Chương 106: Sự thật được phơi bày

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi gia trang tổ chức hai hôn lễ nhưng lại làm mọi người bàn tán, từ xưa đến nay chưa thấy nữ nhi dùng kiệu hoa rước dâu bao giờ, có người cho rằng Bùi gia trang chơi nổi, nhà giàu có khác vì thương con gái nên bắt nam nhân nhà người ta che mặt ngồi kiệu hoa hơn nữa Bùi gia trang không chỉ rước thêm người mà còn gả đi người. Chẳng ai không biết Bùi Thế Bá chỉ có Bùi Châu Hiền là con, người gả đi là ai khi mà con gái ông lại còn dùng kiệu hoa đón dâu, cả kinh thành đều đoán không ra sự tình đang diễn ra bên trong chỉ thấy lạ nên kéo nhau ra xem. Khi thấy vị công tử đón dâu đến nhà Bùi gia trang, bá tánh lại xì xào nhìn người rất quen nhưng chẳng biết đã gặp ở đâu.

Hiện tại Trí Tú đã hiểu được tâm trạng khi xưa của Trân Ni lúc cùng mình thành thân, từ khi được sư phụ nắm tay đưa cho Cao Ngọc Lâm cũng như cùng hắn bái thiên địa, hiện tại đang ngồi trong phòng chờ hắn. Từng ký ức của nàng và Trân Ni cứ hiện về trong đầu, còn cả lời ước hẹn trong đêm động phòng ngày ấy và cả những hành động đòi sống đòi chết của Trân Ni làm bản thân bật cười, chuyện cứ như ngày hôm qua nhưng chớp mắt giao ước đã thực hiện.

"Ni nhi, ta có nên học nàng mà tự xác, hay làm ra chuyện đập tay hứa hẹn như hai ta, hiện tại Trí Tú rất nhớ nàng, nàng phải sống thật tốt vì Trí Tú trên đời này đã chết rồi, sẽ chẳng ai còn nhớ đến một Hầu gia oai phong lẫm liệt, hiện tại chỉ có Kim

Vân Tú luôn mang hình bóng nàng trong tim... Tại sao trong những lúc thế này ta lại muốn gặp nàng, ôm nàng vào lòng mà thỏ thẻ thế chứ, nàng có giận ta không khi mà ta đã thành thân cùng người khác, ông trời thật quá nhẫn tâm khi để hai ta đi đến nông nổi này nhưng mà đây là kết thúc tốt nhất cho cả hai. Nàng có thể tự do đi tìm hạnh phúc được rồi"

Trí Tú một mình trong phòng nói chuyện như người điên, không lúc nào quên đi Trân Ni, những lời này ai nghe thấy chẳng cảm động, Trí Tú nghe tiếng mở cửa lại giật mình không biết những lời mình nói có bị người kia nghe thấy, nhưng nàng mặc kệ ai muốn nghe cứ nghe đừng để Trân Ni nghe là được. Nàng còn mong Cao Ngọc Lâm nể tình mà buông tha cho nàng như vậy sư phụ cũng không thể ép.

"Không biết nên xưng hô với huynh thế nào, trước đây bắt huynh làm nô tài đi theo ta thật ủy khuất cho huynh, hiện tại tuy chúng ta đã bái thiên địa nhưng Trí Tú nhắc cho huynh nhớ ta chỉ bị ép buộc nên đi đến bước này, người mà ta yêu mãi mãi không thay đổi là Kim Trân Ni. Đối với tấm chân tình của huynh ta xin nhận nhưng thật xin lỗi không thể cùng huynh động phòng, nếu huynh muốn chạm vào ta thì chỉ nhận lại là một cái xác, ta cũng không muốn làm tổn hại đến huynh"

Trí Tú lại dùng cách năm xưa của Trân Ni cầu xin làm người đối diện vừa cảm động vừa bậc cười, muốn xem sau khi cầu xin không được người kia muốn làm gì.

