Chương 3: Trà con rể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm nha hoàn trong phủ đến chuẩn bị cho đôi vợ chồng trẻ đổi y phục để chuẩn bị dâng trà cho vợ chồng Khánh Nam vương. Nghe tiếng gõ cửa Trí Tú tỉnh giấc liền đi đến bên giường nói nhỏ với Trân Ni

"Mau cởi lớp ngoại bào ra, ta ra ngoài mở cửa cho họ vào"

Hiểu được ý tứ của Trí Tú, Trân Ni làm theo giả vờ nằm trên giường như vẫn còn say ngủ, trong lúc cởi ngoại bào Trí Tú cũng tinh ý đem thương tích dấu đi. Bọn nha hoàn nhanh chóng dọn dẹp tân phòng, giúp Trân Ni thay y phục, nha hoàn dọn giường nhìn thấy vài vệt máu không khỏi cười khẽ còn nhân vật chính thì không hề hay biết. Có ai ngờ máu đó của Trí Tú hôm qua vì ngăn Trân Ni tự tử để lại.

Hai người nhanh chóng đến Nam Vương phủ thỉnh trà. Trí Tú cùng Trân Ni đúng là một cặp tiên đồng ngọc nữ, nhân gian khó đâu tìm ra một đôi phu thê thứ hai.

Trí Tú hôm nay diện trang phục màu đỏ xẩm, khoát bên ngoài phong y màu trắng tô thêm nét phong lưu, dáng vẻ oai hùng ẩn bên trong một thư sinh nho nhã trên tay cầm quạt giấy.

Trân Ni chọn cho mình y phục màu xanh nước biển, không cần trang điểm cũng tôn lên vẻ đẹp cao quý của nàng. Hai người đi bên nhau quả thật làm đẹp mắt người xem.

"Quận chúa, tiểu Linh rất nhớ người" nha hoàn thân cận của Trân Ni vừa thấy tiểu thư nhà mình thì mừng mừng tủi tủi, dù mới xa có một ngày một đêm.

"Ngươi nha từ khi nào mau nước mắt đến vậy"

Một màn chủ tớ này Trí Tú đều thấy liền đưa ra đề nghị.

"Ni nhi hay để tiểu Linh tiếp tục bên cạnh nàng đi a"

Trân Ni tất nhiên không từ chối, lòng còn thầm cảm tạ. Tiểu Linh nghe quận mã kêu quận chúa thân mật cũng bất ngờ nhưng cũng đem lòng ngưỡng mộ "quận mã không chỉ đẹp hết phần nam nhi trong thiên hạ mà còn áp đảo cả nữ nhi, lại dịu dàng với quận chúa, con người này hơn Chung Nhân bội phần, mình phải đứng về phe quận mã mới được" đó tất nhiên chỉ là suy nghĩ của tiểu Linh, chưa gì đã bán đứng quận chúa nhà mình.

"Tạ ơn quận mã gia, hai người mau vào trong vương gia đang đợi".

Nhìn Trí Tú cùng Trân Ni tiến vào đại sảnh vợ chồng Khánh Nam vương không khỏi hạnh phúc, nụ cười rạng rỡ luôn ngự trị trên gương mặt cả hai.

"Cha, mẹ/nhạc phụ, nhạc mẫu mời dùng trà"

Cả hai hướng phu phụ Khánh Nam vương hành lễ vì Trí Tú không có cha mẹ, sư phụ lại ở xa nên chỉ có thể đến Nam vương phủ kính trà cho tròn lễ nghi, nếu sư phụ Trí Tú biết chuyện đệ tử thân yêu cưới vợ không biết vui mừng hay là khóc không ra nước mắt đây.

"Hai con đứng lên, nào ngồi đi, ngồi đi"

Vương phi vừa nói vừa đỡ con gái đứng lên, nhìn đứa con gái bà nuôi mười tám năm nay đã trưởng thành nên thấy vui trong lòng, con rể lại là một người tài hoa, tuấn tú khiến bà cảm thấy cả đời này như vậy quá đủ.

