Chương 41: Hiểu lầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỗ mà Trân Ni hẹn Chung Nhân là nơi hai người lần đầu gặp mặt, chỉ vì một chút tham vui mà sau khi thấp nhan cầu nguyện, Trân Ni đã lén ra phía ngoài cửa sau chùa Kính An ngắm cảnh, xém chúc bị phi lễ may được Chung Nhân cứu hai người cũng bắt đầu hẹn ước từ chỗ này.

"Trân Ni để nàng đợi lâu thật có lỗi"

Chung Nhân không ngờ Trân No lại đến sớm hơn mình trong lòng càng vui hơn, nàng hẹn hắn ra đây đúng ở chỗ này chứng tỏ muốn hai người ôn lại chuyện cũ.

"Chung tướng quân cũng đến sớm, vẫn chưa đến giờ hẹn, Trân Ni tiện thể đi cầu an rồi ghé qua"

Trân Ni muốn bắt đầu từ đâu thì kết thúc ở đó không có chuyện như Chung Nhân nghĩ nên từ đầu đã phân gõ ranh giới.

"Ở đây không phải hầu phủ cũng chỉ có hai chúng ta nàng không cần xưng hô xa lạ như vậy có thể gọi ta như xưa" Chung Nhân bắt đầu có linh cảm không hay.

"Dù ở đâu, có hay không có người chúng ta cần phải xưng hô phải phép, Chung tướng quân có thể gọi Trân Ni là quận chúa hay nhị tẩu như mọi người"

Trân Ni cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm khi nói ra những lời này, thậm chí có điều vui mừng vì chuyện với Chung Nhân qua buổi nói chuyện hôm nay sẽ xem như quá khứ, nàng sẽ hướng đến hiện tại và tương lai bên cạnh Trí Tú.

"Tại sao? Trân Noi nói ta biết nàng bị ủy khuất gì Chung Nhân này sẽ đòi lại cho nàng"

Chung Nhân nghe được những lời Trân Ni thì kích động nhìn thẳng mà hỏi như muốn ăn tươi nuốt sống, ánh mắt cũng tràn đầy căm phẫn.

"Chung tướng quân hiểu lầm, những lời Trân Ni nói là thật tuyệt đối không bị ai ép buộc, nay ta là người đã có phu quân, Trí Tú không chỉ là hầu gia mà còn là ngươi nhị ca gọi như thế là phải phép, Trân Ni không muốn ai hiểu lầm đặc biệt là Trí Tú mong Chung tướng quân hiểu cho"

Đối với sự kích động của Chung Nhân, Trân Ni có lường trước nhưng không ngờ nó lại lớn đến vậy làm nàng có phần sợ, hôm nay ra ngoài chỉ mong nói rõ mọi chuyện không hề có đề phòng nên quyết định đi một mình, nàng bây giờ hối hận khi không cho tiểu Linh đi theo ngộ nhỡ có chuyện gì thì hối hận.

"Haha... haha... haha Trân Ni nàng cũng thật nhẫn tâm, cưới nhau chưa được ba tháng mà nàng đã bỏ rơi, quên đi Chung Nhân, ta còn ảo tưởng một ngày nào đó đem nàng về bên cạnh, bất chấp xảy ra chuyện gì nhưng xem ra thất bại, tình yêu hơn một năm qua là thất bại"

Những lời của Trân Ni luôn văng vẳng bên tai làm tim hắn như có ai đang bóp chặt, trong thâm tâm không phục vẫn muốn cướp Trân Ni về bên cạnh.

"Chung tướng quân thật xin lỗi, có lẽ lúc trước là do Trân Ni ngộ nhận, được huynh cứu thì sinh lòng ái mộ, thêm muốn trả ơn, bản thân chưa từng tiếp xúc chuyện nam nữ yêu đương nên đã gây ra hiểu lầm, nay Trân Ni biết được cảm giác yêu một người là thế nào nên mong huynh hiểu cho"

Trân Ni đánh cược một phen nàng quyết tâm nói rõ chỉ mong Chung Nhân hiền lành mà nàng biết vẫn như ngày xưa không gây khó dễ.

"Hay cho hai từ ngộ nhận, chỉ vì hai từ này mà nàng muốn chối bỏ mọi chuyện, xem ra nhị ca đúng là dịu dàng, yêu thương, chiều chuộng muội rất tốt nên hai người mau phát sinh tình cảm còn Chung Nhân thì là một võ tướng tối ngày chỉ biết chém giết lại thêm không biết ăn nói nên nàng mới thay đổi nhanh như vậy?"

Chung Nhân bây giờ quay qua đổi lỗi cho vợ chồng Trí Tú phụ nghĩa nên ăn nói lung tung.

"Huynh sai rồi, ta chưa từng chê huynh là một võ tướng thậm chí là mến mộ, Trân Ni hiện tại chỉ nhận ra mình đang yêu thật lòng, khi nào huynh tìm gặp được một người mà hễ người đó vui huynh cũng vui, người đó buồn huynh muốn làm cho họ vui, thậm chí người đó đau một huynh còn đau gấp trăm gấp ngàn lần thì huynh sẽ hiểu"

"Trân Ni hiện tại Chung Nhân ta rất đau, nàng có biết?"

Chung Nhân đi đến bên Trân Ni nhìn thẳng vào đôi mắt, đôi tay đặt lên vai nàng, hắn muốn nhìn rõ đây có phải là Trân Ni mà hắn từng yêu, sau mỗi lời nói như muốn cắt đi một miếng thịt trên người hắn.

"Chung tướng quân nếu không giữ được bình tĩnh hôm khác ta cùng tướng công đến thăm ngài, bây giờ xin về trước, ra ngoài đã lâu e không tiện"

Trân Ni nhận thấy Chung Nhân càng nói chuyện càng không ổn nàng cũng không muốn dây dưa, nói như vậy đã đủ rõ, Chung Nhân bây giờ đã thay đổi không còn vẻ hiền lành hiểu chuyện như xưa.

