Chương 16: Lần đầu đi thanh lâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mốt đoàn người Hải Dần phụng mệnh đi Hà Nam dẹp loạn, nên trước khi đi mọi người tựu hợp để ăn uống vui vẻ, buổi tiệc chỉ có các đấng mài râu địa điểm cũng không phải là quán chiêu anh như thường lệ mà là Tiêu Xuân viện, ý kiến đi đến nơi này là của Tang Đại đề xuất, nhưng không ai phản đối, trong năm người tham gia hôm nay thì ngoại trừ Trí Tú và Tang Đại đã có vợ thì tất cả đều phòng không chiếc bóng, ăn chơi vui vẻ cũng không sợ bị trách phạt. Tình cảnh hiện tại là mỗi người có một cô nương bên cạnh hầu rượu, các cô nương đều mặt hoa da phấn, ăn mặt có phần hở hang.

"Đại ca, nhị ca, tam ca, các huynh đến đây rồi thì thư giản đi, làm gì mà khó chịu như vậy, phụ lòng các cô nương xinh đẹp nhiệt tình" Tang Đại lâu lâu cũng lén Chu Hồng Cẩm đi đến những nơi này nên tỏ ra có phần kinh nghiệm.

"Tang Đại đệ không sợ Hồng Cẩm biết được thì bị phạt quỳ gối cả đêm đi, tới lúc đó đừng nhờ chúng ta nói giúp" Hải Dần cũng biết được tính tình có phần hung bạo của Hồng Cẩm với lại Tang Đại đúng thật là sợ vợ.

"So với việc đệ bị phát hiện thì cũng không bằng nhị ca, không biết quận chúa biết nhị ca đến những nơi thế này biểu hiện sẽ làm sao, đệ rất tò mò" Tang Đại không chỉ một mình chịu phiền phức mà còn phải lôi kéo thêm người khác.

"Ni nhi sẽ không vì những chuyện này mà hướng ta sinh khí, người ta lo vẫn là đệ" điều này Trí Tú cũng chỉ là nghĩ, trên thực tế Trân Ni không có tình cảm với mình thì lấy đâu ra giận hay không nhưng trong thâm tâm vẫn muốn biết phản ứng của Trân Ni khi nhìn thấy mình đang ở Tiêu Xuân viện, bên cạnh có cô nương hầu rượu đang hướng mình sờ mó, lả lơi như thế này.

"Mọi người không cần làm quá lên đâu, mình đi là quang minh chính đại, không phải lén la lén lúc, nên có bị các phu nhân phát hiện thì cũng chẳng lo, tam ca huynh cũng không phải là lần đầu đến đây phát biểu ý kiến đi" lời của Quảng Minh nói là đúng nhưng mà việc họ đi đâu thì có ai biết.

"Tam đệ là có đến đây rồi sao" Trí Tú cũng nhíu mày khi nghe Quảng Minh nói điều này, như vậy chứng tỏ Chung Nhân đang làm chuyện có lỗi với Trân Ni, không biết vì sao mà Trí Tú muốn dạy dỗ cho Chung Nhân một trận cấm hắn tuyệt đối không được làm chuyện gì có lỗi với Trân Ni.

"Đệ cũng không phải thường xuyên đến, gần đây tâm trạng không vui chỉ có nơi này là giúp đệ khuây khỏa, đệ chỉ vào đây uống rượu ngoài ra không làm chuyện gì khác" Chung Nhân hướng Trí Tú phân trần, một phần cũng sợ chuyện mình đi thanh lâu bị Trí Tú nói cho Trân Ni.

"Các huynh cũng đừng có nói chuyện nhiều như vậy, mau nâng ly nào, để chúng muội hầu hạ các huynh" cô nương ngồi bên cạnh Trí Tú xem ra là bị hớp hồn, vừa nói xong cũng hướng mặt Trí Tú mà hôn một cái, làm Trí Tú không kịp phản ứng, dấu son đỏ chót vì thế cũng lưu lại, mấy cô nương kia cũng học theo mà tặng cho mỗi người một nụ hôn.

"Thôi được rồi các cô đi ra ngoài, chúng ta còn có việc để bàn" Trí Tú là sợ chuyện như vừa nảy diễn ra, được một cô nương như vậy hôn thì cũng là sởn da gà, nói xong cũng ném cho mấy vị cô nương kia tờ ngân phiếu một nghìn lượng. Việc này chỉ có Tang Đại và Quảng Minh là thấy tiếc chứ Hải Dần và Chung Nhân cũng muốn đuổi họ đi từ lâu.

"Đi Hà Nam lần này là chuyện hệ trọng, có phần nguy hiểm đệ chúc huynh và tam đệ thượng lộ bình an, có gì cần giúp thì cứ hỏa tốc đưa thư về kinh thành"

"Lời của nhị ca nói đúng, hai huynh đi đường cẩn thận, từ trước đến nay chúng ta đều cùng nhau tác chiến, bây giờ lại chia cách, đệ cũng rất nhớ không khí ngày xưa" lời Tang Đại nói ra thật mũi lòng, làm mọi người im lặng nhớ về ngày xưa cùng nhau giàu sinh ra tử, từ ngày góp sức cho triều đình thì tình cảm xem ra có phần giảm xúc.

