan hệ này sẽ đi đến đâu khi cả hai như đối lập song phương nhau tưởng chừng k cùng nhau tạo thành một điểm? Nhưng cũng có khi điều bất ngờ sẽ xảy ra, tình yêu là điều diệu kì, nó biến những cái k thể thành những cái có thể, những người ghét nhau lại yêu nhau cũng như trái ngược nhau như hai thái cực lại thu hút và bù trừ cho nhau... Có chăng điều ấy sẽ xảy ra vs cả hai người bọn họ... Mà tương lại dù thế nào đi chăng nữa trước tiên cũng phải chợp mắt một cái đã, yêu đương là chuyện k thể nói trước đc vì vậy cả Jisoo lẫn Jennie đều quyết định thuận theo tự nhiên mà đến, hiện tại là bọn họ đều phó duyên cho trời quyết, mặc cho phận định đoạt.
--------
Qua một đêm dài khó ngủ, quầng thâm mệt mỏi đồng loạt xuất hiện trên đôi mắt của cả hai người. Jisoo nhìn Jennie có chút đau lòng hỏi...
"Đêm qua em ngủ k đc à? Trông bộ dạng của em kìa...Thật khó coi."

"Xùy, unnie cũng có hơn gì em đâu. Có phải unnie cũng ngủ k đc?"
"À...ừ thì có hơi hơi khó ngủ một chút nhưng lúc sau unnie ngủ rất ngon."
"Vậy à..."
Jisoo đáp lại em bằng một nụ cười rạng rỡ rồi nhanh chóng kéo em vào bàn dùng bữa sáng cho chính tay cô đã dậy rất sớm để chuẩn bị. Thực đơn hôm nay là canh bánh gạo Tteokguk, một loại canh truyền thống mà hàng năm tết âm lịch nó đều k thể thiếu trong mọi gia đình. Nhìn món canh trên bàn mơ hồ Jennie nhớ lại những tháng ngày ấu thơ của cô cùng mẹ và ba ngồi quây quần bên nhau cùng thưởng thức món khai vị buổi sáng này....
"Unnie cũng biết làm món này sao?" - Jennie dùng muỗng nghuệch nghuệch món canh, hỏi
"Cái này k thể k biết, ở nhà unnie luôn là người nấu món này vào mỗi dịp tết hàng năm đó." - Jisoo hứng chí đáp...
"K ngờ unnie đảm đang như vậy. Trước đây em đc ăn món này qua tay mẹ nấu, sau này bà mất em cũng chẳng còn biết đến, nếu là tết cũng chỉ qua loa vậy thôi." - Jennie cười buồn nói

"Vậy unnie là người thứ hai sau mẹ em làm món này cho em?" - Jisoo kinh ngạc hỏi lại, bản thân cô k nghĩ một món ăn thông thường như thế này mà Jennie chỉ ăn võn vẹn có mấy lần...
"Uhm. Từ sau khi mẹ mất em chẳng còn đc ăn nữa, thật ra em rất thích nấu ăn nhưng tay nghề rất tệ cho nên k thể tự nấu những món mình yêu thích."
"Nếu em muốn sau khi tan sở unnie sẽ cùng em đi mua vài thứ rồi chúng ta trở về cùng nhau vào bếp, unnie sẽ chỉ cho em cách làm món canh này."
"Ý kiến hay đó. Vậy sau giờ làm Sooie đến chỗ em nha!" - Jennie phấn khởi reo lên
"Uhm...Mà em...vừa gọi unnie là gì vậy?"
"Em gọi...gọi unnie là unnie chứ gọi là gì!!!" - Jennie tráo trở đổi trắng thay đen, vừa rồi cô đã buộc miệng gọi chị bằng tên thân mật mà chỉ có những người thân thiết vs nhau tựa hồ là người yêu của nhau mới gọi vs nhau như vậy...
"Đâu có, unnie vừa nghe em gọi unnie là..."
Jisoo chưa kịp nói hết câu Jennie đã xỗ xàng chen vào giành lời về phía mình...
" Là tai unnie có vấn đề nên nghe cái này sọ qua cái kia thôi." - Jennie bĩu môi nói

"Thật là vậy sao?!" - Jisoo lẩm nhẩm tự nghĩ rõ ràng mình nghe em ấy gọi mình bằng tên cơ mà...
"Là vậy chứ sao nữa mà còn hỏi!!! Nếu k tin unnie cứ tiếp tục ngồi đó lục lại "kí ức" đi nha, em đến công ty đây."
Nói đoạn Jennie tẽn tò đứng dậy trước sự nghi hoặc của Jisoo, nếu mà cô nán lại thêm một chút nữa có khi chính mình sẽ bị mất mặt giả như chị nhớ ra việc khi nãy.
[.....]
Buổi chiều, trên đường đến công ty như lời đã định...Jisoo đi bộ ngang qua một vài cửa hàng thực phẩm nhỏ, vô tình thấy trước cửa có dán poster quảng cáo của một trung tâm dạy nấu ăn. Nhìn một lượt bỗng dưng lại thấy có cảm hứng vs tờ quảng cáo đó vì thế mà cô liền đi đến tự ý gỡ xuống rồi cuộn tròn cho vào túi...những hành động ấy lập tức đập vào mắt của một cô gái trẻ, k biết từ đâu cô ta ngay khắc xuất hiện đứng chắn trước mặt cô khiến cô thoáng chút giật mình....
"Yah, cô kia!!! Tại sao poster của người ta đang treo cô lại tùy tiện tháo xuống như vậy?"

