Chương 100: Sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưởng pháp của Trí Nhâm không hề nhẹ, lại trong lúc ông ấy đang nóng giận nhưng điều khiến mọi người giật mình là Trân Ni và Lệ Sa lại nhảy ra đỡ lấy hai chưởng kia, ngay cả Chung Kính Thiên còn không kịp cản nói chi đến Lạp Minh và Khánh Nam vương, cả hai chỉ còn chôn chân tại chỗ.

"A Lệ ngươi không được có chuyện gì, Thái Anh ta sẽ châm cứu cho ngươi... không được chạm đến A Lệ"

Thái Anh bắt đầu hoang mang, nàng lẩm bẩm xoay tới xoay lui tìm túi thuốc nhưng chẳng thấy đâu lại thấy Lạp Minh đến bên Lệ Sa mà ôm chặt người vào lòng không cho ai chạm vào, nàng cứ sợ bỏ ra hoặc ai chạm vào sẽ đem Lệ Sa rời khỏi, bản thân sợ mất đi Lệ Sa.

"Thái Anh con mau buông A Lệ ra để ta cứu nó, nếu con còn làm loạn chỉ khiến A Lệ gặp nguy hiểm... ngoan nào... nó là đứa con gái mà Lạp Minh này yêu nhất tuyệt đối sẽ không hại nó đâu"

Lạp Minh nhìn thấy Thái Anh ôm chặt Lệ Sa thì càng sợ thêm cộng với việc Thái Anh giống như đang mất đi lí trí mà dần trách bản thân, khó khăn lắm mới có thể xem đến tình hình của Lệ Sa. Cũng may Trí Nhâm ra tay nhẹ đối với Lệ Sa có học võ từ nhỏ thì không nguy hiểm tính mạng, chỉ có điều không biết nội thương khi nào mới khỏi nhưng đối với người chưa từng học qua võ công yếu đuối như Trân Ni không biết sẽ như thế nào.

"Ni nhi nàng mau mở mắt nhìn Tú nhi, sao lại khờ như thế... hiện tại ta đã hiểu cảm giác của nàng khi thấy Tú nhi nhắm mắt nằm một chỗ rồi... sao nàng lại im lặng thế này... phải rồi, sư bá mau cứu Ni nhi... xin người, mau cứu nàng..."

Trí Tú không biết nên làm gì trong lúc này, nàng ôm cơ thể không động đậy của Trân Ni mà gào thét, nhớ đến Chung Kính Thiên liền nhờ người cứu giúp.

"Ni nhi nàng không được có chuyện gì, phải mạnh mẽ, chúng ta chẳng phải hứa khi xong chuyện này sẽ cùng đi phiêu bạc đó đây, nàng vẫn còn nợ ta lời hứa kia mà không cho nàng nhắm mắt mà ngủ... tỉnh lại... tỉnh lại đi, Ni nhi... Tú nhi biết sợ rồi, ta lúc trước làm sai không biết cảm nhận của nàng nên nàng trả thù sao, hiện tại nàng thành công rồi a, mau mở mắt nói chuyện với Tú nhi đi... không được chết... không được bỏ Tú nhi ở lại... phải rồi, nàng chết ta cũng sẽ chết theo nàng... Ni nhi có nghe ta nói không, mau mở mắt ra..."

Để mặt mình tiếp xúc với trán của Trân Ni nằm yên mà khóc, nước mắt chảy xuống ướt cả khuôn mặt người phía dưới, người ngoài nhìn vào chẳng biết đó là nước mắt của Trí Tú hay Trân Ni vì nghe được những lời kia mà khóc, ai cũng rớt nước mắt với từng lời của Trí Tú, nàng như cầu xin trong vô vọng chẳng được ai lên tiếng đáp lại, bản thân như cái xác không hồn nói gì cũng chẳng rõ chỉ biết ra sức gọi Trân Ni mở mắt nhìn bản thân.

