Chương 32: Ghen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Các cô nương chờ nảy giờ thì ba người Trí Tú, A Lệ và tiểu Bùi cũng đã đến, nhìn họ cười nói vui vẻ, đặc biệt là Trí Tú và A Lệ làm hai người tâm trạng đang vui bị trùng xuống.

"Cha nói có chuyện cần làm nên mọi người ăn cơm trước không cần phải chờ" A Lệ nhìn thấy ba người kia chưa cầm đũa thì lên tiếng, đâu biết sắp có tai họa giáng đầu.

"Ni nhi có chuyện gì? Sao không ăn cơm nhìn ta làm gì? Đây là nấm mà nàng thích ăn nhất mau ăn nha" thấy Trân Ni nhìn mình như vậy Trí Tú cũng không biết lý do, chỉ còn cách gấp thức ăn để làm hòa, linh cảm có chuyện xấu xảy ra.

"Trí ca ca muội cũng muốn ăn nấm"

A Lệ ngồi bên cạnh Trí Tú làm nũng, muốn nàng gấp thức ăn cho mình, Trí Tú cũng thuận tay gấp cho A Lệ còn tỏ vẻ âu yếm, hành động này làm Trân Ni và Thái Anh tức điên, thấy tình hình có vẻ không ổn nên Tiểu Bùi đi trước, không quên kéo theo Sáp Kì hai người ra ngoài ăn cho lành.

"Nhị ca, muội và Sáp Sáp có chuyện đi trước, mọi người ở lại dùng cơm vui vẻ" Sáp Kì cũng không ngại tiểu Bùi nắm tay dẫn đi.

"Tỷ tỷ, sáng sớm tỷ nói đau đầu thì không nên ăn đồ nhiều dầu mỡ, ăn rau xanh sẽ tốt cho sức khỏe"

Trân Ni biết A Lệ quan tâm Thái Anh nên đem nàng ra gây sự chú ý, không cho bám theo Trí Tú.

"Cảm ơn muội, nhìn muội khuôn mặt nhợt nhạt chắc là mất ngủ, không nên ăn nấm, uống chút canh cho mát"

Tình thế thay đổi, Trí Tú và A Lệ nhìn thấy hai người kia quan tâm qua lại lẫn nhau thì nóng mặt, họ bị bỏ rơi, cách này là họ nghĩ ra không thể để gậy ông đập lưng ông nên làm tới.

"A Lệ, ca cũng muốn uống canh, muội mau lấy cho huynh"

A Lệ nghe Trí Tú gọi thì làm, nàng đang bị lời của Trân Ni làm phân tâm "Thái Anh không khỏe sao? Bị bệnh sao?", cũng không quên đem canh đưa cho Trí Tú.

Trân Ni thấy Trí Tú nãy giờ trong mắt chỉ có A Lệ nên càng tức, đứng dậy bỏ đi không thể ăn tiếp được nữa, nàng còn nghĩ mình với Trí Tú thật sự không có cơ hội. Thấy Trân Ni bỏ đi, Trí Tú cũng không còn tâm trạng ăn cơm, liền đuổi theo nàng, nàng chỉ giúp A Lệ đánh tâm lý tỷ tỷ nhưng lúc đó cũng muốn xem phản ứng của Trân Ni khi thấy mình thân thiết với cô gái khác, nàng rất muốn biết biểu hiện của Trân Ni. Lúc nãy thấy Trân Ni và Thái Anh quan tâm nhau nàng cũng có chút ghen ai kêu bỏ hết phần nấm mà nàng gấp chỉ ăn canh của tỷ tỷ.

Trên bàn ăn, Thái Anh cũng không biết làm sao lại có vẻ bực bội, khó chịu, nàng biết rõ ràng A Lệ và Trí Tú đều là nữ nhi, mình cũng không ngoại lệ "không lẽ mình cũng như Trí Tú yêu một cô nương?" Thái Anh lắc lắc đầu, xua đi cái suy nghĩ khủng khiếp này, nàng không bao giờ nghĩ mình lại có cảm giác như vậy, đứng lên muốn trở về phòng, không muốn nhìn thấy A Lệ, nàng muốn bình tâm lại.

