Chương 24: Gặp mai phục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần này đi Giang Ninh, Trí Tú sắp xếp một cỗ xe ngựa cho Trân Ni, Thái Anh, Sáp Kì và tiểu Linh cùng ngồi, còn mình và tiểu Bùi thì cưỡi ngựa phía trước, tiểu Bùi cũng mặc nam trang để giống với tác phong giang hồ như trước, bon chen đòi cưỡi ngựa một mình chứ không chịu ngồi xe ngựa, người đánh xe ngựa cũng không phải là kẻ tầm thường đây là thân phúc của Trí Tú ở hầu phủ, võ công cũng xem như thuộc hàng cao thủ làm sao mà theo Trí Tú thì chuyện này kể sau.

"Tỷ tỷ sao nhìn tỷ có vẻ không được vui hay thấy trong người không khỏe, bảo mọi người dừng chân nghỉ một lát?" Trân Ni thấy Thái Anh có tâm trạng tránh hỏi thẳng mà đi đường vòng.

"Tỷ không sao, mọi người nếu thấy mệt thì dừng một lúc, Sáp Sáp cô nương thấy thế nào?"

"Ta không có ý kiến" sau khi Sáp Kì cho lời nói thì tiểu Linh cũng hướng người phía ngoài mà kêu dừng chân nghỉ, dĩ nhiên họ dừng lại, cũng không quên xuống ngựa mà ngắm cảnh.

"Ni nhi uống một ngụm nước cho mát" Trí Tú cũng không quên chăm sóc cho Trân Ni làm mọi người cũng không dám nói gì trên đường đi mở miệng toàn là Ni nhi. Sáp Kì nhìn thấy phu thê Trí Tú âu yếm thì càng chết tâm, xem ra ý định chỉ ở bên cạnh không danh phận cũng chẳng có cơ hội.

"Tiểu Sáp Sáp nước nè, không cần phải mất hồn như vậy, có ta chăm sóc cô nên không cần bận tâm" tiểu Bùi càng ngày càng mến vẻ yếu đuối, muốn bảo vệ Sáp Kì, bên cạnh nhau lâu ngày thì hiềm khích trước kia đều biến mất.

Nhìn mọi người ai cũng có người chăm sóc mà lòng Thái Anh lại thấy buồn "nếu có A Lệ ở đây chắc tiểu nha đầu đó cũng không kém họ, thậm chí là làm hóa lên, bảo mình ăn cái này uống cái kia" nhớ đến những ngày có A Lệ bên cạnh mà Thái Anh càng thêm nhớ.

Định tiếp tục lên đường thì Trí Tú nghe được âm thanh phát ra từ phía sau có người đang tập kích bọn họ, cảm nhận được nguy hiểm Trí Tú gọi mọi người cảnh giác, cùng tiểu Bùi và a Tài phòng vệ. Đúng như Trí Tú nghĩ có đến mười tên áo đen bịt mặt đang bao vậy bọn họ, làm mấy cô nương lo lắng, xanh mặt.

"Lên"

Chỉ chờ nghe hiệu lệnh tất cả đều ập vào, Trí Tú dùng kinh công bay đến đánh ngã một tên, nhưng ngay lập tức có tên khác kéo vào quay quanh Trí Tú, một mình nàng chọi với bốn, Trí Tú ngay lập tức rút kiếm vừa thủ vừa đánh, chẳng mất nhiều thời gian mà giết được những kẻ quay quanh, a Tài bên này cũng đánh được hai tên ngã ngụy, chỉ có tiểu Bùi đang loay hoay, còn hai tên kia thì nhắm đến Sáp Kì mà ra tay, Trí Tú định nhảy vào giúp thì bất ngờ có thêm một tên bay ra, tay cầm song đao mà hướng Trí Tú chém đến.

"Quận mã cẩn thận!"

Trân Ni nhìn thấy Trí Tú gặp nguy hiểm thì la lên, nàng rất sợ tướng công mình xảy ra chuyện, Trí Tú đúng là không có phòng bị cứ tưởng đã hứng trọn cú chém kia thì bất ngờ tên đó té xuống nằm lăn ra đất mà chết, Trí Tú cũng không bận tâm sao lại thế, hướng Sáp Kì giải cứu, chỉ một đường kiếm cũng đủ kết liễu cả hai tên kia, bên này a Tài và tiểu Bùi cũng hạ được tên còn lại, xem ra mọi người chỉ hoảng sợ chứ tất cả điều bình an.