"Trí Tú ta nghe nói con không cha, không mẹ, được sư phụ dạy dỗ từ nhỏ, hay như vậy đi con cứ gọi chúng ta là cha, mẹ như Ni nhi cho thân mật"

Nghe lời này của Khánh Nam vương Trí Tú cảm động muốn rơi nước mắt, ngoài sư phụ, tỷ tỷ đây có thể xem là người thân của nàng, tuy chỉ lừa gạt nhưng cảm giác gia đình là lần đầu biết đến.

"Cha, mẹ xin nhận một lạy của Trí Tú"

Mọi người thấy hành động của Trí Tú nên bụm miệng cười, ai đời hiền tế đi dâng trà cho nhạc phụ, nhạc mẫu nay xem giống như Khánh Nam vương nhận được hài tử. Trân Ni nhìn Trí Tú cũng không nén được cười, đây là nụ cười duy nhất xuất hiện trên gương mặt nàng kể từ khi được thánh chỉ ban hôn "Xem ra ta phải tìm hiểu về con người này mới được, muốn có cha, mẹ vậy sao", lẽ dĩ nhiên Trân Ni đâu biết chuyện này quan trọng với Trí Tú.

Vương phi nhìn thấy nụ cười của Trân Ni bà an lòng phần nào, vì mấy ngày nay thấy con gái không vui, nụ cười cũng tắt hẳn, cứ nghĩ đứa con này không chịu mối lương duyên ép buộc xem ra bà lo xa, sáng nay nghe bà mai kể lại chuyện nhà hoàn dọn phòng đã thấy thì gánh nặng trong lòng cũng được gỡ xuống "con gái đúng là con gái có phu quân như Trí Tú thì ai lại không thích", ý nghĩ này cũng thật bá đạo.

"Đứng lên, đứng lên, không cần phải hành đại lễ như vậy đâu Tú nhi"

Khánh Nam vương thật sự xem Trí Tú thành con ruột, xem con gái thành con dâu nên mới kêu như vậy. Chỉ có một mình Trân Ni là con, nên khi gặp được hiền tế hoàn hảo như Trí Tú ai lại không vui được chứ, xem thành con trai ruột cũng phải. Trí Tú cảm nhận được tình cảm từ Khánh Nam vương mắt cũng đỏ hoe, sư phụ thường ngày cũng chỉ gọi nàng là tiểu Tú, sư tỷ kêu Tú muội chứ không ai gọi nàng là Tú nhi thân mật như vậy, cũng may bản thân không phải người dễ bộc lộ cảm xúc nên nén lại được.

"Cha bỏ quên Ni nhi rồi"

Câu nói cộng với vẻ mặt làm nũng của Trân Ni thật đáng yêu làm Trí Tú vì thế cũng ngây người nhìn nàng, từ đêm qua đến giờ nhìn người đối diện mới tràn đầy sức sống như vậy.

"Tâm can bảo bối của ta sao mà không thương con được chứ, Tú nhi con phải thay ta chăm sóc, yêu thương Ni nhi, nó mà có mệnh hệ gì ta hỏi tội con đấy"

Mặc dù yêu quý hiền tế nhưng Khánh Nam vương cũng phải lên giọng, một mặt nhắn nhủ, mặt khác lấy lòng con gái cưng.

"Cha, mẹ yên tâm con sẽ dùng cả tính mạng để bảo hộ Ni nhi, làm nàng sống vui vẻ"

Trí Tú nghĩ đây là cách tốt nhất để đền đáp ơn tình vợ chồng vương gia dành cho mình. Còn vợ chồng vương gia nghe được liền gật đầu cười lớn, hài lòng với lời kiên định đến từ vị hiền tế tài ba. Nhưng đến Trân Ni thì đó lại thành suy nghĩ khác, làm lòng nàng như có nước chảy.

"Thôi chúng ta vào ăn cơm, hai đứa chắc cũng đói rồi"

Lời của vương phi nói ra mới giản một màn tình cảm gia đình cảm động lòng người không thì đến trưa, trên bàn ăn tiếng nói tiếng cười vì thế cũng rơm rã.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net