Chương 1: Tân hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâu lắm rồi Kinh Thành mới được náo nhiệt như vậy, diệt trừ được Vĩnh Thuận Vương xem như thiên hạ thái bình, tránh được một phen đao binh nổ ra.

Người có công lớn nhất trong cuộc phò vua đánh đổ vương gia đang diễu phố với màu đỏ y phục, cưỡi trên mình con ngựa trắng oai phong, phía sau là đoàn người rước dâu kèn hoa rơm rã, không ai khác là Trung Dũng Hầu Trí Tú, tân nương của y cũng không phải ai xa lạ Kim Trân Ni quận chúa.

Toàn bộ dân chúng kinh thành đều kéo ra xem náo nhiệt, ai cũng khen tân lang đẹp không thua kém Phan An, nhìn bên ngoài tuy ốm yếu thư sinh nhưng lại có võ công thâm hậu, một mình đưa vua rời khỏi Thuận vương phủ một cách an toàn. Lại nói đến tân nương thiên hạ không ai không biết, Trân Ni là con gái cưng của Khánh Nam vương, hoàng thúc thứ ba của Chánh Đức hoàng đế. Trân Ni nổi tiếng xinh đẹp, cầm, kỳ, thi, họa cái gì cũng giỏi lại rất hiếu thảo.

Kiệu hoa cuối cùng cũng đến vương phủ, tân nương được bà mối cầm tay dắt ra đưa cho tân lang, trước khi đón dâu Trí Tú hướng vợ chồng Khánh Nam vương hành lễ

"Tiểu tế hứa sẽ chăm sóc, bảo vệ Trân Ni, xin vương gia an tâm"

"Tốt"

Vừa nói Khánh Nam vương vừa vỗ vai Trí Tú, ông rất ưng vị hiền tế này, không nói văn võ chỉ xét diện mạo liền thấy hiện hạ không ai sánh bằng, rất xứng với con gái ông. Vương phi bên cạnh vừa vui vừa bùi ngùi lấy khăn lao nước mắt hối tiết con gái. Còn Trân Ni run rẩy nắm thật chặt khăn tay, người ngoài nhìn vào cứ nghĩ tân nương e thẹn, hồi hợp. Trong khi đó xa xa có một ánh mắt buồn bã, pha nỗi căm hận nhìn một màn rước dâu.

Về đến trước Hầu phủ, tân lang đích thân cõng tân nương vào cửa tiến thành lễ bái thiên địa.

"Nhất bái thiên địa"

"Nhị bái cao đường"

Hai bái đầu rất nhanh trôi qua nhưng đến "Phu thê giao bái" cả hai cùng lưỡng lự.

Trí Tú chờ Trân Ni phản ứng, trong khi đó Trân Ni chìm trong cảm xúc của bản thân "Sao lại là Trí Tú, Chung Nhân lúc này huynh ở đâu, có lẽ hai từ Chung lang sẽ chôn chặt từ đây", có ai biết được suy nghĩ của nàng, đau khổ của nàng, cùng với cái cuối đầu nước mắt cũng rơi xuống. Có lẽ không ai thấy ngoại trừ Trí Tú người đã quan sát nàng rất kỷ từ lúc lên kiệu hoa đến giờ.

"Đưa vào động phòng", lễ thành tân nương được đưa về phòng cũng là lúc mọi người quay quanh Trí Tú chúc mừng.

"Trung Dũng Hầu trẫm chúc khanh cùng Trân Ni yến oanh hòa đôi, chung vui lương hiền, sớm sanh quý tử, được miễn vào triều ba hôm vui hôn lễ"

"Thần tạ ơn hoàng thượng"

"Nào chúng ta nâng ly chúc mừng Tú đệ" sau lời của Hải Đường tất cả mọi người đều nâng ly uống cạn.

"Không còn sớm trẫm phải hồi cung, các khanh cũng đừng chơi khuya quá, mai còn phải vào triều nghe phong tước vị, cũng đừng để tân nương ở khuê phòng chờ tân lang quá lâu"

"Chúng thần cung tiễn hoàng thượng"

Sau khi Chánh Đức hồi cung, Trí Tú cũng bị chúng huynh đệ kéo đến tân phòng.

"Từ từ đã các đệ làm gì mà gấp vậy, Sao hôm nay không thấy Chung đệ đâu?" câu hỏi của Trí Tú làm cho mọi người bối rối.

"Tam ca bận chuyện hoàng thượng giao phó, chuyện chưa xong nên không thể đến, mai đệ sẽ đưa huynh ấy đến chúc mừng huynh"

Lời của Tang Đại nhầm gỡ rối cho mọi người, không ai không biết Chung Nhân và Trân Ni có ước hẹn, chỉ trách có duyên không nợ, nợ bị Trí Tú cướp mất. Để không phải đôi co chuyện Chung Nhân nên mọi người đẩy Trí Tú vào phòng rồi bỏ về, định nháo tân phòng nhưng xem ra không thích hợp. Nhìn tân nương một màu đỏ phục ngồi bất động, Trí Tú liền thở dài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net