"Nương tử. Chúng ta bái thiên địa thì đã là phu thê, dù nàng có yêu ai ta cũng chỉ yêu duy nhất có mình nàng, ta không đợi được nữa nàng mau để ta ngắm đi a"

"Sao giọng huynh lại chẳng giống bình thường?!"

"Chỉ là tướng công uống hơi nhiều nên cổ họng có vấn đề, nương tử nàng quan tâm ta thật cảm động, để ta ôm nàng một cái a"

Trí Tú nghe giọng không nhận ra được Cao Ngọc Lâm khiến người kia cũng giật mình quên mất nhưng cũng nhanh chóng nghĩ ra lý do, còn dùng lời lẽ và hành động làm Trí Tú sợ mà không để ý mọi chuyện xảy ra.

"Huynh tránh ra, nếu không ta không khách sáo"

Trí Tú định dùng tay gỡ khăn trùm đầu thì bị ngăn lại, bàn tay không chỉ lạnh thậm chí còn có chút rung rung, nàng lại thấy có gì đó không đúng, bàn tay nam tử không phải rất to, thô sao? Nhưng bàn tay đang giữ nàng lại rất nhỏ nhắn, mịn màng thậm chí có cảm giác rất quen, vừa nãy được sư phụ dắt tay giao cho người đưa đi vì bận suy nghĩ lung tung, tâm tư rối bời mà không cảm nhận được điều bất thường, cộng thêm giọng nói có phần khác lạ so với Cao Ngọc Lâm làm bản thân không biết chuyện gì đang xảy ra

"Rốt cuộc người cùng ta bái đường có phải Cao Ngọc Lâm hay là người khác... Ni nhi có khi nào là nàng, ta lại nhớ đến nàng mà hồ đồ nữa rồi, sao có thể chứ.."

Trí Tú lo sợ với điều mình nghĩ lại nhớ về Trân Ni mà rơi nước mắt làm người kia đau lòng, dừng lại hành động đùa cợt từ từ lấy đi khăn che đầu cho Trí Tú.

"Trí Tú, nhìn cho kỹ người cùng nàng bái thiên địa là ai"

"Không thể nào, làm sao có chuyện này xảy ra?!"

Trí Tú vẫn ngồi bất động nhìn người trước mặt, nàng không tin chuyện này có thể xảy ra, bản thân chẳng biết đang nằm mơ hay đã đi đến thế giới nào khác. Người đang mặc đồ tân lang đỏ chói cùng nàng bái thiên địa lại chính là người mà mấy hôm trước nàng nói lời đả kích để đối phương hận mình, nàng không tin mà lắc đầu liên tục làm người đối diện phải cuối xuống hôn, cái đầu đang lắc lư kia mới chịu dừng lại. Cả hai cũng không nỡ buông nhau ra, tuy mới đầu chỉ là lướt nhẹ nhưng sau đó không kém phần ướt át đến khi không thở nổi mới luyến tiếc rời đi.

"Là thật đúng không?"

"Ni nhi tại sao lại là nàng, chuyện gì đang xảy ra thế này?"