"Tiểu tử bình tĩnh, nương tử ngươi mạch tuy rất yếu nhưng vẫn còn đập ngươi lắc như thế người sẽ chầu trời sớm, mau đưa bàn tay cả hai ra đây"

Trí Tú nghe Chung Kính Thiên mà bất động ôm Trân Ni, nàng thậm chí còn không dám nhút nhít, lại đưa bàn tay cả hai đang nắm chặt ra phía trước. Chung Kính Thiên không những không tách bàn tay đang nắm mà còn dùng đôi tay áp lên cả hai, bắt đầu truyền khí cho Trân Ni nhưng thực chất là dùng chân khí của Trí Tú truyền đi dưới sự giúp sức của bản thân, nếu để bản thân trực tiếp trị thương e là Trân Ni chịu không nổi.

"Sư bá. Ni nhi thế nào sao nàng còn chưa tỉnh, có nên làm lại... sao lại lắc đầu, sư bá người đừng làm con sợ... Ni nhi, nàng có nghe Trí Tú này nói... ta không cho nàng bỏ ta lại cô đơn một mình trên đời"

"Bình thường chẳng phải rất cứng cỏi luôn bình tĩnh đối đầu với kẻ thù, sao ngay trong lúc này lại hồ đồ, ta lắc đầu vì bản thân ngươi ngu ngốc cứ lay người như thế càng làm kinh mạch thêm rối loạn, hiện tại mau đem người vào trong nghỉ ngơi chờ đại phu đến cứu chữa, ta chỉ có thể giúp đến đây tỉnh hay không còn xem tạo hóa của hai đứa như thế nào... còn không mau đưa người đi"

Chung Kính Thiên không tài nào giúp được khi mà Trân Ni quá yếu chỉ còn chờ vào nghị lực của nàng mà thôi, nhìn thấy Trí Tú ôm người chạy đi mà lắc đầu

"Sao hai đứa đến giờ vẫn còn khổ thế này, thật là ta xem không ra"

Tất cả mọi người đều đi lo cho Trân Ni và Lệ Sa, trước khi đi Lạp Minh và Khánh Nam vương cũng không quên lên tiếng trách mắng Trí Nhâm, thậm chí còn muốn ra tay đánh người nhưng vẫn ưu tiên lo cho con gái, hiện tại chỉ còn Chung Kính Thiên ở lại với Trí Nhâm nhưng người này chẳng có ý đồ tốt lành gì mà nán lại.

"Đã từng biết tâm trạng mất đi người thân, người yêu là như thế nào lại còn hận tên Cảnh Lâm đến thấu xương mà bản thân không làm gì được, nay lại chính tay muốn lấy mạng những người thân bên cạnh thì thử hỏi cảm giác sẽ như thế nào. Sư đệ, huynh khuyên đệ nên suy nghĩ lại, chúng ta già rồi chẳng còn sống được bao lâu, bấy nhiêu năm trên thế gian, người sống khổ sở người sống day dứt chẳng lẽ đệ không hiểu, muốn tụi nhỏ cũng sống cuộc sống như bản thân thậm chí còn hơn cả bản thân. Ngày trước Thu Nguyệt ra đi đệ vẫn còn tiểu Anh sau đó có duyên nhận Trí Tú, còn tụi nhỏ sau khi đệ chết đi sẽ chẳng có ai bên cạnh... khổ nhất vẫn là chim nhỏ ai lo cho nó khi đám mây nhỏ đã tan biến theo tình yêu từ lâu"

Trí Nhâm chỉ nghe Chung Kính Thiên nói rồi nhìn người kia đi, bản thân cũng đang tự trách tại sao khi nãy có thể ra tay nặng như thế, cũng không ngờ Trân Ni và Lệ Sa lại đỡ thay hai người kia. Cảnh tượng này lại nhắc bản thân nhớ đến người vợ quá cố, ngày xưa nếu không phải nàng liều mạng thì người chết đi đã là bản thân

"Chúng nó yêu nhau đến thế sao, Nguyệt nhi, Trí Nhâm ta nên làm thế nào đây?"