"Tiểu Sáp Sáp cô không sao chứ, hai tên đó có làm cô bị thương không?" tiểu Bùi vừa hỏi vừa xem xét người Sáp Kì.

"Hiền nhi ta không sao, Trí huynh đa tạ huynh đã cứu Sáp Sáp một mạng"

"Không có gì, mọi người thu dọn đồ đạc ở đây nguy hiểm chúng ta mau tìm một quán trọ để nghỉ ngơi, mọi người cũng sợ hãi một phen rồi" Trí Tú nhìn ra được bọn người này là vì Sáp Kì mà đến, họ không phải muốn giết người mà là muốn bắt người "xem ra chuyện Sáp Kì còn sống mất trí nhớ đã có người biết, người này bắt cô nương ấy là có âm mưu gì?"

"Quận mã ngươi không sao chứ, tên cầm đao lúc nảy có làm người bị thương?" Trân Ni cũng hướng Trí Tú xem xét, lúc nảy nàng là một phen hết hồn.

"Không sao đâu Ni nhi, ta qua xem tên đó thế nào" nghe Trân Ni nhắc Trí Tú mới nhớ đến lúc nảy không biết vì sao mà tên kia chưa chạm đến mình đã ngã chết, điều mà Trí Tú không ngờ vũ khí lấy mạng tên này chỉ là một lá trúc nhỏ nhoi, vết cắt đi đúng động mạch động chủ ở cổ, lướt qua nhẹ nhàng nhưng ngọt liệm, người này võ công xem ra rất cao cường, tính ra hiện tại người này là bạn có thể nói là giúp nàng đỡ một đao.

Mọi người lại tiếp tục lên đường, cũng may có một quán trọ xem ra không phải ngủ ở miếu hoang, a Tài lo cho mấy con ngựa, còn Trí Tú thì đi thuê phòng, nhắc đến chuyện chia phòng mới đau đầu, chia làm sao đây.

"Tiểu Bùi diện nam trang nên để hợp mắt mọi người thì cùng ta một phòng, tỷ tỷ và Ni nhi một phòng, tiểu Linh ở chung với Sáp Sáp lo cho cô nương ấy còn hoảng sợ" chia như vậy có người không đồng tình dù gì tiểu Bùi cũng là nữ nhi.

"Tướng công phu thê chúng ta một phòng, Sáp Sáp cũng quen với cách chăm sóc của tiểu Bùi hai người một phòng, tiểu Linh giúp ta chăm sóc tỷ tỷ, tiểu Bùi ngày mai mặc lại nữ trang, không thì tất cả chúng ta đều mặc nam trang hết!" nghe Trân Ni kêu mình tướng công là Trí Tú biết ngay lại có chuyện, nàng còn nghĩ từ khi nào mà Trân Ni bá đạo như vậy, nhìn các nàng mà mặc nam trang ai lại không nhận ra, dù tiểu Bùi có muốn hay không cũng ép nàng khôi phục thân phận.

"Được rồi nghe theo Ni nhi đi, tiểu Bùi mai trang điểm cho đẹp vào đừng làm mất mặt nhị ca như ta"

"Nhị ca từ khi nào mà huynh sợ vợ như vậy, lại rất nghe lời nhị tẩu, muội chính thức xem thường huynh từ đây" nói nghe cho vui đồng thời cũng nắm tay tiểu Sáp Sáp về phòng, nàng cũng muốn tắm rửa cho thoải mái, chuyện này nghe nhị ca cũng tốt, được cùng phòng với Sáp Sáp thì mặc gì cũng được.

"Được rồi mọi người về nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta tiếp tục lên đường" sau lời của Trí Tú thì ai về phòng nấy, Trân Ni thấy Trí Tú nghe lời nàng như vậy cũng là vui trong lòng, cảm giác hạnh phúc cứ len lỏi.

Ở một nơi nào đó của kinh thành có một người đang hướng bọn thuộc hạ mà trút giận, cả đám đang quỳ chờ tội dưới chân hắn, người đang ngồi ở phía trên thì miệng lẩm bẩm.

"Trí Tú xem như ngươi lợi hại, không chỉ có một mình, lần này ta đánh giá thấp ngươi mà làm tổn lao lực lượng, hơn mười tên ra tay không tên nào sống sót, các ngươi cứ vui vẻ vài ngày, chờ quà của ta" nói xong cũng cười lớn làm bọn người áo đen cũng khiếp sợ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net