Chương 38: Đêm hoa đăng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian cũng trôi nhanh mới đây mà họ đã đến Giang Ninh được hơn một tháng, mọi chuyện được giao phó Trí Tú đã làm xong chỉ còn ngồi chờ kết quả, về thân thế của bản thân nàng cũng không đủ nhân lực để triều tra, mặc dù trong thư sư phụ bảo đi tìm Lạp Minh giúp đỡ nhưng Trí Tú cũng không mở lời, chuyện triều đình đã làm ông thấy rối nếu nhờ thêm chuyện của bản thân thì chỉ gây khó, nên tạm thời để lại.

Ngày mai phải hồi kinh, đêm nay lại có hội hoa đăng nên mọi người quyết vui chơi cho đã, không khí ở đây thật náo nhiệt, nam thanh nữ tú đều kéo nhau ra đường để tìm uyên ương.

"Nhị ca, nhị tẩu hai người không cần phải đi sát vậy đâu, không khí vui vẻ như thế mà nhìn cả hai sao lại khó chịu thế kia?"

Người lên tiếng không ai khác là Châu Hiền, cũng phải thôi Trí Tú và Trân Ni là đang đề phòng các cô nương, công tử cứ nhìn chằm chằm ai mà không ghen, sợ buông tay ra có kẻ chạy vào dành lấy.

"Sáp Sáp, tiểu Bùi ta nghe nói trong ngày này nếu vị cô nương nào có đối tượng ưng ý thì trao cho họ khăn tay, còn nếu nhận được quà tặng là cây quạt có hình đôi ngỗng từ vị công tử thì có nghĩa chấp nhận họ tiến đến, hai người cũng tranh thủ đi, ta chỉ sợ Trân Ni bị người khác quấy rầy, hai người đang độc thân kia mà sao không thử?"

Trú Tú nếu không nói chỉ sợ tiểu Bùi được nước lấn tới, sẵn tiện lôi chuyện này ra xem phản ứng của ai kia.

"Muội không thèm, Sáp Sáp chúng ta ra kia thả đèn trời, nghe nói ghi điều ước lên đó cầu nguyện sẽ rất linh nghiệm"

Châu Hiền sợ lát nữa sẽ có người tặng quạt hay Sáp Kì vô ý làm rơi khăn tay bị ai nhặt được thì khổ nên kéo nàng đi, cũng may Sáp Kì không từ chối đi theo nàng.

"Hiền nhi ngươi cũng tin chuyện này sao, được rồi chúng ta đi, ta muốn thử thả đèn xem thế nào"

"Kệ hai người họ đi Ni nhi chúng ta đến tửu lâu kia nghỉ một lát, nghe nói lát nữa sẽ có pháo hoa, trên kia sẽ ngắm được, tỷ tỷ, A Lệ hai người cũng đi chứ?"

Trí Tú nhận thấy đi ngoài đường không ổn nảy giờ biết bao nhiêu cặp mắt nhìn vào Trân Ni, chỉ hận không thể đem nàng ôm vào lòng không cho họ nhìn.

"Ca ca muội cũng không muốn đứng đây, lúc nãy không cho huynh đi rồi mà không nghe bây giờ hối hận chưa, chúng ta mau vào trong, nếu không sợ xảy ra chuyện" A Lệ cũng ghen không thua Trí Tú, nắm tay kéo Thái Anh đi trước không cần nàng đồng ý hay không.

"Trí Tú ta thấy A Lệ có biểu hiện lạ từ khi bước chân ra khỏi cửa có vẻ như không vui, suốt quảng đường không rời mắt khỏi tỷ tỷ, nhìn đám công tử hướng về tỷ tỷ như muốn ăn tươi nuốt sống"

"Không có gì, A Lệ lúc nào không quan tâm tỷ tỷ đâu, tỷ tỷ không sao, không thấy khó chịu là được rồi, ta cũng không thích họ cứ nhìn vào nàng hay tỷ tỷ, chúng ta đi thôi"

Trí Tú chỉ có cách nói qua lo, không biết khi biết được sự thật Trân Ni sẽ đối xử với họ ra sau hiện tại nếu được thì cứ hưởng thụ.

Bốn người vừa cùng ăn vừa cùng trò truyện vui vẻ, bất chợt A Lệ nhớ ra điều gì hướng Trí Tú hỏi tới.

"Ca ca tiểu Bùi hình như đối với Sáp Sáp là như chúng ta.... A... A..." chưa nói hết chân đã truyền lên một trận đau tê dại, mặt miếu quay qua bên Thái Anh nhưng bị nàng lạnh lùng không để ý.

"Lệ Sa muội nói tiểu Bùi làm sao, giống chúng ta là thế nào?"

Trân Ni không hiểu ý tứ của A Lệ nên hỏi cho rõ.

"Trân Ni muội đừng nghe A Lệ nói lung tung, chuyện tiểu Bùi bám theo Sáp Sáp mọi người điều biết chỉ là ngày mai chúng ta hồi kinh, Sáp Sáp phải ở lại đây nên không biết tiểu Bùi sẽ phản ứng ra sao"

Thái Anh mà không nhanh chân thì không biết giải thích sao với Trân Ni.

"Xem ra ngày mai khó mà chia tay, nên cứ để hai muội ấy vui vẻ, Ni nhi ăn món này đi"

Trí Tú cũng không quên liếc A Lệ làm nàng bây giờ thui thủi một mình.