"Chúng ta bị các lão tiền bối lừa rồi, ngay cả phụ thân cũng hùa theo giúp họ, từ đầu sư phụ chỉ dùng nội lực định khiến nàng và Phác tỷ tỷ bất tỉnh, ngủ một giấc dài thử lòng chúng ta nhưng ai ngờ ta và A Lệ đỡ giúp cả hai. A Lệ có nội công nên chỉ bị sư phụ phong tỏa kinh mạch mà đau đớn, còn Ni nhi thì ngủ li bì nhưng mà lý do người làm chuyện này ngoài việc thử lòng còn là cá cược. Nếu chúng ta không vượt qua ải này thì sư phụ sẽ đưa Tú nhi và Phác tỷ tỷ đi, còn ngược lại người phải để Phác tỷ tỷ theo Lạp tiền bối về làm dâu, chuyện chúng ta sau đó cũng không được xen vào. Đúng thật người thua nên giải phóng kinh mạch cho A Lệ, người cũng vì muốn giúp Tú nhi thoát khỏi triều đình không phải nhận sự uy hiếp của hoàng huynh về Ni nhi nên bày ra kế này giúp cả hai, từ đầu người không nói vì muốn chúng ta diễn đạt một chút... không cần nhìn ta như thế, chuyện này Ni nhi chỉ mới biết hôm qua, trong lúc ta đang đau khổ nhốt mình trong phòng phụ thân đã vui vẻ kêu chuẩn bị thành thân, ta nghĩ thà chết chứ không muốn lấy ai khác, ai ngờ khi nghe phụ thân nói không phải gả mà giúp ta tìm nương tử người đó lại tên là Kim Vân Tú, ngươi hỏi Trân Ni này có chấp nhận hay không. Mới đầu tuy có hơi nghi ngờ nhưng khi nghe phụ thân kể lại mọi chuyện Trân Ni cũng như ngươi hiện giờ rất bất ngờ, Tú nhi thật khổ cho nàng khi phải nói ra những lời vô tình kia"

"Ni nhi, phải là nàng chịu khổ mới đúng lại làm nàng đau lòng, thật không ngờ Trí Tú ta hai lần thành thân, một lần làm tân lang một lần là tân nương nhưng đều là cùng một người bái thiên địa. Nàng nói xem chúng ta có phải là nhân duyên tiền định, trời đã tác hợp từ trước"

Trí Tú nghe xong câu chuyện, lòng thầm trách bản thân từ đầu chỉ lo chuyện này chuyện nọ mà không quan sát biểu hiện của mọi người, ngay cả khi Lệ Sa khỏe lại đến tìm cũng không để ý sự bất thường, làm bản thân lo lắng mấy ngày qua lại thầm cảm ơn sư phụ nhưng lại muốn đi tìm Chung Kính Thiên đòi công đạo từ đầu gạt mình thê thảm a, đã vậy còn giả vờ dùng chân khí của nàng để cứu Trân Ni nhưng chỉ là giận yêu

"Sư bá, cảm ơn người đã ra tay giúp đỡ cũng như thuyết phục sư phụ"

"Ni nhi, chúng ta có nên tranh thủ đêm xuân đáng giá ngàn vàng không?"

"KHÔNG"

Trân Ni nói như tạt nước vào mặt Trí Tú, làm vẻ mặt vô sỉ của người kia cũng thu hồi, lại nhìn thấy Trân Ni đi lại bàn mà không biết giở trò gì, đành ngồi một chỗ quan sát.

"Nương tử, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi, mời nàng"

Trí Tú không biết Trân Ni muốn làm cái quái gì nhưng cũng nghe theo, đến khi hai người uống cạn rượu giao bôi nghe Trân Ni thủ hỉ làm Trí Tú thấy cay mũi.
(Cái chỗ "thủ hỉ" tui cũng hong biết là cái gì luôn. Có thể là "thủ thỉ" hay "thỏ thẽ"? tui cũng kh biết sao a)

"Lần trước chưa cho Tú nhi một đêm động phòng đúng nghĩa hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu làm lại từ đầu, lần này không cho Tú nhi tự uống rượu giao bôi, chúng ta cùng uống mới phải lễ a"

"Ni nhi. Cảm ơn nàng đã mang đến cho ta nhiều hạnh phúc, vừa nãy cứ nghĩ nàng lại từ chối thật là xin lỗi nghĩ xấu cho nàng"

"Nương tử phải gọi ta là tướng công, không biết phép tắc"

Trân Ni từ nãy đến giờ luôn học theo phong cách của Trí Tú trong lần đầu hai người gặp nhau, để Trí Tú hiểu hết tâm trạng nàng khi đó đã lo lắng như thế nào khi bị đùa cợt đem ra thử lòng.

