Chương 57: Bùi Châu Hiền gặp nạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường về Bùi gia trang tiểu Bùi như người mất hồn cứ đường thẳng mà đi cũng không biết bản thân đang nghĩ gì, đi đâu.

"Tiểu cô nương có vẻ không được vui đi với huynh đệ chúng ta một chuyến đảm bảo cô sẽ không thất vọng tình nguyện vui vẻ trở lại"

Châu Hiền phát hiện mình đang ở con hẻm nhỏ lại bị mấy tên lưu manh nói lời đùa cợt tâm trạng không tốt vì thế mà muốn trút giận.

"Nếu các ngươi có bản lĩnh hôm nay ta sẽ cho các ngươi biết thế nào là vui vẻ"

Nói xong cũng nhảy vào đánh với bọn lưu manh, tuy không có võ công nhưng những tên này nhìn tên nào tên nấy to con, Châu Hiền lại mấy ngày mấy đêm ít ăn ít ngủ khuôn mặt có phần nhợt nhạt thì khó mà hạ được bọn chúng, đánh được tên này thì lại có tên khác nhảy vào dần dần cũng đuối sức bị bọn lưu manh tóm được.

"Tiểu cô nương nhìn vậy mà cũng lợi hại nhưng không sao giờ cô là của chúng ta"

Hai tên giữ Châu Hiền ép sát vào tường cho tên đại ca ra tay trước bọn họ ai cũng cười khoái trí khi bắt được con mồi ngon.

"Thả ta ra, các ngươi biết ta là ai không, cha ta là Bùi Thế Bá, huynh đệ là người Chiêu Anh quán, nếu động đến ta các ngươi không có đất chôn đâu"

Châu Hiền từ đầu đến cuối mở miệng là hâm dọa hoàn toàn không cầu xin.

"Các huynh đệ hôm nay chúng ta sẽ làm con rể của người giàu có nhất kinh thành hơn nữa còn có thể ngồi ngang hàng với các công thần võ sĩ, các ngươi tha hồ mà hưởng thụ"

Tên cầm đầu nghe thì có phần sợ hãi nhưng hắn lại nghĩ vì muốn thoát thân mà Châu Hiền nói dối cũng làm hắn thích thú hơn, định đưa tay lên xé áo tiểu Bùi thì có một bàn tay ngăn lại còn bẻ ra phía sau, người này cũng hướng hai tên đang chế ngự Châu Hiền mà tán mấy bạt tay.

Bị tấn công bất ngờ mấy tên lưu manh vẫn chưa biết chuyện gì xảy ra đến khi nhìn lại thì thấy có vị cô nương còn đẹp hơn đang đứng trước mặt chúng

"Lại thêm một cô nương xinh đẹp, hôm nay huynh đệ chúng ta thật có lộc, cô nương cũng muốn vui vẻ cùng bọn ta?"

"Được, để ta vui vẻ với các ngươi"

Không chịu nổi mấy tên này càng gỡ chỉ dùng vài chiêu đã có thể giết sạch bọn chúng cũng là thay Châu Hiền đòi lại công bằng, cứ tưởng Châu Hiền khi nãy sẽ đối phó được với họ ai ngờ lại bị phi lễ, không nhẫn tâm nhìn cảnh này nên mới xuất hiện giúp một tay, cũng không biết tại sao tức giận giết cả bọn không chừa một tên, định dùng kinh công bay đi thì bị ôm từ phía sau.

"Tiểu Sáp Sáp, ta biết cô sẽ cứu ta, sẽ không bỏ mặt ta, đừng đi, chúng ta về Bùi gia trang trở lại cuộc sống như trước, ta tình nguyện vì cô mà cả đời không rời khỏi Bùi gia trang nửa bước chỉ mong cô từ bỏ thù hận ở bên cạnh Bùi Châu Hiền ta"

Châu Hiền từ khi gặp được Sáp Kì thì mừng trong lòng, thấy nàng sau khi cứu mình lại định bỏ đi nên tiến tới ôm người từ phía sau dựa đầu vào lưng Sáp Kì vừa nói vừa rơi nước mắt.

