Chương 107: Viên mãn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên phía Bùi gia trang không có chuyện lãng mạn hay nói chuyện cảm động lòng người, mà là sự uy hiếp của Sáp Kì dành cho Châu Hiền khi đang ép buộc người kia học buôn bán, chuẩn bị kế thừa gia trang, đương nhiên đôi co qua lại người thiệt thòi là Châu Hiền, ngay đêm tân hôn đã bị nương tử áp đảo về sau khó sống chỉ sợ truyền ra ngoài người ta cười cho, nhưng nghĩ nhiều thiên hạ ai cũng đoán được cả đời này nàng nhất định dưới cơ Sáp Kì nhưng chuyện trên giường thì không chắc, cuối cùng cũng êm xuôi mà đi ngủ.

Chứng kiến hai lễ thành thân hoành tráng ai cũng vui chỉ duy nhất có một người bực bội ra mặt, nhìn hai cặp kia chính thức về chung một nhà Lệ Sa đương nhiên ganh tỵ cũng may được Thái Anh an ủi nếu không cũng giận luôn Lạp Minh. Lạp Minh không phải không thương con gái, ông chỉ đợi khi về Giang Ninh sẽ lo mọi chuyện, không chỉ truyền lại vị trí tổng tiêu đầu mà phải chứng kiến con gái hạnh phúc, khi đó ông mới từ bỏ tất cả mà thực hiện ước mơ tuổi trẻ hành tẩu giang hồ ngao du đó đây.

Mọi chuyện xem như êm đẹp, Trí Tú gặp Trí Nhâm tạ tội cũng như đa tạ sự bao dung của người, sau khi cuộc nói chuyện kết thúc Trí Nhâm dặn dò Trí Tú một số chuyện, không ép người về Linh Sơn nhưng nếu rảnh hay muốn có thể về đó ẩn cư, ông cũng chẳng về Linh Sơn nên cả hai không sợ bị quấy rầy. Bản thân ông ở Linh Sơn lâu ngày, lần này xuống núi cũng muốn đi đây đó một phen làm quen lại với thế giới bên ngoài nhưng trước tiên phải theo Lạp Minh về Giang Ninh một chuyến bàn chuyện của Thái Anh, tuy phải xa hai đứa con thương yêu nhưng nhìn chúng hạnh phúc ông cũng an lòng, cuộc đời họ sẽ không giống như bản thân ngày trước, từ đây về sau sống vui vẻ.

Chia tay các huynh đệ và vợ chồng Khánh Nam vương, người cuối cùng Trí Tú gặp mặt là Chánh Đức, không khó để hai người làm điều đó.

"Trí Tú. Trẫm nợ khanh mạng sống và cả giang sơn, hiện tại khanh lại cướp lấy hoàng muội trẫm yêu thương nhất, nhớ phải chăm sóc Trân Ni cho thật tốt, chẳng còn kim bài miễn tử nào cho khanh a"

"Hoàng thượng, Trí Tú và Ni nhi đến được với nhau, yêu nhau đều nhờ vào người nên trước khi đi chúng thần đến báo với người một tiếng, sau này có gì cần Trí Tú giúp đỡ người cứ bảo, thần sẽ không từ chối, còn chuyện của Ni nhi thần nhất định dùng cả mạng sống để bảo vệ nàng"

Cuộc chia tay cứ nghĩ diễn ra nhanh chóng nhưng Thẩm Ngọc Bích chẳng biết từ đâu lại xuất hiện tham gia vào chuyện này, có thể trước khi đến đây Chánh Đức đã nói với nàng nên người có mặt cũng không có gì lạ, hiện tại Chánh Đức có việc gì cũng tìm đến Thẩm Ngọc Bích như một thói quen.

"Hoàng thượng, Trí Tú, Ngọc Bích có thể nói chuyện riêng với Trân Ni được không?"

Mặc dù không đồng tình nhưng Trí Tú vẫn phải gật đầu, nàng biết Thẩm Ngọc Bích có ý với Trân Ni nhưng chắc không có chuyện gì, dù sao cả hai cũng sắp rời khỏi đây hai người chưa chắc có cơ hội gặp lại. Còn Chánh Đức tuy không hiểu nhưng từ trước biết hai người thân nhau cũng không có ý kiến, chỉ tội Trí Tú dõi mắt nhìn theo làm Chánh Đức nói nàng nhỏ mọn, cũng không quên đùa Trí Tú nếu muốn có thể lập nàng làm phi, đương nhiên Trí Tú không sợ chết liếc lại Chánh Đức, cả hai nói chuyện không kém vui so với phía bên kia.

Đang nói chuyện vui vẻ bỗng dưng Thẩm Ngọc Bích dừng lại nắm lấy tay Trân Ni khiến nàng cũng giật mình nhưng không nghĩ sâu xa, cứ nghĩ tỷ muội sắp xa nhau mà luyến tiếc nhưng khi nghe câu hỏi từ miệng người kia phát ra làm nàng cũng bất ngờ, nhưng mau chóng nở nụ cười lấy lại tinh thần thậm chí còn ôm người vào lòng.