"Tướng công, chúng ta đi ngủ được chưa... ấy ấy không cần bận tướng công đi tắt nến, nhìn đây"

Trí Tú đương nhiên ngăn lại Trân Ni làm chuyện dư thừa, nàng chỉ cần dùng một chiêu thức nhỏ cũng làm ngọn đèn tắt trong nháy mắt. Hai người nhanh chóng lại tìm đến nhau, y phục rờm rà cũng bị quăng đi mất, lần này để trói buộc Trí Tú mãi bên người nên Trân Ni hạ quyết tâm phải chinh phục được con người này, do nàng nghĩ nhiều chứ Trí Tú nhiều lần dâng tận miệng tại nàng không chịu mà thôi, nay có cơ hội đương nhiên muốn tùy Trân Ni làm gì cũng được.

Nhìn những vết cào chưa lành làm Trân Ni sắp bật khóc, nàng không ngờ khi đó lại gây ra thương tích cho con người này, cũng xem như trả thù ai biểu lại nói những lời vô tình kia khiến nàng tức giận. Nhẹ nhàng hôn lên từng vết thương như âu yếm xin lỗi làm Trí Tú nóng hết cả người, nhanh chóng kéo Trân Ni còn đang hôn ở vai để môi tìm thấy nhau. Nàng tuy nằm dưới nhưng còn lấn át cả Trân Ni khi liên tục lùng sục hành hạ đôi môi người phía trên, phải ngăn bản thân lắm mới không xoay người lật ngược tình thế.

"Ni nhi. Nàng có thể hôn ở ngực"

Trí Tú không sợ Trân Ni thẹn mà nói thẳng, cứ như ép người làm chuyện xấu còn bản thân chờ xem thành quả, Trân Ni không chỉ đỏ mặt mà còn đánh yêu Trí Tú ngay ngực làm người kia la lên ái muội. Biết Trí Tú khiêu khích cộng thêm cơ thể nóng bức khó chịu, nàng nhanh chóng ngậm lấy một bên ngực học theo Trí Tú làm người kia thoải mái, hiện tại có thể biết vì sao Trí Tú luôn thích nơi này nó mềm thế cơ mà. Trí Tú chịu không nổi giày vò, Trân Ni cứ như học trò ngoan bảo gì làm đó không có chút chủ động, để giảm sự bứt rức cho cả hai nàng nắm tay Trân Ni để ở nơi tư mật của mình.

"Nàng có thể, Tú nhi yêu nàng"

Trân Ni cảm nhận được nơi đó của Trí Tú mà nhìn người phía dưới lại nghe được tiếng cổ vũ thì nhanh chóng đi vào, đến khi nghe Trí Tú la lên nàng biết hai người chính thức thuộc về nhau mãi mãi. Đợi người kia qua cơn đau cũng từ từ chuyển động, nàng cảm nhận ngón tay như bị hút chặt mà mê luyến, đương nhiên Trí Tú không để nàng mất tập trung kéo người xuống hôn lên, như nhận được sự tiếp sức Trân Ni tuy mỏi nhưng vẫn ra vào mạnh mẽ, ngày càng nhanh.

"Ni nhi... nàng làm... được... A... A... A"

Trân Ni mệt lã cả người sau khi đưa cả hai lên chín tầng mây, nàng buồn ngủ đến nỗi ngã thẳng lên người Trí Tú nhưng Trí Tú đâu để cho nàng như ý, nhanh chóng xoay người đưa nàng nằm dưới.

"Tướng công mệt rồi để nương tử hầu hạ người a, đêm động phòng còn dài kia mà ~"

Chưa đợi Trân Ni trả lời Trí Tú đã hôn khắp nơi trên cơ thể làm người kia không thể phản kháng, nàng đâu biết trong đầu Trí Tú suy nghĩ "hôm nay để nàng làm tướng công nhưng sau này không có cơ hội".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net