Chương 50: Yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Trân Ni đã tỉnh nhưng vẫn nằm trên giường cho Thái Anh bắt mạch hai người còn nháy mắt với nhau chỉ có điều mọi người ở xa nên không ai thấy, vừa chuẩn bị đứng dậy chưa mở miệng đã bị Trí Tú hỏi không biết đường trả lời.

"Tỷ tỷ Ni nhi thế nào, sao lại nôn còn nữa nàng còn ngất đi, chẳng hay bệnh gì có nghiêm trọng?"

Trí Tú thấy Trân Ni ngất thì trong lòng như lửa đốt sợ nương tử xảy ra chuyện, trong mắt mọi người màn này thật đúng là phu thê hạnh phúc yêu thương lo lắng cho nhau, Trân Ni cũng chỉ cười với biểu hiện hiện tại của Trí Tú.

"Sở Vân, chúc mừng đệ đã được làm cha"

Những lời này còn lợi hại hơn cả pháo hoa nó không chỉ làm mọi người bất ngờ mà cả Trí Tú và Chung Nhân đều chết đứng. Chung Nhân rốt cuộc cũng biết được mãi mãi sẽ không có được Trân Ni, khi thấy nàng ngất đi hắn cũng muốn là người ôm nàng, quan tâm nàng nhưng không thể chỉ còn cách đau lòng nhìn Trí Tú làm hết mọi chuyện mà hắn nghĩ chỉ có mình mới được làm, nay lại nghe Trân Ni mang trong người đứa con của Trí Tú thì càng hận muốn ngay chỗ này giết chết cả hai mới làm cho bản thân bình thường trở lại, cũng chẳng nói chẳng rành bỏ chạy khỏi phòng.

Trí Tú cũng không ngờ Trân Ni lại mang thai, nàng không thể hiểu làm sao mà nhanh đến thế "Chung Nhân và Trân Ni xa nhau hơn cả tháng mới gặp lại mấy ngày sau có thể trừ khi..." nàng không muốn nghĩ nữa chỉ làm bản thân thêm đau lòng, giận hai người thật sự làm chuyện đáng xấu hổ sau lưng mình, lại nhìn Chung Nhân ra về vội vã mà chẳng kịp lên tiếng, nếu hắn không về không biết Trí Tú có làm điều gì dại dột.

"Nhị ca thật là ghê gớm, nhanh như vậy nha, đệ và nương tử cưới trước huynh nhưng xem ra không bằng nhị ca, vợ chồng đệ về sớm hai người từ từ nói chuyện"

Sau lời của Tang Đại thì tất cả cũng cáo biệt, Trí Tú cũng chẳng còn sức mà đưa họ ra cửa, Trân Ni ở trên giường nghe mọi người nói tới nói lui cũng đỏ mặt, xấu hổ cũng may là nằm trên giường nếu không sẽ không biết đối mặt ra sao, lại nghĩ không biết lát nữa sẽ giải thích thế nào, hiện giờ chỉ muốn biết trong lòng Trí Tú nghĩ gì.

Thái Anh và A Lệ là hai người cuối cùng ra khỏi phòng cũng không quên đóng cửa, nếu Trí Tú không quá chú tâm vào chuyện Trân Ni mang thai thì sẽ bắt gặp được biểu hiện vui mừng của hai người vừa mới bước đi, lúc nảy Thái Anh cũng vui vẻ hướng Trí Tú báo tin vui chứ không phải dáng vẻ kinh ngạc hay lo sợ, chẳng phải Thái Anh biết chuyện này là không thể trừ khi Trân Ni đúng như Trí Tú nghĩ.

"Quận mã người đang lo lắng cho danh dự bản thân, trách Trân Ni làm chuyện có lỗi, như vậy có thể cho Trân Ni một cái hưu thư để người không thấy ấm ức"

Trân Ni không những nói mà còn khóc nhắm đúng điểm yếu của Trí Tú để ra tay.

"Ni nhi nàng đừng nghĩ bậy ta không có chỉ là bất ngờ một chút, nàng đừng khóc, mau nằm xuống nghỉ ngơi, tránh động thai nhi thì khổ cho cả bản thân lẫn đứa bé"

Trí Tú cũng không biết tại sao trong lòng đang tức giận đùng đùng nhưng khi nghe những lời của Trân Ni thì mặc kệ chăm sóc cho nàng trước đã cũng thật lòng quan tâm đến đứa bé dù sao đây cũng là một sinh mạng.

"Quận mã không để ý đứa con không phải của mình?"