Nhìn thấy Thái Anh liên tục ôm đầu, A Lệ lo sốt vó, thấy nàng đứng lên thì chạy qua đỡ, A Lệ tuy là bài kế thu hút sự chú ý nhưng khi thấy Thái Anh không quan tâm mình chỉ lo cho Trân Ni thì nàng lại sợ, sợ chỉ có bản thân đơn phương, sợ Thái Anh không để ý mình, xem mình bình thường như mọi người mà đối xử.

"Thái Anh ngươi không sao chứ? Ngồi nghỉ một lát ta đi mời đại phu"

"Không cần ngươi quan tâm, ta muốn về phòng, bản thân là thầy thuốc ta biết mình cần gì" Thái Anh nhìn cũng chẳng nhìn lại còn không cho A Lệ chạm vào mình, trực tiếp trở về phòng, cũng không để ý nàng gọi mình là "Thái Anh" chứ không phải "Phác tỷ tỷ".

Cảm giác này A Lệ rất sợ, Thái Anh không cần nàng...

"Ngươi có là gì đâu mà được người ta để ý, tự bản thân ảo tưởng thì đáng đời. Thái Anh ngươi có biết? Cả đời này Lạp Lệ Sa không cần hạnh phúc, chỉ cầu ngươi bình an vui vẻ, dù có làm gì cũng có ta bên cạnh bảo vệ, không cho ai làm hại ngươi, lúc nào cần hãy quay đầu nhìn lại phía sau, có A Lệ ta đang dõi mắt theo nàng"

Những lời này A Lệ rất muốn nói nhưng không thể, Thái Anh sẽ khinh bỉ, xa lánh, hận nàng cũng không chừng, vậy làm sao bảo vệ, làm sao che chở được người mình yêu, A Lệ cứ thế mà vừa chạy vừa khóc.

Bên này Trân Ni cũng không biết nàng đã đi được bao lâu bao xa, chỉ thấy trước mắt xung quanh toàn là đá, Lạp tiêu cục cũng lớn thật, càng đi càng bị lạc, nàng nhìn hiện tại chỉ có mình cùng với không gian yên tĩnh xung quanh không một tiếng động làm mình sợ hãi "Trí Tú không đuổi theo mình, bỏ mặt mình thật sao?" cùng với suy nghĩ thì nước mắt tự dưng chảy xuống, nghe thấy tiếng động phía sau lòng nàng có chút mong đợi, vừa quay đầu lại đã thấy năm tên mặt áo đen tay cầm đao từ từ tiến đến.

"Các ngươi là ai? Không được qua đây"

Trân Ni sợ hãi, nàng chỉ đi về phía sau, bọn này nhất định sẽ hướng nàng gây khó dễ, có khi mất mạng ở đây cũng không chừng

"Cô nương xinh đẹp không cần phải sợ, chúng ta không làm hại đến cô nếu cô nương đi theo chúng ta một chuyến" tên đứng giữa lên tiếng nói.

"Có chết ta cũng không theo các ngươi!"

Nếu rơi vào tay bọn chúng sớm muộn gì cũng chết, hiện tại bắt nàng đi chắc có lý do, có thể dùng nàng làm con tin uy hiếp Trí Tú, nghĩ đến Trí Tú Trân Ni lại đau lòng "lúc này ngươi đang ở đâu, quận mã?"

"Vậy xin đắc tội" tên ở giữa đi lên định khống chế Trân Ni, Trân Ni cũng không dám mở mắt đối diện, vừa cảm nhận được có bàn chạm vào mình liền bị hắt ra, tên đó hình như bị đá ra xa, tiếng la khi rơi xuống thật thảm thiết.

