Chương 10: Đột nhập phủ Hầu gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng, Trân Ni đang cố thêu cho xong túi thơm màu tím, nàng cũng không biết hôm nay sao lại có nhã hứng này và mục đích làm túi thơm cũng chưa nghĩ ra, chỉ là thuận tiện làm.

Nhớ đến khuôn mặt nhăn nhó và hai lần nhanh tay nhanh chân Trí Tú cứu mình nên Trân Ni quyết thêu hình một con khỉ với khuôn mặt cười khoe cả hàm răng lên túi, công đoạn cuối cùng sắp xong nào ngờ có người ôm trọn nàng từ phía sau làm nàng hoảng hốt đánh rơi túi thơm trên tay.

"Trân Ni ta rất nhớ muội, ta rất nhớ muội"

Lời nói và hành động khiến Trân Ni sợ run người, mặc dù biết đó là Chung Nhân nhưng bản thân vẫn cố dẫy dụa thoát thân.

"Chung Nhân mau buôn muội ra, nếu không muội la lên cho người hầu đến, huynh đừng quên đây là phủ Hầu gia"

Chung Nhân nghe đến chữ Hầu gia liền nới lỏng vòng tay, lợi dụng thời cơ Trân Ni thoát khỏi cái ôm của Chung Nhân, chưa đợi Chung Nhân nói lời nào nàng liền vung tay, bàn tay rơi thẳng lên mặt Chung Nhân, người mà nàng nghĩ cả đời này sẽ không bao giờ từ bỏ, nay lại vì hành động âu yếm kia mà ra tay đánh người.

"Trân Ni nàng đánh ta, nàng vì hắn mà đánh ta, được lắm xem như Chung Nhân hổ thẹn vì nhớ nhung người mình yêu nên đến đây, nay mọi chuyện đã rõ xem như ta chưa từng gặp", Chung Nhân đau đớn xoay người bỏ đi nhưng Trân Ni sớm ngăn lại.

"Chung Nhân ta xin lỗi, ta không kiềm chế được bản thân nên mới đánh huynh" vừa nói Trân Ni vừa khóc làm Chung Nhân cũng không nở cất bước, ít ra trong lòng Trân Ni vẫn còn có hắn.

"Trân Ni đừng khóc có Chung Nhân ở đây, ta sẽ không đi, không rời bỏ muội, ta ở bên cạnh muội suốt đời" Chung Nhân không quên ôm Trân Ni vào lòng an ủi, lần này hắn được tội nguyện khi người trong lòng không phản khán.

"Hôm nay huynh uống rượu, ta không thích mùi rượu"

"Chung Nhân này cũng không phải là người thích uống rượu, nhưng muội có biết cả tháng nay nó là bạn tri giao của huynh, huynh đau khổ, muốn chết đi nhưng có ai biết, chỉ có nó mới có thể an ủi, cho huynh lý do để sống tiếp, hôm nay cũng nhờ người bạn này mà huynh có dũng khí đến đây tìm người mình yêu"

Lời của Chung Nhân làm Trân Ni khóc càng thêm to, tình cảm của Chung Nhân làm nàng quên đi hiện tại mình là người đã có phu quân, nàng nhìn trực diện vào đôi mắt hắn, nó làm nàng bối rối, hai người nhìn nhau cứ thế tiến lại gần, tận đáy lòng dù muốn nhưng có một chút gì đó của lý trí bảo nàng dừng lại, khi môi hai người gần chạm nhau tiểu Linh đột ngột đẩy cửa.

"Quận chúa nhà bếp bảo..." bình thường được Trân Ni dung túng nên tiểu Linh khi vào phòng ít khi gõ cửa, nhìn thấy sự tình trước mắt khiến tiểu nha đầu không nói hết câu mà miệng vẫn chưa ngậm lại "nếu mình đến trễ thì Quận Chúa đã hồng hạnh vượt tường"

Hai người chuẩn bị môi chạm môi mà tiểu Linh xem như có tội, không đợi Chung Nhân hướng mình dạy dỗ vì phá vỡ chuyện tốt, tiểu Linh đã đi thẳng đến đánh Chung Nhân bạt tay đúng như hướng Trân Ni đánh khi nãy.

"Chung tướng quân hướng quận mã là huynh đệ, nay lại bắt nạt nương tử người ta còn là quận chúa thì thật đáng đánh"

Lời này tiểu Linh tuy chỉ vô tình thốt ra nhưng hướng hai người kia đánh tỉnh, Chung Nhân rượu vào làm bậy không nói, Trân Ni vô cùng tỉnh táo cũng hồ đồ "nếu Trí Tú biết được chuyện này thì làm sao? Có hướng mình từ hôn sớm? Mình sẽ được tự do về bên Chung Nhân, không... không được để Trí Tú biết, huynh ấy biết thì buồn lắm, Trân Ni ngươi đang làm gì vậy, đang nghĩ gì vậy?" hiện tại Trân Ni thấy rối bời nàng thật sự không biết làm sao đối Trí Tú lưu luyến.