"Cuộc sống như trước của ta là một quận chúa, cha là vương gia, ngoài ra còn có một ca ca hết mực yêu thương mình nếu các ngươi có thể trả lại cho ta tất cả thì may ra mới xóa được hận thù này"

Dù rất cảm động trước những lời nói của Châu Hiền nhưng Sáp Kì phải nói lời đoạn tuyệt nàng vì báo thù không thể mềm lòng.

"Cô chỉ cần làm tiểu Sáp Sáp còn Sáp Kì xem như đã chết, đó chỉ là quá khứ không được sao?"

"Haha... thật nực cười ta là Sáp Kì không phải tiểu Sáp Sáp gì đó, từ đầu đến cuối cô chỉ đang gạt người gạt mình, mau buông tay nếu không ta không khách khí"

Sáp Kì sợ sẽ bị lời của Châu Hiền làm lung lay nên tốt nhất là bỏ đi, dùng sức để gỡ ra đôi tay đang ôm chặt từ phía sau.

"Cô là tiểu Sáp Sáp... là tiểu Sáp Sáp không phải Sáp Kì... mau trả lại tiểu Sáp Sáp đáng yêu hiền lành lại cho ta... ta không buông... nếu cô muốn thì giết ta đi"

Châu Hiền kích động trước những lời của Sáp Kì, nàng không lường gạt là cho đi những thứ tốt nhất sao lại chỉ nhận được những lời vô tình, lòng quá đau đớn vì thế mà càng ôm chặt hơn.

"Người Sáp Kì này muốn giết nhiều vô số kể, ngươi chỉ là một con kiến trong số đó không cần phải mất nhiều sức vẫn có thể lấy đi dễ dàng nhưng nể tình cha ngươi đã cứu ta một mạng hôm nay ngươi lại được ta cứu xem như chúng ta không ai nợ ai, mau buông ra để ta đi"

Sáp Kì cũng không biết tại sao lại không thoát được cái ôm của Châu Hiền, lòng thầm nghĩ tên này không phải vừa rồi rất yếu đuối để bị bắt nạt nhưng hiện tại xem ra rất khỏe, có hù dọa cỡ nào cũng vô ít.

"Sáp Sáp cô nợ là cha ta có muốn trả thì đi gặp ông ấy, còn ta với cô không ai nợ ai, hôm nay nợ cô một ân tình ta tình nguyện tùy cô xử lý miễn là đừng rời xa Bùi Châu Hiền này, trừ khi cô giết ta khi ta đó sẽ không bám theo cô mà gây sự"

Châu Hiền cũng buông xuống đôi tay đang ôm chặt, nàng kiệt sức thật sự chẳng muốn nói thêm lời nào, nếu không có tấm lưng của Sáp Kì làm điểm tựa thì không biết đã ngã từ khi nào.

"Ngươi tưởng ta không..."

Chữ "dám" bị nuốt vào trong khi mà Châu Hiền đã dùng môi ấn vào môi của Sáp Kì, khi được thả ra Sáp Kì cũng chưa muốn đi, quay đầu lại đối chất nói lý lẽ thì ai ngờ lại nhận được sự bất ngờ quá lớn làm bản thân cũng kinh động mở to đôi mắt nhìn đối phương.

Châu Hiền không ngờ mình lại đi hôn Sáp Kì, cảm giác này thật đặc biệt tim không ngừng chạy lên chạy xuống mắt cũng không nhắm nhìn thẳng. Vừa buông ra, Sáp Kì nhân cơ hội người kia quay lại nhìn mình trực diện, miệng định nói gì đó nhưng Châu Hiền không muốn nghe những lời nói này chỉ làm nàng thêm đau lòng nên cách tốt nhất là khóa chặt đôi môi kia.

Sáp Kì lần đầu được hôn lại là một cô nương người này đối với nàng không biết là loại tình cảm gì, cũng chẳng rõ mấy ngày qua để lỡ lộ trình đi theo Châu Hiền để làm chi, hai người lần đầu tiếp xúc thân mật hơn mức bình thường. Sáp Kì cảm thấy kinh mạch toàn thân như đảo lộn, nhanh chống lấy lại tinh thần vung ra một chưởng hướng ngay vai làm Châu Hiền bay vào vách tường ngất đi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net