Chuyện trong phủ Hầu gia khiến mọi người đau lòng, còn ở Bùi gia trang tình thế có vẻ ổn hơn khi mà Châu Hiền và Sáp Kì đang quỳ trước mặt Bùi Thế Bá. Mọi chuyện đều đã được nói rõ, tuy nhiên nhìn vẻ mặt người phía trên không tốt lắm, không biết do không chấp nhận chuyện này hay sợ Sáp Kì sẽ làm hại bản thân.

"Hiền nhi, con còn nhỏ không hiểu chuyện nên phụ thân không chấp nhất mau về phòng nghỉ đi, chuyện này xem như phụ thân chưa từng nghe qua, sẽ không bao giờ có chuyện chấp nhận ở đây"

"Phụ thân đừng xem Hiền nhi còn nhỏ nữa, trong chuyện tình cảm con biết bản thân cần gì, Sáp Sáp nàng nói gì đi chứ?"

Châu Hiền không biết nói sao cho Bùi Thế Bá hiểu nên quay sang cầu cứu Sáp Kì.

"Bùi trang chủ, trước tiên đa tạ ông đã cứu Sáp Kì này một mạng, sau chỉ mong người hiểu cho, Sáp Kì và Hiền nhi thật lòng yêu nhau. Lúc trước vì sai lầm của bản thân nên để Hiền nhi chịu khổ không ít, người cũng thấy trong khoảng thời gian đó Hiền nhi sống không bằng chết kia mà. Nếu cuộc đời Sáp Kì này đã nợ người thì nợ nữa cũng chẳng sao, hôm nay Bùi trang chủ nếu không đồng ý, Sáp Kì liều chết cũng đưa đi Hiền nhi để cả hai không bao giờ rời xa"

"Sao hả, không thuyết phục được lão phu thì hù dọa cướp người, các ngươi nói xin ta tha thứ chứ thật ra là ép người quá đáng, Hiền nhi giữa phụ thân và cô ta chỉ cho phép chọn một người, mau chọn đi, chọn ta thì ở lại"

Không những Bùi Thế Bá bất ngờ mà Châu Hiền cũng đang trố mắt nhìn Sáp Kì, nàng không ngờ Sáp Kì lại lên tiếng hù dọa chẳng phải nói từ trước phải xuống nước xin xỏ chứ không được làm càn. Với tình hình của Sáp Kì, nàng hiểu rõ nếu hôm nay phụ than không đồng ý nhất định sẽ cướp người đi, bản thân hiện tại cũng đang lo cho phụ thân mình, đứng giữa sự lựa chọn nàng thật không biết làm sao, Sáp Kì thấy Châu Hiền đỡ mình đứng dậy thì mỉm cười còn Bùi Thế Bá đang nhăn trán.

"Tiểu Sáp Sáp ta xin lỗi nàng, ta không thể bỏ phụ thân ở lại được..."

Câu nói này làm cục diện thay đổi, Bùi Thế Bá nở nụ cười tỏ vẻ hài lòng về con gái còn Sáp Kì khuôn mặt hiện lên sự bất an, nếu Châu Hiền thật sự chọn ở lại thì nàng đành phải ra đi một mình, tuy là đau lòng nhưng không muốn làm khó người mình yêu.

"Hiền nhi ta hiểu rồi, ngươi bảo trọng, Sáp Kì tôn trọng quyết định của ngươi, phải sống cho tốt"

Sáp Kì vừa bước đi được vài bước đã nghe Châu Hiền nói lớn.