"Ta và tam đệ cũng không phải là ra biên cương giết giặc, dư đản ở Hà Nam cũng là phần tay sai tiểu tốt các đệ đừng lo, nào chúng ta uống cạn vì tình nghĩa huynh đệ" Hải Dần cũng không muốn không khí tốt như thế này lại bị chuyện chia ly mà trùng xuống.

"Để có lại không khí chúng ta gọi các cô nương vào tiếp chuyện đi" Quảng Minh không phải chỉ muốn vui chơi, nhưng chia tay dạng này giống như mãi mãi, chuyện nhỏ như hạt đậu lại bị mấy người này làm thành chuyện lớn.

"Quảng Minh đúng thật là ham chơi, nếu muốn kêu thì đệ đi mà kêu ta không có hứng thú, thấy mấy cô nương đó là dị ứng chứ vui nổi gì" qua chuyện đi thanh lâu lần này giúp cho Trí Tú nhận ra một chuyện là mình không phải nổi lên thứ thú với nữ nhi, thậm chí còn sợ họ chạm vào mình, điều này bình thường, những cảm giác đối với Trân Ni mấy ngày qua xem như là đồng cảm. Trí Tú là nghĩ vậy nhưng không chịu so sánh cảm giác khi ở bên cạnh Trân Ni và các cô nương kia.

"Nhị ca đúng là không biết thưởng thức thú vui của đàn ông nha, cả Đại ca và Tam ca cũng vậy, đệ tuy đã có Hồng Cẩm nhưng đối với các cô nương chúng ta phải nhẹ nhàng, cưng chiều, mấy huynh làm như người ta là quỷ không bằng lại đuổi như đuổi tà, như vậy rất là lãng phí" Tang Đại đúng là không biết mình sắp gặp họa với câu nói vừa rồi, mặc dù được mấy người còn lại ra tín hiệu nhưng xem ra vẫn không hay biết Chu Hồng Cẩm đang đứng sau lưng trên tay là cây roi da, vũ khí tùy thân của nàng.
"Giỏi lắm Tang Đại hôm nay dám đến đây, muốn thương hoa tiếc ngọc chứ gì về nhà ta cho huynh biết thế nào là thương hoa tiếc ngọc" Tang Đại là đổ mồ hôi lạnh khi nghe giọng nói này, chưa kịp quay ra sau giải thích với Chu Hồng Cẩm thì bị nắm lỗ tai xách đứng lên.

"Các vị hôm nay ta đem tướng công về trước, mọi người ở lại vui vẻ, Anh võ bá, Hầu gia, Phác tỷ tỷ và quận chúa đang đợi hai người ở dưới, ta tiện thể chuyển lời" Chu Hồng Cẩm cũng là cả giận nên kêu luôn tướng vị của hai người. Nghe lời Hồng Cầm mà Hải Dần và Trí Tú nhìn nhau xem ra là có chuyện lớn, trong đầu họ cũng nghĩ sao mấy người này lại biết mà đến đây.

"Các huynh đệ ta về trước, chuyện đệ lo chưa xong các huynh bảo trọng" vừa bị lôi đi Tang Đại cũng nói lời cuối cùng với các huynh đệ.

"Đại ca, nhị ca ta nghĩ hai huynh nên xuống dưới trước, chuyện ở đây để đệ và Quảng Minh lo cho" Chung Nhân sợ phải đối mặt với Trân Ni cũng sợ bị phát hiện ở nơi này cùng bọn họ.

"Được rồi, giải quyết xong thì cũng nên về sớm, ngày mốt chúng ta xuất phát không nên gây ra thêm chuyện gì" Hải Dần trước khi đi cũng không quên nhắn nhủ.

Hải Dần và Trí Tú vừa xuống thì cũng thấy cả đại sảnh thanh lâu không còn vị khách nào, xem ra quận chúa đã đuổi họ về hết, trên bàn chỉ có hai vị cô nương tuyệt mỹ đang nhâm nhi chén trà, thư thả mà chờ con mồi. Trân Ni khi nhìn thấy Trí Tú thì mặt ngăn lại nổi lên tức giận, muốn kéo Trí Tú về phủ ngay lập tức, nhưng bên cạnh còn rất nhiều người không thể manh động, dù đã nén cơn giận xuống cực điểm nhưng khi thấy trên má Trí Tú có vết son đậm ngự trị thì đúng là nước tràn bờ đê, hận không thể lấy khăn tay lau cho mòn cái khuôn mặt tuấn tú kia, liền đứng dậy đùng đùng đi đến bên Trí Tú phán một câu.

"Ta về trước, quận mã muốn ở lại vui vẻ thì tùy, ta không cản" Trân Ni nói câu này làm Trí Tú là chôn chân tại chỗ, phải mất ít thời gian mới hướng Trân Ni chạy đến đi phía sau nàng cùng hồi phủ.

Bên này Thái Anh nhìn thấy Hải Dần thì tỏ vẻ không vui, liền đứng dậy hướng cửa đi về, tuy mới tiếp xúc vài lần nhưng Thái Anh đối với Hải Dần là có cảm tình, chuyện hôm nay nếu xen vào cũng không có tư cách, Hải Dần nhìn thấy Thái Anh đi mất thì cũng đuổi theo, nói gì chứ từ lúc nhìn thấy Thái Anh thì Hải Dần đã bị tiếng sét ái tình đánh trúng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net