Chương 46: Sáp Kì gặp nguy hiểm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quyết định ở lại Kim gia là một quyết định mà theo Sáp Kì là sáng suốt, ở đây nàng cảm thấy yên bình cảm nhận rất rõ tình yêu thương gia đình, tuy là chưa nhớ gì nhưng tình cảm của Kim bá mẫu làm nàng lưu luyến không muốn đi mặc dù bên cạnh Châu Hiền cứ thôi thúc nàng về kinh thành.

"Sáp Sáp con chưa ngủ sao còn ở đây, ta có mang cho con cái áo mao khoác vào kẻo lạnh"

Sáp Kì đang ngắm trăng hưởng thụ không khí trong lành thì nghe được lời nói ấm áp cùng sự quan tâm của Kim bá mẫu thì càng cảm động, nàng xem Kim bá mẫu như mẹ chứ không còn là dì.

"Dì, Sáp Sáp ngồi đây một lát sẽ đi ngủ, người còn chưa nghỉ ngơi ra đây làm gì?"

"Ta chưa ngủ được nhìn con lại nhớ đến đứa con gái bất hạnh, mười tuổi đã sơ ý làm thất lạc không biết hiện tại sống chết ra sao..."

Kim bá mẫu cũng không kìm được nước mắt khi nhớ về con gái, không khi nào là bà quên đi đứa con thân sinh của mình, lúc nào cũng muốn tìm lại chỉ tiếc mười năm trước không có tin tức thì hiện tại càng khó tìm.

"Dì, con có nghe biểu ca nói về chuyện của biểu tỷ, người không cần lo lắng con tin biểu tỷ phước lớn mạng lớn hiện giờ đang sống vui vẻ ở đâu đó chỉ là quên đường về, dì sớm muộn cũng sẽ tìm được biểu tỷ"

Sáp Kì thấy Kim bá mẫu khóc thì cũng an ủi, nàng biết người vì chuyện này mà mười năm nay ăn không ngon ngủ không yên lúc nào cũng muốn tìm con gái.

"Cảm ơn con, ta không sao, tìm lại được con xem như ta an ủi được phần nào, tỷ tỷ trên trời linh thiêng phù hộ để con về Kim gia, có con bên cạnh ta xem như có con gái dưỡng già"

Kim bá mẫu thật xem Sáp Kì như cháu ruột mà nói lời thật lòng, có thể cả đời này không tìm được con gái nhưng có cháu gái bên cạnh xem như cũng mãn nguyện, khi chết cũng có thể ăn nói với tỷ tỷ.

"Dì, mình mau vào nhà thì hơn sợ biểu ca không thấy lại lo lắng đi tìm"

Hai người chỉ vừa kịp đứng lên thì có có đám người bay từ nóc nhà đến vị trí của cả hai, trong tay toàn là đao xem ra đến đây không có ý tốt.

"Các người là ai sao lại dám đột nhập Kim gia?"

Sáp Kì và Kim bá mẫu sợ hãi ôm nhau cùng bọn bịt mặt nói chuyện

"Nếu không muốn nơi này máu nhuộm thành sông thì mời Sáp Kì cô nương đi theo chúng tôi một chuyến"

"Các người nhầm rồi, ở đây không có ai tên là Sáp Kì"

Sáp Kì nghe cái tên này thì cảm thấy có chút mơ hồ, cũng sợ hãi mà chống cự lại bọn họ.

"Nếu Sáp Kì cô nương không nghe lời chúng tôi chỉ còn cách ra tay"

Vừa nói xong cả bọn cùng song lên muốn tách Kim bán mẫu ra khỏi Sáp Kì, đao định chém xuống thì bị ám khí ngăn lại

"Mẹ, biểu muội hai người không sao chứ, có con ở đây đừng sợ"

Kim Bích Nhơn nghe có tiếng động nên chạy ra xem cũng may kịp thời cứu được hai người

"Lại thêm có kẻ muốn chết, các huynh đệ hôm nay chém giết thoải mái"

Một mình Kim Bích Nhơn đấu với hơn mười người thì thật không đủ sức, chỉ cần bốn tên vây quanh những tên còn lại hướng đến Sáp Kì gây khó dễ, nhìn thấy mẹ mình bị chúng dùng sức đẩy ra đầu đập vào đá bất tỉnh Kim Bích Nhơn quyết định liều chết với bọn họ

"Dì, dì tỉnh lại... thả ta ra... thả ra"

Sáp Kì bị bọn chúng kéo đi thì la lớn nàng còn chưa biết Kim bá mẫu ra sao nên ra sức chống cự, có tên định ra tay với nàng thì bị người của mình ngăn lại

"Chủ nhân dặn phải bắt sống không được gây thương tích, ngươi muốn chết sao?" mấy tên này xem ra rất nghe lời.

"Các ngươi mau thả tiểu Sáp Sáp ra, ta liều mạng với các ngươi"

Châu Hiền nghe có tiếng đánh nhau thì cũng chạy ra, trước khi đi cũng không quên tập hợp gia nhân ra giúp sức, vừa đến thấy bọn người lôi kéo Sáp Kì muốn đưa nàng đi thì cũng liều mình chạy đến. Kim gia là một phú hào lớn ở Giang Ninh nên gia nhân có người có võ công là chuyện không lạ, cùng một lúc bị nhiều người kéo đến đám người bịt mặt cũng buông ra Sáp Kì giải quyết trước những kẻ cản đường, Sáp Kì thoát ra được thì cũng chạy đến Kim bá mẫu xem người thương tích.