"Trân Ni. Nếu như Ngọc Bích bước vào cuộc đời của nàng sớm hơn Trí Tú, nàng có chấp nhận Ngọc Bích không, khi ở Thiên Lượng nếu nàng chưa yêu Trí Tú chúng ta lại thành thân thì Ngọc Bích có cơ hội chứ?"

"Chính Trí Tú khai phá ra con người Trân Ni, cũng chính y làm cho muội biết thế nào là yêu, muội không chắc khi ở bên cạnh một ai khác sẽ có cảm giác như Trí Tú mang lại hay không nhưng có một điều chắc chắn, nếu không có Trí Tú bên cạnh hiện tại không có Trân Ni như ngày hôm nay, tỷ muội chúng ta cũng không vì thế mà gặp nhau. Tỷ hiện giờ là phi tử của hoàng thượng nên chú ý lời ăn tiếng nói, hoàng cung không như bên ngoài, tỷ phải bảo vệ bản thân"

"Cảm ơn muội Trân Ni, lên đường bình an, hi vọng đến khi chết đi vẫn có cơ hội gặp lại hai người"

Rất muốn nói có cơ hội gặp lại Trân Ni nhưng hiện giờ nó không còn ý nghĩa thậm chí chỉ làm người kia thêm bối rối, Thẩm Ngọc Bích không ghen tỵ hay thù hận chỉ cảm thấy quý hai người mà thật lòng chúc họ bên nhau mãi mãi. Bản thân khi nghe những lời của Trân Ni thì cũng đã biết dù có hay không có Trí Tú tồn tại, Kim Trân Ni và Thẩm Ngọc Bích cũng không bao giờ tồn tại trong thế giới của nhau.

"Đa tạ, tỷ phải sống thật tốt, tỷ phải bên cạnh hoàng huynh cùng người sống hạnh phúc"

Thẩm Ngọc Bích chỉ còn cách gật đầu, nàng biết mình chỉ là một chiêu nghi trong mắt Chánh Đức, hiện tại được sủng ái nhưng ngày mai chưa biết ra sao, cuộc đời sau này có thể chết già trong cung nhưng nàng vẫn gật đầu làm cho Trân Ni vui lại thấy người kia cười với mình mà ấm lòng.

Cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, nhìn hai người cười nói vui vẻ cưỡi chung một con ngựa đi ngày một xa tâm trạng Thẩm Ngọc Bích tuy buồn nhưng lại vui, người mà nàng để trong lòng hiện giờ sống hạnh phúc nàng cũng hạnh phúc. Ngọn gió khẽ lướt qua, nàng nhắm mắt cảm thụ sau khi mở mắt đã thấy Chánh Đức trước mặt, nụ cười của người làm nàng thấy tin tưởng. Cả hai cùng nhau hồi cung, nàng cũng không quên đưa tay xuống bụng rồi nở nụ cười nhìn người đàn ông trước mắt, cuộc sống mới sẽ bắt đầu từ ngày hôm nay.

Sau khi chia tay hai người, họ đi một đoạn đường khá xa Trí Tú mới dám mở miệng hỏi Trân Ni rốt cuộc hai người nói gì mà thần bí, nàng rất tò mò dụ dỗ đủ điều nhưng Trân Ni một mực không nói, nàng quyết giữ bí mật này trong lòng cho riêng mình xem như một kỷ niệm. Điều này càng làm Trí Tú thêm nghi ngờ nhưng phải nghĩ cách hỏi sau nếu không tối nay lại một mình đơn chiếc.

%$%#&*$%#&

Một năm sau khi đã du ngoạn khắp nơi, trải qua biết bao sóng gió, chủ yếu là đôi bên ghen tuông khi thấy đối phương thân mật với người khác. Khổ nhất chính là Trí Tú lúc thì bị Trân Ni bắt mặc nữ phục, lúc lại cải nam trang nhưng chuyện này không đáng bận tâm chuyện, nàng thấy bực là khi mặc nữ trang ai cũng nói hai người là tỷ muội, thậm chí còn cho nàng vai em. Đi đến đâu cũng bị chọc ghẹo nên nàng sớm đem Trân Ni về Linh Sơn ở ẩn, cuộc sống cứ như thế mà vui vẻ qua ngày khi nào cần thì xuất sơn vui chơi một chuyến.

Còn Lệ Sa sau khi rước được Thái Anh cũng không lâu lên nắm quyền tiêu cục, ai cũng nghĩ oắt con như nàng sẽ chẳng làm được gì nhưng ai ngờ mọi chuyện đâu lại vào đấy, thậm chí hiện tại họ còn có cả tiêu cục ở kinh thành và điều đặc biệt qua lại rất tốt với triều đình, việc mà trước đây Lạp Minh không muốn, mọi chuyện diễn biến suông sẽ, ngoài tài năng đương nhiên có sự cố vấn tài tình của nương tử Thái Anh.