"Tiểu Sáp Sáp nàng nên nhớ cuộc đời này Bùi Châu Hiền yêu nhất là nàng, chúng ta còn trẻ còn nhiều thời gian nhưng phụ thân đã già không sống được bao lâu, ta hứa khi nào phụ thân qua đời sẽ đi tìm nàng, nàng nên nhớ không được thay lòng đổi dạ phải chờ Hiền nhi đi tìm"

Bùi Thế Bá nghe xong mà rung gẫy cả người, đứa con gái mình nuôi lớn luôn yêu thương chiều chuộng lại đối xử với bản thân như thế, còn lấy sinh mạng bản thân ra làm thời gian ước hẹn, Sáp Kì nghe xong lập tức quay lại nắm lấy lỗ tai Châu Hiền mà kéo không thương tiếc.

"Ngươi làm ta tức chết, cứ nghĩ có hiếu lắm, hiểu chuyện rồi lại nói ra lời này vậy chi bằng ngươi chọn theo ta để Bùi trang chủ sống vui vẻ vài chục năm, chứ sống với ngươi thế này lo sợ không cũng sớm sinh bệnh, ngươi đó, trân trọng tình thương gia đình đi đừng như ta từ nhỏ mất đi người thân tới lúc bơ vơ một mình trên cõi đời mới biết thế nào là quý trọng tình thân, còn không mau qua xin lỗi trang chủ"

Châu Hiền uất ức xoa xoa lỗ tai đi đến bên cạnh Bùi Thế Bá, định mở miệng nhưng đã bị ngăn lại.

"Con đó đúng là vô dụng mà, trong cuộc đời của Bùi Thế Bá làm ăn thua lỗ nhất chính là sinh ra con, sau này không biết sản nghiệp của ta sẽ đi về đâu, còn nữa ta cũng muốn sống vui vẻ thêm vài chục năm không muốn ngày nào cũng nhìn gương mặt trù ẻo của con để mà chết sớm, ta nói con chọn ta thì được ở lại cũng không có nói chọn tiểu Sáp Sáp của con thì phải đi khỏi đây"

"Phụ thân nói thật, người đồng ý cho chúng con ở lại bên cạnh không ngăn cản, hoan hô phụ thân, Sáp Sáp chúng ta được phụ thân chúc phúc rồi"

"Hiền nhi, phụ thân chỉ thử con một chút nhưng con lại làm phụ thân quá thất vọng, xém chút còn hại ta tức chết rồi, Sáp Kì khổ cho con phải chăm sóc nó, ta giao trách nhiệm này lại cho con, cần phải cho nó học hỏi nhiều thêm"

Bùi Thế Bá không phải chưa từng chứng kiến qua Châu Hiền khổ sở vì Sáp Kì nên có phần lung lay, khi nghe hai người thuyết phục cũng muốn xem tính kiên định của cả hai ra sao mà thử lòng, tuy ngoài mặt ông nói vậy nhưng hài lòng với biểu hiện vừa rồi. Một đứa chọn hi sinh cho người còn lại tròn chữ hiếu, một đứa hi sinh thời gian tuổi xuân vẫn muốn tìm người kia, đối với tình yêu thề non hẹn biển có phần không nước mắt của hai người ông vẫn cảm động.

"Bùi trang chủ, cảm ơn ông đã hiểu cho chúng con"

"Phụ thân chỉ sợ sản nghiệp sau này giữ không được a, làm phiền con thay ta phát dương quang đại, à còn nữa con cũng như Hiền nhi mà gọi phụ thân đi, ta sẽ tìm ngày lành tháng tốt chuẩn bị cho hai đứa"

Mặc dù không hài lòng với sự tin tưởng của phụ thân dành cho mình nhưng Châu Hiền không quan trọng, nàng chỉ biết từ nay đường đường chính chính ở bên cạnh Sáp Kì. Riêng với Sáp Kì nàng cảm động gọi Bùi Thế Bá là phụ thân, từ đây trở đi xem đây là nhà của bản thân, nơi mà nàng khẳng định sẽ có sự ấm áp của cái gọi là gia đình mà bản thân đã từng đánh mất.




Bữa giờ tui thấy tui làm việc năng suất quá mà mấy bà reader hỏng năng suất giống tui gì trơn 😒


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net