Chương 20: Đồng cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Lệ vẫn còn dè chừng nhưng nhìn thấy ánh mắt kiên định kia thì nàng biết hôm nay không thể không nói.

"Ca ca, muội đang rất thích mà cũng không phải thích hình như là yêu một người, muội không xác định đó gọi là thứ tình cảm gì" chưa nói gì đến Thái Anh nhưng muốn nghe Trí Tú nói thế nào là yêu là thích dù sao Trí Tú cũng có vợ rồi tình cảnh này nhất định sẽ biết chút ít.

"Thì ra tiểu muội muội của ta là có người để ý, ca nghĩ là yêu là thích không quan trọng, thích một người là quan tâm cảm nhận của họ nhưng yêu một người là muốn biết cảm nhận của họ về mình, quan trọng là khi ta ở bên cạnh người ấy cảm giác như thế nào, hạnh phúc có, đau khổ có nhưng đừng để những thứ đó chỉ thuộc về một phía như vậy thì thật đau khổ" không biết Trí Tú là đang nói bản thân hay nói cho A Lệ nghe.

"Muội rất muốn biết cảm nhận của người kia đối với mình nhưng lại sợ, sợ sẽ mất đi mãi mãi thà là không nói để giữ trong lòng ít ra muội vẫn có thể ở bên cạnh người ta"

"Nói muội ngốc quả không sai, nếu muội không nói thì tình cảm sẽ không bao giờ được đáp lại, nếu là ca, ca sẽ nói, có thể sẽ bị từ chối nhưng ít ra ở đâu đó trong tim họ vẫn có ta một chỗ dù rất ít, còn không nói suốt đời chỉ là bằng hữu, nhìn bằng hữu như vậy yêu thương, hạnh phúc bên người khác thì lúc đầu từ bỏ còn hơn. Nếu không thể để người đó yêu mình thì hãy để người đó nhớ mình, nhớ không bao giờ quên, muội hiểu không?"

Trí Tú đang lấy chuyện của bản thân mà khuyên nhủ A Lệ, xem ra lần tâm sự này không chỉ giúp một mà cả hai người.

"Nhưng muội không dám, người muội yêu không bình thường..."

"Người đó có vấn đề gì sao?" nghe câu nói cùng cái ôm đầu của A Lệ mà Trí Tú đoán mò.

"Không, người đó không chỉ bình thường, lại dịu dàng ân cần chăm sóc muội, người đó tuy bề ngoài có dáng vẻ mỏng manh yếu đuối nhưng bên trong lại quật cường, nghiêm nghị, bên ngoài là tỏ vẻ lạnh lùng nhưng lòng luôn ấm áp, lại còn rất xinh đẹp" cứ mơ mơ màng màng nói mà không chịu suy nghĩ, trong lòng A Lệ, Thái Anh là như vậy hoàn mỹ.

"Haha sao ta nghe muội nói cứ như đang tả một cô nương nha" Trí Tú tuy là chọc ghẹo nhưng lại đúng vấn đề.

"Ca ca thối cười cái gì, muội là đang nói cô nương thì làm sao, chưa gì mà muốn gây chuyện" nghe giọng cười của Trí Tú, A Lệ muốn bóp chết con người này.

"Cái gì? Ca nghe không lầm chứ, cô nương? Muội thích... à không, là yêu một cô nương?" Trí Tú đúng thật là ngạc nhiên, không tin vào tai mình, muốn hỏi lại A Lệ cho tường tận, nói gì chứ A Lệ nổi tiếng là quậy phá.

"Sao nào, ca thấy muội đúng thật là không bình thường sao, muội cũng rất giận bản thân sao lại đi thích một cô nương" A Lệ sợ Trí Tú sẽ hướng mình nói lời nặng nhẹ, tình cảm huynh muội mới có được, có thể sẽ mất đi chỉ trong giây lát.

"Có gì mà không bình thường, thế trên đời này cái gì là bình thường, người ta chỉ nhìn phiến diện, chỉ biết cảm nghĩ của bản thân mà xem thường tình cảm của muội, họ chưa bao giờ là muội hay đặt mình vào vị trí của muội để xem xét thì không cần quan tâm cảm nghĩ của họ, bản thân cứ vui vẻ mà sống, không ai sống giùm ai, cũng không ai sống hai lần, đời người chỉ có một nên muội không cần phải bận tâm, cứ vui vẻ mà sống hết quãng đời, ca ủng hộ muội"

Lời nói của Trí Tú làm A Lệ kinh ngạc, nói rất hay rất đúng, trong lòng lại đánh giá cao Trí Tú, đọc nhiều sách như thế mà xem chuyện mình yêu một cô nương chỉ là chuyện bình thường lại còn ủng hộ.

"Ca có muốn biết người muội yêu là ai không?"

"Thật sự ca cũng không đoán ra, từ khi muội đến đây ngoài tỷ tỷ thì chỉ tiếp xúc với tiểu Bùi, Sáp Sáp cô nương, còn có... không được, tuyệt đối không được là Ni nhi" sau một màn lục trí nhớ liệt kê đến Trân Ni thì thật là kích động, làm A Lệ cũng phì cười.

"Ca ca muội nghe nói ngươi và quận chúa là được ban hôn, không có tình cảm thật sự, xem ra đây chỉ là lời đồn, ca và quận chúa là người có tình, người có ý" A Lệ cũng không phải không nhìn ra được hai vợ chồng này là có cảm tình, để ý đối phương.