Châu Hiền ở kinh thành cũng không làm xấu mặt Bùi Thế Bá khi tiếp quản việc làm ăn nhưng cũng nhờ sự uy hiếp của Sáp Kì mới nên người, thấy con gái chịu làm ăn ông vừa mừng vừa tủi, mừng vì nó lớn khôn, tủi vì dưới sự dạy dỗ của bản thân con gái chẳng ra đâu nhưng chỉ cần Sáp Kì ho một tiếng là nghe răm rắp, nhìn thấy hai người như vậy mà vui ông cũng hài lòng.

Còn về Hải Dần và Tang Đại sau khi Trí Tú rời kinh thành không lâu họ cũng xin từ quan, Hải Dần tiếp tục kinh doanh quán Chiêu Anh, hiện tại Tú Thanh cũng sắp sinh nên gia đình chuẩn bị có thêm thành viên mà vui mừng. Còn Tang Đại và Chu Hồng Cẩm chọn Hà Nam làm nơi dừng chân, nơi mà cả hai lần đầu gặp nhau. Trong số họ tiểu Linh mới đáng thương, bị Trân Ni bỏ lại ở Nam vương phủ không thương tiếc, suốt ngày trách Trí Tú bắt đi quận chúa của nàng, sau đó lại thấy a Tài tới lui trong phủ mà bám theo hỏi chuyện không buông. Trước ở chung một nhà, sau không rời nửa bước nên a Tài cũng mang theo nàng về Giang Nam xin lỗi mẫu thân cũng như tặng người nàng dâu cứ thế mà sống an nhàn qua ngày.

Trở lại Linh Sơn xem hai con người rảnh rỗi kia làm gì.

"Tú nhi, Ngọc Bích sinh được hoàng tử nên được sắc phong làm hoàng hậu, xem ra Tú nhi khi xưa đoán rất chính xác, chuyện cứ như được Tú nhi sắp xếp, mau khai thật có phải ngày xưa Tú nhi âm thầm bảo hoàng huynh ban hôn cho chúng ta"

"Nói thật lúc nghe tam đệ kể chuyện của hai người, nghe đệ ấy tả về nàng ta cũng rất tò mò muốn biết nàng thật sự đẹp đến thế nào, trong lòng ta còn nghĩ ngoài tỷ tỷ ra chẳng còn ai khuynh nước khuynh thành nhưng trong đêm tân hôn khi vô tình làm rơi khăn trùm đầu của nàng, nói thật ta đã đứng hình bất động cứ nghĩ ngưỡng mộ vẻ đẹp của Ni nhi, ai ngờ từ giây phút đó nàng đã cướp đi trái tim của Trí Tú này"

Cũng may có câu sau cứu vãn tình hình nếu không Trí Tú không dám nhìn tới Trân Ni vì người kia sắp ra tay hành hạ eo của nàng.

"Không biết trong trái tim của Ni nhi, Tú nhi xuất hiện từ khi nào nhưng chắc chắn đã lâu rất lâu và mãi mãi không biến mất"

Trân Ni hiện tại ngồi trong lòng Trí Tú trên một chiếc xích đu ngoài trời giữa một rừng trúc xanh mát, không khí lãng mạn, cả hai cũng không quên tận dụng nói lời tình cảm.

"Ni nhi. Cảm ơn nàng đã yêu ta, nàng còn nhớ sư bá nói ta sẽ cưới thêm một thê?"

"Tú nhi dám cưới ai khác sao?"

"Không có chỉ là người nói đúng rồi, nàng không phải cùng ta bái thiên địa lần hai sao, trước đó ta cũng hưu nàng rồi còn gì"

"Là ai cưới ai đây, Ni nhi đường đường chính chính rước Tú nhi vào phủ Vương gia kia mà, giờ định lật lọng sao?"

"Mặc kệ ai rước ai nhưng nàng chính là nương tử của Trí Tú này, cả hai lần đều như thế, chuyện trên giường chứng minh tất cả... A... A... đau... Ni nhi nàng lại nhéo ta, dạo này tầng xuất cũng tăng lên, ta không mập lên được cũng tại nàng"

"Đáng đời, ăn nói hàm hồ"

"Ta nói thật mà... Ni nhi nàng có nghe tiếng gì không, hình như có thứ gì đó sắp rơi xuống, nàng cẩn thận"

Trí Tú với kinh công của mình có thể nghe được tiếng động ở xa, quan sát thấy có vật gì đó rơi xuống, nàng nhanh chóng bay lên chụp lấy tiếp đất an toàn nhìn vật thể trong tay mà giật mình.

"Hoe... oa... hoe... oa"

"Là bé gái..."

Cả hai nhìn đứa bé trong tay liền vui mừng, hai người không có ý định đem trả, đứa nhỏ này từ trên kia rơi xuống chắc hẳn có ý đồ nếu đã vậy xem như ông trời tặng cho hai người đi a.

Còn ba vị lão tiền bối sớm đã không có tin tức, họ đang vui vẻ bên nhau nên bọn trẻ cũng không cần đi tìm khi nào mệt mỏi tự khắc họ sẽ quay về.







Hết.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net