Chung Nhân định ôm Trân Ni vào lòng giữ nàng chặt bên người nhưng khi nhìn thấy thân ảnh Trí Tú đang núp sau cây đa cầu duyên thì hắn thay đổi chiến thuật

"Nhị ca, huynh đúng thật là đến đây, xem ra hai người thật lòng qua mặt Chung Nhân, nếu đã bất nghĩa với ta trước thì ta chỉ thuận tình đáp lại, Trí Tú từ nay trong mắt ta ngươi là kẻ thù mà Chung Nhân muốn hạ nhất"

"Xin lỗi nàng Trân Ni, nãy giờ ta có chút bất ngờ nên kích động đã làm nàng sợ, hiện tại Chung Nhân nghĩ thông chỉ mong nàng và nhị ca hạnh phúc, ta chỉ có một điều duy nhất muốn xin nàng lần cuối, nàng có thể ôm ta một cái xem như chia tay được không?"

Chung Nhân buông đôi tay khỏi vai Trân Ni, dùng ánh mắt ôn nhu nhìn Trân Ni cũng không quên liếc về Trí Tú khẳng định ai kia cũng đang nhìn chằm chằm qua đây.

"Như vậy không phải lễ"

Trân Ni cũng bất ngờ với sự thay đổi đột ngột của Chung Nhân nhưng vẫn có ý định từ chối nàng không muốn thân mật với ai khác ngoài Trí Tú.

"Chỉ lần cuối không được sao, từ nay chúng ta chỉ còn là tình nghĩa huynh muội, muội cũng không ban cho ta được một ân huệ cuối cùng, chỉ ôm mà làm khó muội đến thế, xem như Chung Nhân sai đi"

Chung Nhân biết Trân Ni dễ mềm lòng, nên cố thuyết phục hai người lại đang nói chuyện có phần vui vẻ, xa xa Trí Tú không nghe được gì chỉ nhìn thấy họ cử chỉ ôn nhu thì Chung Nhân càng đạt được mục đích.

"Được rồi, sau cái ôm này chúng ta xem như bằng hữu" Trân Ni suy nghĩ đắn đo đưa ra quyết định khó khăn "Trí Tú chỉ mong tối nay nói rõ với ngươi"

Trân Ni vươn tay ôm Chung Nhân, Chung Nhân thuận tiện đặt tay lên eo nàng, trong mắt Trí Tú màn này thật đẹp, đôi nam nữ yêu nhau thật là hạnh phúc, đáng lẽ nàng đến đây là để xin vòng uyên ương nhưng bây giờ không cần thiết, từ lúc thấy Trân Ni chủ động ôm Chung Nhân thì tim nàng chính thức vỡ vụn, không muốn xem họ ân ái chỉ làm mình đau khổ nên vô lực bước đi, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống.

"Đau... đau quá Ni nhi, ta cứ nghĩ nàng hạnh phúc thì ta cũng hạnh phúc nhưng hiện tại bản thân lại ít kỷ, chỉ muốn là người duy nhất đem lại hạnh phúc cho nàng, ta thật nguyền rủa bản thân sao không phải là nam nhân để đường đường chính chính yêu nàng, nhìn nàng và tam đệ thân mật ta chỉ muốn chạy, chạy đi thật xa, hiện tại Trí Tú không có dũng khí đối mặt với nàng sợ sẽ làm ra chuyện tổn thương ngươi Ni nhi"

Trí Tú cũng không buồn mà chạy nàng cứ từ từ cất bước, trong đầu chỉ nghĩ đến Trân Ni, cũng cười bản thân sao lại có suy nghĩ muốn mình là nam nhân nếu như thế thì có được gặp, làm phu thê với Trân Ni.

"ẦM" cú va chạm không hề nhẹ

"Trí Tú đệ làm sao mà thất thần đi không nhìn đường?"

"Đại ca, huynh có hơn gì đệ, nếu đã không vui huynh đệ chúng ta đi uống một chuyến, uống cho quên hết mọi chuyện, quên luôn cả trời đất càng tốt"

Trí Tú trước khi đứng lên cũng kịp lau đi nước mắt không để Hải Dần phát hiện nhưng với đôi mắt đỏ hoe đó ai mà không nhận ra.

"Được hôm nay huynh đệ ta không say không về, uống để giải tỏa nỗi lòng, uống để quên bản thân mình là ai"

Hải Dần và Trí Tú quyết định không đến quán Chiêu Anh tránh bị quấy rầy, hiện tại chỉ có họ mới hiểu nỗi lòng của nhau, địa điểm cũng không phải đâu xa lạ là tiêu xuân viện, ở đó không chỉ thoải mái mà còn vui vẻ.

Sau khi đạt được mục đích thấy Trí Tú quay đầu đi Chung Nhân cũng không làm khó Trân Ni, xin về trước, còn Trân Ni đâu hay sự hiện diện của Trí Tú, trong lòng xem như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, muốn quay về thật nhanh gặp Trí Tú. Chung Nhân thấy Trân Ni đi thì cũng bước ra từ góc cây đã núp gần đó chỉ chờ Trân Ni về trước.

"Hôm nay như vậy là đủ, Chung Nhân cần làm một quân tử trước mặt nàng Trân Ni, còn Trí Tú huynh không được vui vẻ bao lâu nữa đâu, thái sư e là đã phái người tới Kim gia, chờ món quà của chúng ta đi"

Sau câu nói là giọng cười làm cho cả chim chóc quanh đó bay tán loạn, gần đó có kẻ áo đen cũng dùng kinh công bay đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net