Trân Ni càng nói càng làm tim Trí Tú như ngừng đập nhưng không vì thế mà muốn từ bỏ Trân Ni, nếu được nàng muốn cả này giữ mẹ con Trân Ni bên người mà chăm sóc chỉ sợ người có lòng mà ai kia thì nhẫn tâm.

"Không để ý, chỉ cần Ni nhi cho phép ta sẽ chăm sóc mẹ con nàng đến khi ta chết đi thì đối với Trí Tú là một hạnh phúc lớn, đời này sống như vậy đã mãn nguyện"

Trí Tú muốn cho Trân Ni thấy được sự thật lòng nên cũng nắm tay nàng mà truyền đi niềm tin.

"Người thật không để ý, người có muốn biết đứa con này là của ai?"

"Không cần, chỉ cần Ni nhi bên cạnh ta là đủ, những chuyện còn lại ta không quan tâm, hơn nữa ta cũng xem như đã làm cha, đứa con này chẳng phải của phu thê chúng ta sao, nó sẽ mang họ Phác, ta muốn nó là con gái giống nàng xinh đẹp, dịu dàng lại còn biết cầm kỳ thi họa ta sẽ dạy cho nó ít võ công để khi cần có thể bảo vệ bản thân, con trai cũng tốt nhưng phải mạnh mẽ không được yếu đuối như ta nhưng mà vẫn là thích con gái hơn. Còn nàng, nàng muốn... Ni nhi xảy ra chuyện gì sao lại khóc chẳng phải nói khóc sẽ không tốt cho thai phụ"

Trí Tú cứ thao thao bất tuyệt, mắt và tay dáng chặt ở bụng Trân Ni dĩ nhiên đâu biết Trân Ni cảm động thế nào, quay lên thấy nương tử khóc thì cũng lính quýnh lau đi nước mắt.

"Trí Tú sao ngươi lại đối tốt với Trân Ni như vậy, tại sao khi biết ta có lỗi với người mà không giận, ta thật có lỗi với ngươi tướng công"

Trân Ni cũng không ngờ Trí Tú lại có thể vẽ lên bức tranh tương lai như vậy đẹp, lòng lại thấy hạnh phúc tim cũng nhói lên đập mạnh hơn, mặc dù biết là đang gạt người nhưng cũng muốn nó trở thành sự thật, nàng muốn cùng Trí Tú có những đứa con của riêng mình.

"Ni nhi nếu có thể nàng quên hết đi mọi chuyện, cùng ta bắt đầu cuộc sống mới, ta hứa sẽ yêu thương nàng, yêu con của chúng ta, Ni nhi ta yêu nàng, Trí Tú này yêu là nương tử của mình Kim Trân Ni, trong trái tim ta cả đời này đều là hình bóng của nàng mãi mãi không ai có thể thay thế, chúng ta không cần làm phu thê chi thực Trí Tú chỉ xin nàng đừng rời xa ta, mỗi tối chúng ta chỉ ôm nhau ngủ là ta đã thấy mãn nguyện"

Trí Tú hoàn toàn tỉnh táo nói những lời thật lòng với Trân Ni nhưng vẫn còn sót lại lý trí không quên những điều quan trọng, nàng thà cả đời lừa dối Trân Ni chứ không muốn mất đi người mình yêu.

Trân Ni nghe được chính miệng Trí Tú nói yêu mình một lần nữa, lại không để ý nàng thất tiết còn mang thai con của người khác thì lòng càng yêu Trí Tú hơn "tướng công của mình thật sự là yêu mình, có thể nói là yêu đến hồ đồ nhưng mặc kệ ta cũng là yêu ngươi tướng công" cũng không thua kém liền nắm tay Trí Tú đặt lên tim mà nức nở.

"Trí Tú, Trân Ni cũng yêu ngươi, yêu rất nhiều, mong ngươi tha lỗi đã lừa gạt"

Trí Tú cùng một ngày nghe liên tục những tin chấn động thì nàng thật muốn bất tỉnh nhân sự, nhưng được Trân Ni nói yêu thì không kiềm chế được bản thân lao đến ôm nàng vào lòng, không quên dùng nụ hôn âu yếm đặt lên trán Trân Ni.