"Không như muội nghĩ, không được đánh trống lảng người muội để ý là ai, nói mau" Trí Tú không thể để A Lệ nắm cán hướng mình chất vấn.

"Ca nghe cho rõ đây muội chỉ nói một lần cô nương đó là tỷ tỷ của ca, Phác Thái Anh" nói như hét vào mặt Trí Tú. Trí Tú đứng hình vì cái tên được phát ra.

"Tỷ tỷ, muội có ý với tỷ tỷ" nhìn thấy A Lệ gật đầu, Trí Tú cũng thật không biết nên khóc hay nên cười, trong đầu lại xuất hiện một ý nghĩ đen tối "xem ra mình đành xin lỗi đại ca, chuyện tác hợp trước đây xem như chưa nghĩ đến".

"Muội muội yêu quý, sau này chúng ta có thể thành người một nhà, thân càng thêm thân hay không là tùy thuộc vào muội, ca ca đây sẽ ủng hộ, có gì cần cứ nói ca ca sẵn lòng giúp đỡ" Trí Tú vừa có ý giúp A Lệ vừa định xúi A Lệ làm bậy, sau này thành công hướng A Lệ học hỏi cũng không chừng, trong lòng nghĩ vậy mà vui lên, ít ra cũng có người cùng cảnh ngộ.

"Muội rất cảm động khi ca ủng hộ nhưng cũng không cần phải vui như vậy, ca làm như vậy muội lại nghi ngờ ý tốt của huynh" A Lệ nhìn biểu hiện của Trí Tú mà cũng lo sợ.

"Ta chỉ có lòng tốt giúp muội, không hề có tà tâm, sắp tới muội có dự định gì cho chuyện này?" Trí Tú rất muốn biết tiếp theo A Lệ sẽ làm chuyện gì với tỷ tỷ, mấy ngày nay đeo bám xem ra cũng phải đổi phương thức.

"Muội định rời khỏi đây một thời gian, dù sao cũng lâu chưa liên lạc với cha, muội sợ bị trách phạt" bỏ nhà ra đi bị trách phạt là điều đương nhiên không bàn cãi.

"Chưa gì mà muội đã nghĩ chuyện bỏ cuộc sao?"

"Không phải, muội chỉ muốn suy nghĩ thật kỹ, tuy không xem cảm nhận của thiên hạ nhưng cha mẹ làm muội phải lo" A Lệ tuy là phá phách nhưng là một đứa con có hiếu.

"Được rồi ta không cản muội, nhưng làm sao liên lạc với muội đây?"

"Ca ca thật là, người khác không biết huynh cũng phải đoán được phần nào chứ, khắp thiên hạ họ Lạp cũng không nhiều" A Lệ cũng không biết tại sao quán Chiêu Anh không ai hướng mình hỏi thân phận, đến giờ vẫn qua lại, không sợ mình là thù hay sao.

"Ta xin muội đó, ta mới hành tẩu giang hồ hơn nửa năm không quen biết hay nghe chuyện giang hồ nhiều lắm, không biết Lạp cô nương là xuất thân từ đâu?" xem ra không khí ngột ngạt bị đánh tan thay vào đó là lời chọc gẹo.

"Thật chán ca ca ghê, cha muội là Lạp Minh, người đứng đầu Lạp tiêu cục ở Giang Ninh" vẻ mặt đầy tự hào khi nói về cha.

"Ta có nghe qua Lạp tiêu cục nhưng không ngờ đó là nhà muội, Lạp tiêu cục chưa bao giờ bảo tiêu không thành, tiêu cục cũng toàn tập trung cao thủ"

"Bây giờ muội muốn về nhà, ca ca rảnh có thể ghé qua"

"Sắp đến ta cũng có chuyện ghé Giang Ninh, cũng có chuyện nhờ cha muội giúp, lúc đó e nhờ muội nói đỡ, ta biết cha muội không thích giao du với triều đình, nhưng chuyện lần này không chỉ ta mà triều đình điều có chuyện nhờ" Trí Tú đi Giang Ninh cũng vì chuyện thân thế cũng vì chuyện mà hoàng thượng giao phó.

"Được, chúng ta hứa như vậy đi, cạn ly" hai người cười nói, ăn uống vui vẻ, tạm gác chuyện không vui ở lại.

"Trước khi đi nhớ hướng tỷ tỷ nói lời từ biệt, tỷ tỷ rất mềm lòng. Ta có ý này muội qua đây" không biết Trí Tú nói nhỏ gì với A Lệ mà làm nàng gật dù cái đầu, còn rất vui vẻ không giống như tâm trạng sắp xa người yêu.

"Ca ca rất biết ơn huynh, muội sẽ nghe lời huynh, sau khi chia tay đoàn người Hà Nam sẽ hướng Thái Anh và mọi người cáo từ, cũng hẹn gặp lại ở Giang Ninh"

"Được rồi, xem như đây là bí mật của chúng ta, cạn ly"

A Lệ sau này mà biết được thân phận của Trí Tú thì nàng sẽ nghĩ gì đây? Có còn khâm phục như hiện tại hay sùng bái tung hô lên làm thánh nhân nữa không. Chỉ biết hiện tại Trí Tú vừa là ca ca vừa là bằng hữu tốt, chuyến đi này đối với A Lệ xem ra thu hoạch được rất nhiều.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net