Bên này Kim Bích Nhơn cũng không phải một chọi bốn nên lấy lại thế thượng phong giết được mấy tên, còn Tiểu Bùi thì võ công có hạn đang bị hai tên áo đen vây lấy, Kim Bích Nhơn vẫn đang bị giữ chân không thể nào ra tay cứu giúp, Châu Hiền vừa làm rơi thanh kiếm trên tay thì tên kia cũng vung đao bổ xuống

"Hiền nhi"

Sáp Kì nhìn thấy Châu Hiền gặp nguy hiểm đến tính mạng thì lo lắng, không biết làm sao mà nàng có thể chắn trước mặt tiểu Bùi dùng chân đá hắn một cước lấy mạng, những tên còn lại cũng bị nàng thu phục một cách nhanh gọn nhẹ nhàng, tiểu Bùi cứ nghĩ lần này mình đi chầu Diêm La vương, trước khi chết nghe Sáp Kì gọi một tiếng Hiền nhi cũng mãn nguyện nhắm mắt chờ chết thì chỉ nghe bọn người kia kêu la thảm thiết

"Hiền nhi ngươi không sao chứ, có bị thương ở đâu, sao không nói chuyện đừng làm ta sợ"

Sáp Kì nhìn thấy Châu Hiền không nhúc nhích thì càng lo lắng vừa hỏi vừa ôm nàng vào lòng

"Tiểu Sáp Sáp ta không sao, ngươi thật là lợi hại"

Tiểu Bùi không ngờ tiểu Sáp Sáp thường ngày có phần liễu yếu đào tơ nhưng lúc này thật là mạnh mẽ có phần hung tợn đánh bọn đó không còn đường lui trong đầu lại lo sợ Sáp Kì nhớ được mọi chuyện nên mới có thể sử dụng võ công thành thạo

"Nếu ngươi không sao mau đứng lên, ta qua xem dì thế nào"

Chưa kịp xoay người tên áo đen giả chết đã dùng cục đá hắn lấy được đánh thẳng vào sau gáy của Sáp Kì làm nàng không kịp trở tay mà ngất xỉu lên người tiểu Bùi, tiểu Bùi cũng thuận tay nhặt lấy thanh kiếm mà đâm tên đó xuyên ngực

"Sáp Sáp tỉnh lại, ngươi không sao chứ?"

Châu Hiền vừa nói vừa lây người Sáp Kì nhưng vô ít nàng đã bất tỉnh

"Tiểu Bùi mau đem mẹ và biểu muội vào phòng, Thu Cúc mau mời đại phu đến đây, còn các ngươi lo dọn chỗ này cho sạch sẽ"

Sau lời dặn của Kim Bích Nhơn thì mọi người ai làm chuyện nấy, tiểu Bùi nhìn thấy phía sau đầu Sáp Kì chảy máu mà lo lắng nàng không muốn Sáp Kic xảy ra chuyện, mặc dù trước đây rất ư không thích nhưng hiện tại chỉ biết không thể không có Sáp Kì cảm giác này nàng cũng không giải thích được

"Ông trời nếu ông đã cho Sáp Kì sống lại làm một con người mới thì không được mang cô ấy đi, cô ấy vẫn chưa vui vẻ được bao lâu, nếu có thể ta tình nguyện lấy tuổi thọ của mình đổi cho Sáp Kì, cầu xin ông..."

"Các ngươi đúng là lũ vô dụng, ta đào tạo các ngươi thật là phí sức, lần nào cũng thất bại quay về đã vậy tất cả người ta phái đi đều chết không còn một tên, một Kim gia yếu kém mà cũng không làm được chuyện, rốt cuộc mấy năm qua các ngươi đã luyện tập thứ gì?"

Vừa nói hắn vừa dùng roi mây từ trên đánh xuống những tên áo đen quỳ phía dưới, dù có dùng lực cỡ nào những tên đó đều không hề lên tiếng

"Thái sư người nên bảo trọng thân thể không nên vì bọn người này mà làm hại bản thân, các ngươi cũng lui xuống đi" tên này xem ra là quân sư cho Trấn An

"Chuyện bên Chung Nhân thế nào?"

"Chung Nhân hiện đang rất hận Trí Tú nên hắn một lòng một dạ đi theo chúng ta, chính tay bọn thám thính theo dõi Chung Nhân báo lại hắn vừa bị Trân Ni từ chối nên càng kích động, thái sư có thể dựa vào điểm này mà giúp hắn mạnh mẽ hơn"

"Đúng thật là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, nhưng xem ra hắn không phải là anh hùng, nếu từ đầu ta lôi kéo được Trí Tú thì đã không nhìn đến hắn, không sao không được con xe thì ta cũng có có tượng, các người cứ chờ đó đi".


.
Nay đăng nhiêu thui nha mọi người, mai hứa đăng 5 chương, uy tín 😎


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net