Chương 48: Sáp Kì trở lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáp Kì đã hôn mê một ngày một đêm nhưng Châu Hiền cũng không rời nửa bước ở lại chăm sóc, nàng muốn người Sáp Kì thấy đầu tiên sau khi tỉnh lại là mình nên tự bản thân chiếu cố nàng.

"Tiểu Sáp Sáp, đại phu nói vết thương của ngươi không nguy hiểm, sẽ mau tỉnh lại sao còn chưa thấy, Kim bá mẫu lớn tuổi mà còn tỉnh sớm hơn cô, sao cô không mở mắt nhìn ta?"

Lâu lâu Châu Hiền lại tự nói chuyện một mình, nàng cũng là muốn Sáp Kì nghe được hay thấy ồn ào thì tỉnh lại nhưng đều vô ít.

Trong mơ Sáp Kì nhìn thấy có người ngoại hình giống y chang bản thân đang âu yếm, dùng lời lẽ mê hoặc vị công tử đang mang áo giáp màu trắng nhìn rất giống Trí Tú chưa kịp biết hai người họ làm thì lại thấy Chu Hồng Cẩm đang ra sức đuổi theo muốn giết bằng được người kia, nàng cũng không biết vì sao lại khó thở, gục xuống nhưng chẳng ai để ý từng người từng người một xuyên qua bản thân.

"Sáp Kì con phải tập luyện võ công, nếu không sau này sẽ bị ức hiếp, hôm nay không luyện được này chiêu thức thì không cho ăn cơm", "Ta nói con không nghe sao, lại trốn đi chơi còn hại đại ca bị thương hôm nay đánh con mười roi như cảnh cáo, đem nhốt vào nhà củi không cho ăn cơm"

Nàng lại thấy một bé gái trạc chừng chín, mười tuổi đang bị một lão bá râu tóc bậm trợn đánh đập không thương tiếc, xem ra nó rất đau đớn, cực khổ không được yêu thương, thấy cảnh này tim lại đau lên, muốn chạy đến giải thoát đứa bé thì làn khói từ đâu xuất hiện đưa nàng đến trước bờ vực thẳm, sau lưng là đoàn người ngựa đang kéo đến, nàng hoang mang không biết làm gì thì xuất hiện câu nói vang cả núi rừng.

"Nhảy xuống, nhảy xuống đi Sáp Kì, nhảy xuống... Sáp Kì nhất định phải báo thù... báo thù"

"Không... không ta không biết ai là Sáp Kì, ta không phải Sáp Kì... không..."

Nàng bịt tai không muốn nghe những lẽ lời kia nó chỉ làm đầu thêm đau, nàng chống cự không muốn nhảy thì như có một bàn tay vô hình đẩy nàng xuống.

"Không... A... A... A"

"Sáp Sáp cô tỉnh lại rồi, Sáp Sáp nhìn ta, ngươi làm sao?"

Thấy Sáp Kì nãy giờ đầu đổ đầy mồ hôi, miệng luôn lẩm bẩm làm Châu Hiền sợ nên ra sức lay người Sáp Kì mong nàng sớm tỉnh lại.

"Hiền nhi ta sợ, ta sợ lắm Hiền nhi"

Sáp Kì ôm Châu Hiền vào người, vừa trải qua cơn ác mộng nên nàng cảm thấy sợ rất sợ, trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh xa lạ, những ký ức mà nàng đã quên hiện tại lần lượt rủ nhau kéo về, nàng nhớ ra mọi chuyện nhưng khi thấy Châu Hiền đang quan tâm, chăm sóc cho mình thì lại luyến tiếc, muốn ôm vào lòng, trong lòng hiện tại rất phức tạp.

"Sáp Sáp con không sao chứ, chuyện gì, sau lại la lớn như vậy?"

Kim bá mẫu nghe tiếng la thì cũng giật mình chạy qua xem Sáp Kì, thấy người đến thì Châu Hiền cũng buông ra Sáp Kì cho Kim bá mẫu đến gần.

"Dì, con chỉ thấy ác mộng, sợ quá nên mới hét lớn, quấy rầy dì, làm người lo lắng"

Nhìn thấy ánh mắt quan tâm cùng cử chỉ xoa đầu thì làm Sáp Kì lấy lại tinh thần, cũng bình tĩnh trả lời, nàng nhìn ra được người phụ nữ này thật sự đối tốt với mình xem mình như con cháu trong nhà mà đối đãi, lại nhớ đến đây chỉ là sắp đặt nàng còn mối thù không đợi trời chung cần phải giải quyết.