"Phải rồi!"

"Cái gì nữa, sao ngươi không yên được một chỗ vậy?"

Nghe A Lệ tự dưng đang im lặng lại lên tiếng, Thái Anh sợ nàng nói bậy nên lên tiếng cảnh cáo trước.

"Thái Anh nàng sao lại giận, ta không có làm gì hết, chỉ muốn nói với tẩu tẩu sau này gọi ta A Lệ được rồi tính ra chúng ta là người một nhà không cần khách sáo"

Sau khi nói xong cũng cười lấy lòng Thái Anh làm đôi vợ chồng đối diện bật cười với tình huống này, A Lệ như con chuột nhỏ mà sợ bị mèo ăn thịt nên khúm na khúm núm.

"A Lệ muội cũng thất thú vị, nếu ta mà là nam nhân chắc sẽ có hứng thú với muội"

"Không được!"

Lời này là tỷ muội nhà họ Phác phát ra, Trân Ni chỉ đùa một chút ghẹo A Lệ mà làm hai người kia phản ứng tức thì.

"Hai người làm sao lại phản ứng mạnh thế?"

Trân Ni cũng rất tò mò với biểu hiện này, còn A Lệ thì chỉ chống cằm xem kịch hay lần này giải thích không được thì chết chắc.

"Ni nhi hiện tại nàng là người có phu quân, lại còn Chung... không thể đi thích A Lệ được"

Trí Tú quýnh lên nên nói gì cũng chẳng biết.

"Haha... Haha tướng công chàng nghĩ đi đâu vậy, ta chỉ ghẹo A Lệ làm sao đối với muội ấy như đối với Trí... đối với nam nhân được"

Định nói ra tên Trí Tú nhưng không biết vì sao lại xấu hổ không thốt lên được.

Trí Tú nghe thấy lời này thì tâm trạng đang vui bị rơi xuống vực thẩm "Ni nhi đâu biết mình thân phận, nàng chỉ đối với nam nhân... thậm chí là còn chờ Chung đệ, thời gian bên nàng đang dần bị rút ngắn".

"Trí Tú ngươi sao vậy, sao lại không vui?"

Trân Ni thấy Trí Tú tự dưng mất hứng nên nàng cũng muốn hỏi

"Không có gì, mọi người ăn cơm, xem xong pháo hoa chúng ta về, mai còn lên đường, A Lệ muội muốn đi theo chúng ta phải nói với Lạp tiền bối một tiếng không được trốn nhà đi lần nữa"

"Muội biết rồi, ca không cần nhắc, lo cho mình đi"

Những lời này chỉ có Trân Ni là không hiểu chứ những người còn lại đều biết.

Không khí vui vẻ không biết vì sao mà trùng xuống, làm tâm trạng muốn xem pháo hoa cũng không còn nên mọi người là về sớm. Nhìn thấy Trí Tú đầy tâm trạng khi nãy đến giờ Trân Ni cũng muốn biết lý do, nàng muốn hỏi nhưng không biết bắt đầu từ đâu chợt nhớ đến chuyện gì đó nàng đi đến bàn tìm vật mình cần tìm

"Trí Tú tặng ngươi"

Trân Ni đưa túi thơm màu tím đến trước mặt Trí Tú

"Ni nhi tặng ta sao, túi thơm này nàng làm lúc trước ta cứ tưởng..."

"Ngươi không thích sao?"

Trân Ni chặn lại câu nói của Trí Tú từ đầu đến cuối nàng làm túi thơm này là tặng cho tướng công chứ không ai khác.

"Ni nhi đừng hiểu lầm ta rất thích, rất đẹp, cảm ơn nàng"

Trí Tú cũng không nghĩ nhiều nhận lấy, tặng ai cũng được hay vì mục đích gì cũng được nàng hiện tại chỉ quan tâm Trân Ni, túi thơm này nàng sẽ giữ cẩn thận xem như kho báo mà cất giữ.

"Trí Tú ngươi đừng nghĩ nhiều ta..."

Chưa nói hết câu Trân Ni đã bị Trí Tú ôm vào lòng, nàng cũng bất ngờ nhưng không phản ứng, thuận thế ôm lại Trí Tú.

"Đừng nói gì hết, nàng chỉ cần cho ta ôm một lát là được"

Hai người cứ đứng đó đến khi tắt nến thì lên giường ngủ, Trí Tú tuy là nhắm mắt nhưng chưa ngủ nàng bận suy nghĩ

"Ngày mai hồi kinh, đại ca và tam đệ cũng về trước mấy ngày, Trân Ni và tam đệ sắp gặp lại nhau, sao ta lại không muốn, muốn ích kỷ giữ nàng bên cạnh, một năm cũng được rồi Trí Tú sẽ biến mất khỏi thế giới của nàng hoàn toàn..."

Thấy được Trí Tú vẫn chưa ngủ nên Trân Ni liều một phen quay sang ôm Trí Tú thủ thỉ bên tai làm Trí Tú tim như ngừng đập

"Tướng công không cần nghĩ lung tung, đến khi hồi kinh Trân Ni sẽ hướng ngươi nói rõ"

Trí Tú không biết Trân Ni ám chỉ điều gì nàng mặc kệ ôm thật chặt Trân Ni vào lòng mà ngủ, mọi chuyện để ông trời quyết định.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net