"Ngươi cái nha hoàn bé nhỏ lại dám lên mặt với chủ nhân, có tin ta đuổi ngươi ra khỏi kinh thành"

Chung Nhân không biết tiểu Linh là người hầu thân cận của Trân Ni, tuy nói người hầu nhưng Trân Ni xem tiểu Linh như muội muội, dù gì năm tuổi tiểu Linh đã hầu hạ Trân Ni đến giờ, lời đe dọa làm Trân Ni có chút dò xét với Chung Nhân.

"Tiểu Linh cũng không phải người phủ tướng quân, bản thân không mang trọng tội, Chung tướng quân lấy lý do gì đuổi đi, Hầu gia lớn hơn Chung tướng quân, còn có quận chúa bảo vệ nên tiểu Linh không sợ"

Trí Tú lắm lúc nói chuyện còn thua tiểu nha đầu này nói chi Chung Nhân chỉ có khía cạnh võ phụ.

"Ngươi được lắm, để ta làm sao trừng trị ngươi"

Tiểu Linh chỉ cần đem Trân Ni ra dọa nạt là đủ, ai bảo nàng đem thêm Trí Tú, lại còn thêm đề cao đến tận mây xanh khiến Chung Nhân thuận tình nổi nóng, hướng tiểu Linh đánh tới, cũng may có Trân Ni ngăn cảng, không thì phủ Hầu gia có án mạng, tiểu Linh cũng đi đầu thai sớm.

"Được rồi, tiểu Linh thất lễ ta sẽ hướng muội ấy dạy dỗ sau, còn huynh mời về trước, tiểu Linh giúp ta tiễn Chung tướng quân"

Bây giờ Trân Ni mới để ý thân phận gọi một tiếng Chung tướng quân. Tiểu Linh không muốn đưa Chung Nhân ra cửa, ai biết được tính mạng mình có bị lâm nguy, chưa hướng Trân Ni mở lời từ chối đã bị Chung Nhân cướp.

"Nàng vì tiểu nha đầu này nói khích mà đuổi ta, nếu đi nàng đi cùng ta, nhị ca không mang lại cho nàng hạnh phúc, chỉ đi theo ta nàng mới thật sự hạnh phúc"

"Nếu huynh không đi cả đời này muội cũng không muốn nhìn thấy huynh" lời của Chung Nhân làm Trân Ni giận ra mặt, nghe nhắc đến Trí Tú làm lòng nàng ái náy, ai bảo hắn lấy tướng công người ta ra so sánh còn đặc điều.

"Được rồi, hôm nay ta về trước, lần khác sẽ đường đường chính chính đến thăm muội, lúc nảy ta là bên tường nhảy vào"

"Vậy mời Chung tướng quân trèo tường ra, của chính không thích hợp cho Chung tướng quân dùng"

Tiểu Linh thấy được quận chúa tức giận nên cũng không sợ Trân Ni trách phạt hướng Chung Nhân nói thẳng.

Chung Nhân cũng chỉ biết đấu mắt với tiểu Linh không dám làm gì, nàng được Trân Ni che chở nên hắn bỏ qua, nhận biết Trí Tú sắp từ quán Chiêu Anh trở về Chung Nhân dù muốn dù không vẫn hướng Trân Ni nói lời từ biệt.

"Trân Ni ta về trước, hẹn lần gặp lại, nàng nhớ giữ gìn sức khỏe"

Chung Nhân nói xong cũng dùng kinh công bay qua bức tường biến mất, lúc này chỉ còn Trân Ni và tiểu Linh trong phòng, tiểu Linh định nói gì đó liền bị Trân Ni ngăn lại.

"Chuyện ngày hôm nay không được nói lại với ai, kể cả quận mã có biết chưa, ta hơi mệt cần nghỉ ngơi, ngươi ra ngoài trước, quận mã về cứ bảo dùng cơm trước không cần đợi"

Trân Ni không muốn Trí Tú biết mọi việc vừa phát sinh, lại nhìn đến túi thơm đau lòng, nắm chặt trong tay.

"Dạ quận chúa, tiểu Linh ra ngoài, nếu thấy không khỏe cứ hướng quận mã thỉnh đại phu", còn định giúp Trí Tú lấy lòng, nhưng khi thấy Trân Ni dùng tay đuổi mình ra ngoài tiểu Linh cũng đành chịu.

Lại nói đến Chung Nhân khi ra khỏi Hầu phủ bằng màng vượt tường đều đập vào mắt Trí Tú, Trí Tú định kêu Chung Nhân hỏi thăm thì a Tài gia đinh Hầu phủ hướng nàng bẩm báo

"Hầu gia có vị cô nương họ Phác nói là tỷ tỷ Hầu gia muốn gặp người, cô nương ấy đang chờ ngài ở phủ"
Nghe được họ Phác lại xưng tỷ tỷ thì Trí Tú liền hướng Hầu phủ về vội vã, trên gương mặt không giấu sự vui vẻ, chuyện của Chung Nhân cũng vì thế tạm thời quên đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net