"Chuyện vừa rồi làm con hoảng sợ mau nằm xuống nghỉ ngơi, hiện giờ đã không có chuyện gì xảy ra"

"Dì vết thương của dì không sao chứ?"

Không biết tại sao Sáp Kì lại muốn quan tâm đến vấn đề này, nàng định lợi dụng họ để thực hiện kế hoạch trả thù nhưng xem ra không nở.

"Bá mẫu vẫn chưa khỏe người về nghỉ ngơi đi, để con chăm sóc Sáp Sáp được rồi"

Châu Hiền thấy mình bị bỏ rơi thì cũng lên tiếng lấy lại công bằng, cũng mong Kim bá mẫu về nghỉ tịnh dưỡng cả hai điều bị thương không thể để họ chăm sóc cho nhau.

"Được rồi, tiểu Bùi con ở lại chăm sóc Sáp Sáp giúp ta, nếu không khỏe thì báo người hầu một tiếng, con cũng ở đây một ngày một đêm, lát nữa ta bảo người đem ít đồ tẩm bổ đến cho hai đứa"

"Tạ ơn bá mẫu, người đi thông thả"

Những lời này của Kim bá mẫu điều được Sáp Kì ghi nhớ, nàng không ngờ Châu Hiền lại đối tốt với mình như thế, trước kia khi còn đối đầu nàng cũng nhìn thường thấy tiểu Bùi vài lần nhưng lại không ngờ là một vị cô nương, võ công tuy kém nhưng cũng rất kiên cường giết không ít thủ hạ, binh lính, hiện tại lại thấy tiểu Bùi quan tâm mình mà sinh ra hảo cảm, tính ra nàng mất nợ cha con nhà họ Bùi ân tình rất lớn.

"Sáp Sáp thấy trong người thế nào đầu còn đau không, sao lại lắc đầu?"

Sáp Kì đang nghĩ không biết làm thế nào để trả thù, lợi dụng những người này thì thấy không nở thật quá đáng, nàng cũng không muốn nhưng hiện tại không có cách vẫn là đang đấu tranh tư tưởng.

"Hiền nhi không có vấn đề gì, ta cảm thấy đói ngươi ra ngoài kiếm gì cho ta ăn đi"

"Được, ta đi liền Sáp Sáp cô nằm nghỉ ngơi, ta sẽ quay lại liền"

Nếu còn nhìn thấy Châu Hiền chỉ sợ nàng đau đầu chết mất "bọn người áo đen muốn bắt ta gặp chủ nhân, không lẽ cha còn bọn tay sai hay có một thế lực nào khác, xem ra hiện tại chỉ có hắn mới có thể giúp, không được, phải tịnh dưỡng cho khỏe mới có thể điều tra tìm ra hắn, xem ra phải lợi dụng các ngươi dù không muốn" mặc dù trong thâm tâm không muốn nhưng vì trả thù bắt buộc nàng phải làm vậy, tính ra người thân của Trí Tú dù có đối xử tốt với nàng đến đâu thì cũng là kẻ thù, nàng tự nghĩ không được mềm lòng.

"Sáp Sáp có ít cháo ngươi mau ăn cho khỏe, ta nghĩ đồ ăn dầu mỡ không tốt cho người bệnh nên đem cháu đến, để ta đút ngươi"

Châu Hiền tự đỡ Sáp Kì ngồi dậy cũng không cho nàng tự ăn.

"Hiền nhi cảm ơn ngươi, nếu có một ngày ta làm chuyện có lỗi với ngươi thì chỉ là bắt đắt dĩ, xin lỗi"

Sáp Kì không kiềm chế được bản thân khi nhìn thấy hành động quan tâm của Châu Hiền cũng không suy nghĩ mà thốt ra lời nói mà theo Châu Hiền là có phần vô nghĩa.

"Ngươi không cần khách sáo, có gì mà xin lỗi, Sáp Sáp có làm gì ta cũng bỏ qua, mau ăn"

Châu Hiền nghe lời nói ngọt ngào của Sáp Kì thì tim bay lên chín tầng mây có nghe được gì nhiều mà cảm thấy lạ.

"Ngươi đúng là đầu óc đơn giản, sau này có bị ức hiếp đừng nhờ ta giúp"

Sáp Kì dùng tay chỉ vào trán của tiểu Bùi làm nàng đỏ mặt, cũng không biết mở miệng nói gì, hai người im lặng đến khi ăn hết chén cháo thì Châu Hiền chỉnh sửa lại giường cho Sáp Kì nghỉ ngơi, nàng cũng về phòng mà tắm rửa nói gì chứ một ngày một đêm không ngủ đúng thật rất mệt.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net