"Trí Tú không nghe nhầm hay đang nằm mơ nếu là nghe nhầm ta thà mãi mãi không nghe được nữa để giữ lời này trong tim, còn nếu là mơ ta tình nguyện cùng nàng mơ hoài giấc mộng này không tỉnh lại, ta yêu nàng Ni nhi, Trí Tú ta thật hạnh phúc, chúng ta là yêu nhau, trong tim có nhau, chỉ mong nàng đừng giận ta chứ nàng không làm gì để ta giận"

"Quận mã là thật, tất cả đều là thật, Trân Ni yêu nhất là tướng công ngươi Trí Tú"

"Phải rồi nàng đang có mang chúng ta không được ôm nhau lâu quá kẻo làm con khó chịu, bắt đầu từ ngày mai nàng không được đi lại lung tung, ta sẽ bảo nhà bếp làm thật nhiều món ngon bồi bổ cho cả hai mẹ con, bây giờ không còn sớm nàng nghỉ ngơi, ngày mai chúng ta sẽ suy nghĩ tên đặt tên cho con"

Trí Tú thật sự xem đây là đứa con của mình, muốn có con đến phát điên lại không chịu nhìn biểu cảm khuôn mặt của Trân Ni.

"Quận mã muốn đặt tên thì tự mình sinh mà đi đặt, Trân Ni không quan tâm"

Đang tốt đẹp bỗng dưng Trân Ni lại giận làm Trí Tú cũng chẳng hiểu lý do, ai biểu đang ôm lại tự dưng tách ra, còn nữa lúc nào cũng nghĩ Trân Ni làm chuyện có lỗi, chưa kể chỉ quan tâm đứa bé ở đâu ra mà bỏ quên luôn nàng, giận là phải rồi.

"Cũng may ta chỉ mới thử tướng công nếu thật là mang thai của Trí Tú ngươi nương tử như ta hẳn là bị cho ra rìa, mở miệng là đứa nhỏ muốn như vậy sao không tự mình cố gắng"

"Ni nhi ta làm gì không phải a, mặt nàng sao đỏ lên, phụ nữ mang thai đúng là tính khí thất thường, nếu nàng không muốn con mang họ Phác thì cũng không sao có thể theo họ nàng dù sao ta cũng chưa biết mình thật mang họ gì, họ Phác là của sư phụ người không trách ta đâu"

Trí Nhân mà nghe được câu này chắc tức chết, đứa đồ đệ mà ông thương yêu không tiếc thứ gì dạy dỗ nay chỉ vì lấy lòng nương tử mà quay sang hờ hững với ông.

"Quận mã như vậy cũng nói được, nếu có con cũng là mang họ của ngươi sao lại theo họ của Trân Ni... kỳ thật... kỳ thật ta và tỷ tỷ chỉ đóng kịch lừa ngươi, cũng là làm cho Chung Nhân hết hi vọng, thật xin lỗi đã gạt ngươi"

Trân Ni không muốn làm Trí Tú mơ mộng, hiện tại nàng cũng biết được tấm chân tình Trí Tú dành cho mình thì đã đủ, mọi chuyện nếu để đi quá xa chỉ sợ làm mọi người khó xử.

Trí Tú sau khi nghe Trân Ni thì cũng xem lại cả quá trình, nàng tự trách bản thân sao lại quên đi tỷ tỷ lời nói, nàng không phải bị Trân Ni lừa mà bị tỷ tỷ lừa, Trân Ni chỉ là vừa tiện giúp tỷ tỷ, trong lòng lửa giận bừng bừng muốn đi tìm Thái Anh tính sổ.

"Quận mã, ngươi là giận định bỏ mặt Trân Ni đi ra ngoài sao?"

Trân Ni thấy Trí Tú có vẻ giận lại đứng lên muốn bước đi, lòng nàng lo sợ Trí Tú bỏ mặt mình nên thuận tiện kéo lại giải thích.

"Ni nhi nàng hiểu lầm ta chỉ đi tìm tỷ tỷ đòi công bằng, bắt nàng chịu uất ức lớn như vậy"

"Không cho ngươi làm khó tỷ tỷ là Trân Ni nhờ tỷ ấy giúp đỡ"

"Được, được, không làm gì, ta ở lại với nàng hai người cũng thật là hết chuyện làm lôi chuyện này ra nói, ta làm sao đi giải thích với đám huynh đệ"

Tuy là nói vậy nhưng trong lòng lại vui mừng không tả, Trân Ni không có làm chuyện lén lúc sau lưng lại còn mở lời nói yêu chỉ có điều hụt hẵn là không có đứa bé cho nàng đặt tên.

"Không cần giải thích, chỉ cần tướng công cố gắng chúng ta sẽ mau chóng có con"

Trân Ni càng nói càng nhỏ chỉ thủ thỉ bên tai Trí Tú làm cả hai đỏ mặt cũng không biết làm gì, ngồi bất động mà ôm nhau, Trân Ni đã mở lời thì chỉ tội cho Trí Tú, hiện tại hai người đã nhìn nhận nhau nhưng xem ra thời gian sắp tới mới thật sự khó khăn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net