Chương 26: Trấn Thái Bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng hôm nay có lẽ rất đặc biệt đối với hai người, Trí Tú cảm giác được tay trái hơi mỏi không cử động được, liền mở mắt xem nguyên nhân thì đập vào mắt mình là Trân Ni đang kê đầu ngủ, tay kia không an phận cũng đang để trên eo nàng, không biết từ khi nào mà ôm Trân Ni ngủ thế này, Trí Tú cũng không vội mà đánh thức nương tử, cứ thế thuận tiện ngắm nhìn, ở khoảng cách gần như vậy Trí Tú có thể nghe được cả hơi thở của Trân Ni, lấy tay vuốt lấy đôi má hồng hào thật sự muốn phi lễ một lần, không biết vô tình hay cố ý mà Trí Tú nhìn từ khuôn mặt đến cổ cuối cùng là dừng lại ở nơi đang phập phồng theo từng nhịp thở "không những trắng mà còn có vẻ lớn, hơn cả của mình" Trí Tú khen cổ ra cổ ngực ra ngực, sắp chảy máu mũi rồi.

Trân Ni có cảm giác không được thoải mái như có ai đó nhìn mình từ từ mở mắt, trước mắt nàng là tướng công cùng mình bái thiên địa, đã có lòng chấp nhận Trí Tú nên cũng không có phản ứng nhiều khi đang nằm trong lòng Trí Tú, nhưng có gì đó lạ lạ, nàng cũng thức nảy giờ mà Trí Tú thì không thấy động đậy trong khi mắt mở trao tráo không chớp, nhìn theo ánh mắt Trí Tú, Trân Ni biết tướng công là đang nhìn gì liền đỏ mặt ngồi dậy, tiện thể đá Trí Tú rơi xuống đất, tự mình chỉnh chỉnh y phục, hai người bây giờ không dám nhìn thẳng mặt nhau nói chi là nói chuyện.

"Nhị ca, nhị tẩu hai người làm gì mà lâu quá đi, chúng ta dùng cơm rồi còn lên đường" nếu không có tiếng của tiểu Bùi e là hai người hóa thành tượng ở chỗ này.

Cuối cùng cũng đến thị trấn không còn phải ăn uống cực khổ, người vui nhất chính là tiểu Bùi và tiểu Linh hai người này cứ lần nhằn mãi trên đường chuyện thiếu thốn, trấn Thái Bình tuy không lớn nhưng xem ra khá phát triển, chỉ có một điều lạ là người dân ở đây xem ra rất đề phòng, lo sợ chuyện gì đó, có vẻ như không đúng với cái tên Thái Bình cho lắm, tìm được nơi nghỉ ngơi, cả bọn cũng quyết định cuốc bộ đi tham quan, tối nay nơi này lại có lễ hội ẩm thực thì còn gì bằng.

"Tiểu thư hôm nay người ít nói vậy, thấy chỗ nào không khỏe?" tiểu Linh quan tâm quận chúa nên hỏi, hôm qua còn rất bình thường nhưng từ sáng đến giờ cứ như người mất hồn.

"Ni nhi thấy không khỏe chỗ nào, mau hướng tỷ tỷ bắt mạch" Trí Tú nghe nói cũng quay sang Trân Ni hỏi han không những vậy mà còn sờ mó lung tung làm nàng thêm ngại đỏ mặt lại nhớ đến chuyện lúc sáng bị tướng công phi lễ.

"Không cần phiền mọi người, ta vẫn khỏe, bên kia có thả đèn hoa đăng ta qua bên đó" đánh trống lãng để mà đi, kéo theo cả Thái Anh và Sáp Kì, để bảo vệ các nàng Trí Tú cho a Tài đi theo, còn mình và tiểu Bùi đi về hướng đối thơ.

"Nhị ca muội muốn theo họ, muội không có hứng thú với mấy thứ này" tiểu Bùi là không tình nguyện bị Trí Tú lôi đi.

"Muội đi theo chỉ có phá hoại, để họ thoải mái vui vẻ đi"

"Huynh là đang hướng vị cô nương xinh đẹp kia đi đến, nhị tẩu mà biết huynh chết chắc" tiểu Bùi đoán mò vì biết Trí Tú không phải là người mê tửu sắc nhưng lần này là đoán trúng rồi.

"Ta là đi đến đó, nhưng mà muốn xem tại sao lại nhiều người tập trung đông ở đây để làm gì"

Thì ra là một màn múa lụa nhưng lại không đúng, sau mỗi lần xoay người hay bây lên là một tầng y phục của vị cô nương kia lại rơi xuống, đây không phải múa lụa mà là múa thoát y, hèn gì khu vực này lại đông đàn ông đến vậy, Trí Tú biết được nguyên nhân thì cũng muốn đi nhưng tiểu Bùi xem ra không chịu, mắt không rời cô nương kia cuối cùng làm Trí Tú cũng bó tay ở lại nhưng đâu hay Trân Ni đang đứng sau lưng.

"Tướng công đúng thật là biết thưởng thức, cô nương đó nhìn rất hấp dẫn" nghe được tiếng Trân Ni ở phía sau Trí Tú hết hồn quay lại, sao lần nào nàng cũng bị bắt tại trận

"Ni nhi đừng hiểu lầm, ta định đi nhưng tiểu Bùi muốn ở lại cũng đành chịu" biết là bị oan nhưng lần nào cũng không giải thích được.

"Hiền nhi ngươi cũng có hứng thú sao?"

Sáp Kì đặt nghi vấn với tiểu Bùi mới chết.

"Không có là nhị ca kéo ta đến đây, ta là muốn đi theo mọi người" kết giao với đám huynh đệ như vậy thì làm sao yên nhà yên cửa cho được.

"Đúng là ta kéo tiểu Bùi đến đây nhưng là hiếu kỳ, sau khi biết được thì cũng định đi, ta thề không có nhìn cô ta, Ni nhi nàng phải tin ta lần này"

Trí Tú không biết sao dạo này rất sợ làm Trân Ni giận, nên tốt nhất là hướng nàng giải thích rõ ràng.

"Phải đó Trân Ni, Tú đệ không phải là người như vậy, muội tin đệ ấy đi, tỷ cũng đứng ra bảo đảm" cũng chỉ có Thái Anh là tốt với Trí Tú.

"Nể mặt tỷ tỷ ta tạm tin lần này, tuyệt đối không có lần sau" lúc thả đèn xong quay qua không thấy Trí Tú thì lại thấy mất mát nên quyết định đi tìm, ai dè mình bận suy nghĩ còn Trí Tú thì lo đi ngắm vũ nữ thoát y, Trân Ni chỉ mong lúc đó có kinh công bay đến mà bắt Trí Tú trở về, bịt mắt lại không cho nhìn ai khác, nàng cố gắng lắm mới đến được sau lưng Trí Tú mà người kia xem ra không biết nên chỉ còn cách lên tiếng.

Trí Tú được bỏ qua thì cũng hướng tỷ tỷ cười cười, còn tiểu Bùi thì sau này trả thù sau, định nắm tay Trân Ni bảo mọi người về nghỉ mai đi sớm, dù gì kế bên đã là Giang Ninh, chơi như vậy đủ rồi, nhưng chưa kịp đi thì xảy ra chuyện.

___//___

Nay lười quá nên ra 1 chap thui nha mng 🥲


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net