"Omo, giật cả mình. Cô từ đâu đi ra thế hả? Làm người ta sợ muốn chết, cứ tưởng gặp phải ma chứ."
"Làm gì mà sợ...?" - Cô gái trẻ nghênh mặt hỏi lại rồi chưa để Jisoo trả lời, cô ta liền cười nửa miệng bổ sung "À, hay là làm việc xấu nên mới có tật giật mình chứ gì!!! Nói mau, tại sao cô lại gỡ nó xuống?"
"Cô là ai mà có quyền tra khảo tôi? Việc tôi làm có liên quan đến gia đình cô chắc!!!" - Jisoo bực dọc
"K liên quan đến gia đình tôi nhưng có liên quan đến công việc của tôi, gần đây mỗi lần trung tâm in poster để quảng cáo thì trong vòng một ngày các poster đc ấn định dán trên mọi cửa hàng trong địa phương đều bị người nào đó tháo gỡ."
"YAAA, cô đang nghi ngờ là tôi có phải k? Nhất định k phải tôi đâu, tôi cam đoan luôn đấy bởi vì tôi gỡ xuống là muốn đem về nhà nghiên cứu thêm để xem xét mà đăng kí trở thành học viên của trung tâm." - Jisoo vội vàng giải thích...
"Có thật vậy k?... Nếu là vậy thì tốt quá, cô mau mau đăng kí sẽ đc giảm học phí trong tháng đầu đó."
Ngữ khí đanh thép giờ đã đc chuyển sang mềm mỏng hơn một chút, Jisoo nghĩ k biết người này là loại gì mà có thể thay đổi xoành xoạch nhanh đến thế...
"Tôi sẽ suy nghĩ thêm."
"Uhm. Tôi là Park Chaeyoung, bếp trưởng và cũng chính là giám đốc điều hành trung tâm. Đây là số điện thoại của tôi, nếu cô muốn đăng kí hãy gọi cho tôi. Tôi sẽ ưu tiên cho cô."
"Được rồi, nếu cần tôi sẽ liên hệ. Xin phép!"
Cúi đầu lịch sự chào một cái rồi cô nhanh chân quay bước đi, lúc này cô gái trẻ đứng phía sau còn chưa chịu rời khỏi cứ đưa mắt dõi theo tầm khuất bóng dáng của Jisoo. Cô gái trả khẽ mĩm cười bất giác trong ánh mắt lộ rõ một niềm vui.
-------------
Jisoo vội vàng chạy đến công ty với tốc độ của một vận động viên điền kinh nhanh nhất có thể, nhìn lại đồng hồ đã gần 6h cô hoảng hốt đi vào trong thang máy mà k cần nghỉ mệt lấy sức bởi cô sợ nếu để Jennie chờ đợi rất có thể lại bị nổi giận và sau sự nổi giận đó là hàng loạt các "biến cố" xảy ra như mấy hôm trước, chỉ nghĩ thôi mà cô đã thấy rùng mình rồi...
"Aigo, biết như vậy mình k nên đứng lại nói chuyện vs cô ta, báo hại bây giờ phải chạy sốt vó thế này đây!!!" - Jisoo tự trách chính mình
<<Tinggg....>>
Tiếng chuông thang máy vừa reo lên, hai bên cửa lập tức mở ra nhưng mà vẫn chưa đến đúng nơi cô cần đến, lại tiếp tục đợi chờ. Cùng lúc đó phía bên ngoài, thân ảnh của một người con trai tuấn tú bước vào nhìn cô gượng gạo mĩm cười...
"Soo...em đến gặp giám đốc à?"
Jisoo chỉ nhẹ gật đầu đáp trả. Tuy biết tỏng câu trả lời là sẽ như thế nhưng sao trong lòng Min Ho k khỏi mất mát...
Trong thang máy lúc này chỉ còn lại hai người, nhớ từ sau cái hôm Min Ho bỗng ôm chầm lấy cô thì cô và anh chưa gặp lại nhau lần nào, hôm nay hữu duyên chạm mặt nơi đây lại tự dưng cảm thấy xa lạ, giữa hai người dường như k còn đc tự nhiên như trước, tựa hồ như có một sợi giây vô hình chắn ngang. Nếu là trước kia, bất kể là ở đâu chỉ cần thấy Min Ho cô cũng đều vui vẻ gọi tên anh dù cho nơi ấy là giữa chốn đông đi chăng nữa và rồi cả hai sẽ tíu tít hỏi thăm nhau...nhưng từ khi ở cạnh Jennie rồi đến việc phát hiện ra Min Ho là người mà em ấy thầm thương trong lòng, cô cảm nhận sự yêu mến của cô dành cho anh đã k còn như lúc ban đầu. Rốt cuộc tại sao như vậy cô cũng chưa rõ, là vì lúc trước anh tùy tiện ôm lấy cô hay là vì cô khó xữ trước tình cảm của anh... hoặc cũng có khi là vì anh chính là người thương của Jennie... Vẫn là k biết nguyên do nào trong những cái nguyên do đó và cũng chẳng biết lại từ đâu mà mối quan hệ của cả hai thành ra như thế này.
End Chap 17
-------------
Mọi người còn thức hôn😴

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net