Trí Tú khi đuổi theo Trân Ni cũng không nghĩ nàng chạy nhanh như vậy, lại để mất dấu, mặc dù biết trong tiêu cục sẽ an toàn nhưng lòng nàng như lửa đốt linh cảm có chuyện không tốt, cố gắng theo cảm giác mà tìm Trân Ni, cũng mai nàng đến kịp nếu không Trân Ni xảy ra chuyện, khi nhìn thấy tên kia sắp chạm vào nàng Trí Tú không suy nghĩ nhiều bay đến đá hắn một cú văng vào vách đá, viên đá phía trên vì có ngoại lực tác động nên rơi xuống đè chết hắn.

"Ni nhi nàng không sao chứ?"

Nếu Trân Ni mà xảy ra chuyện gì Trí Tú sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình, nhìn thấy nàng khóc thì chỉ biết dùng tay lao đi, mặt kệ còn bốn tên kia đang nhìn.

"Trí Tú ta không sao, Trân Ni biết người sẽ đến cứu ta, ta không sợ" nói không chưa đủ cũng hướng Trí Tú mà ôm chặt, Trí Tú mĩm cười hạnh phúc, xoa xoa lưng nàng an ủi.

"Ni nhi đứng đây, ta giải quyết bọn chúng rồi quay lại bên nàng" Trân Ni gật đầu, hai người tách nhau ra, Trí Tú để Trân Ni sau lưng, đối diện với những tên còn lại.

"Ai phái các ngươi đến đây? Chuyện lần trước cũng là do các ngươi làm?"

"Không nói nhiều chúng ta liều chết với hắn, trả thù cho các huynh đệ" bốn tên này không gây khó dễ cho Trí Tú, chỉ vài chiêu là kết liễu được ba tên, Trí Tú để lại một tên mà điều tra.

"Nếu ngươi nói ai là chủ mưu, ta tha ngươi một mạng"

"Ta thà chết cũng không nói"

Thấy hắn có ý định tự tử nên Trí Tú định điểm huyệt đạo ai dè mất mưu, từ trong tay áo hắn phóng ra phi tiêu, Trí Tú né được nhưng phi tiêu bay đến đúng vị trí Trân Ni, Trí Tú sợ hãi dùng cây quạt đánh lạc hướng bay của phi tiêu cứu Trân Ni một mạng.

"Trí Tú cẩn thận!"

Trân Ni hô lên một tiếng nhưng không kịp, sau khi phóng quạt đánh bay phi tiêu vừa quay lại, tên kia đã dùng con dao nhỏ đâm thẳng lên bả vai Trí Tú, hiện tại con dao đang nằm trên vai Trí Tú, nàng lảo đảo lùi ra sao, tên kia thừa dịp Trí Tú bị thương định lấy mạng hai người nhưng A Lệ vô tình xuất hiện từ sau đâm hắn một kiếm lấy mạng.

"Trí Tú ngươi không được xảy ra chuyện, mau mở mắt nhìn ta, Trí Tú"

Trân Ni vừa nói vừa khóc, nàng sợ rất sợ, lúc nãy đối đầu với mấy tên kia nàng không sợ, chết cũng không nhưng rất sợ Trí Tú xảy ra chuyện bỏ lại nàng nên ôm Trí Tú cứng ngắt trong lòng.

"Tẩu tẩu mau đưa ca ca về trị thương, vết thương rất nặng để mất máu nhiều rất nguy hiểm, còn phải mau lấy con dao ra"

A Lệ vì muốn bình tâm nên về phòng lấy kiếm ra đây tập luyện, mỗi khi nàng buồn điều đến đây luyện kiếm, nếu hôm nay nàng không xuất hiện thì hai người không biết sẽ xảy ra chuyện gì.

"Ni nhi ta không sao... nàng đừng lo... tỷ tỷ, chỉ có chỉ tỷ tỷ mới có thể trị thương... không để ai khác... A Lệ mau đưa ta đi gặp tỷ tỷ... chỉ có tỷ tỷ... tỷ tỷ..."

Chưa nói hết câu thì Trí Tú đã ngất, Trân Ni và A Lệ cũng không biết vì sao Trí Tú chỉ nói để Thái Anh trị thương, hai người cũng không nghĩ nhiều đem Trí Tú về cho Thái Anh, dù sao Thái Anh cũng là đại phu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net