Chương 59: Người dưng 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân cứ nghĩ bản thân sắp được làm nhục Trí Tú nên không đề phòng vì thế mà hưởng trọn tách trà nóng vừa ban, nhìn xung quanh không được huynh đệ bênh vực, Trân Ni cũng đứng bất động, tiểu Linh thì bụm miệng cười, lại thấy phong thái Trí Tú trở về bình thường mà tức giận tung đòn đánh tới, Trí Tú bình thường sẽ không đánh trả nhưng hôm nay thì khác cả hai cùng phân cao thấp kéo nhau ra ngoài.

Hải Dần và Tang Đại cũng không biết làm sao ngăn cản, cả hai đều là huynh đệ nay chỉ vì một chữ yêu thành ra mất kiểm soát, giúp người này cũng không được mà khuyên người kia cũng không xong chỉ đành hướng mắt xem họ đánh nhau.

Trân Ni cũng không ngờ mọi chuyện lại đi đến bước này, trách bản thân nếu không gây chuyện thì đâu có phiền phức, từ khi thấy Trí Tú xuất hiện đã nhận ra tâm trạng nàng không tốt nhưng nghĩ đến sự lừa dối thì con ác quỷ lại kéo đến cứ như vậy làm ra hành động khiến đối phương khổ sở mà bản thân cũng chẳng được vui, ánh mắt hiện tại chỉ nhìn theo Trí Tú lo lắng, hai người đánh nhau vừa mới xoay người thì Chung Nhân đã ngã xuống đất.

"Chung tướng quân người không sao chứ, còn thổ huyết, hầu gia đây là huynh đệ của ngài mà còn ra tay độc ác, muốn lấy mạng người sao?"

Trân Ni không chỉ chạy đến quan tâm Chung Nhân còn không phân biệt trắng đen liên tục trách mắng Trí Tú, hành động và lời nói làm Trí Tú thật sự buông xuống. Nàng không còn dũng khí để yêu Trân Ni huống hồ là làm cho người đó yêu mình, bàn tay nắm chặt cả người run run, ánh mắt nhìn thẳng Trân Ni, đi đến hai người.

"Ngươi muốn làm gì, cả người toàn sát khí, đánh bị thương còn chưa đủ, muốn lấy mạng?"

Thấy ánh mắt ai oán, bi thương lại phát hiện bản thân hoàn toàn không cảm nhận được đối phương đang nghĩ gì, rất lo sợ Trí Tú biến thành một con người khác không phải là người mà nàng quen biết thậm chí đã từng yêu, trong lòng không chấp nhận sự thay đổi đột ngột của Trí Tú, nàng muốn nhìn thấy là khuôn mặt vui vẻ, ánh mắt tràn đầy sự yêu thương chứ không phải là sự tuyệt vọng vô hình.

"Quận chúa biết cái gì là võ công, biết cái gì là lấy mạng, lại cảm nhận được Trí Tú đang mang sát khí, đúng thật là rất biết cảm nhận nhưng mà sai hết rồi. Ta đến đây chỉ nói với quận chúa một tiếng từ nay trở đi người làm chuyện của người, Trí Tú làm chuyện của Trí Tú, hai chúng ta là không xen vào chuyện của đối phương, có như vậy mới đúng là người dưng"

Nói lời bản thân không tưởng liền quay người bước đi, nàng sợ còn đối mặt với ánh mắt kia, gương mặt kia mà không kìm chế được chạy đến ôm Trân Ni vào lòng như vậy không phải chỉ làm bản thân thêm đau khổ mà sự thù hận của Trân Ni càng thêm sâu. Nước mắt cũng không tự chủ mà rơi xuống, bước đi như một cái xác không hồn, không chỉ tim đang đau mà lòng cũng quặn thắt, còn cảm nhận được sự khô khan nơi cổ họng miệng lại đắng chát, cũng không biết là để kiềm nén tiếng khóc hay muốn giải phóng sự khô khan nơi cổ họng mà Trí Tú cắn chặt môi đến bật máu, nàng cảm nhận được ánh sáng đang từ từ tắt đi.

"Ca ca/Trí Tú mau tỉnh lại"

Trí Tú không chỉ đi cả đêm không ngủ còn dầm nước, sáng lại bận chuyện Châu Hiền mà chưa ăn, chưa uống còn bị Trân Ni và Chung Nhân gây khó dễ, vừa rồi đánh nhau tại Chung Nhân giở trò nếu không cũng không biết chuyện gì xảy ra, hiện tại ngất đi làm mọi người kinh hoàng một phen cũng may A Lệ và Thái Anh kịp thời có mặt, nếu để bọn người Hải Dần xem xét e là không giữ được thân phận.

Câu nói của Trí Tú làm Trân Ni chết lặng, kết quả này bản thân chẳng phải đang chờ đợi nhưng sau khi nghe được lời nói dứt khoát, muốn cắt đứt thì trái tim cứ nghĩ ngủ yên đột ngột tỉnh dậy đập liên hồi, nó không làm bản thân sống lại mà cả người như rơi vào nỗi đau không đáy

"Không cho ngươi gọi Ni nhi ngươi liền gọi quận chúa, tại sao lại xa lạ, lại vô tình đến thế, đây chẳng phải bản thân ngươi muốn sao Trân Ni, luyến tiếc làm gì chứ?"

Khi thấy ánh mắt vô tình của Trí Tú tiến về phía hai người, bản thân biết được sẽ không gặp nguy hiểm nhưng rất sợ Trí Tú vì nóng giận mà làm ra chuyện hồ đồ chẳng khác nào hủy hoại bản thân, nàng không muốn đối phương xảy ra chuyện bất chắt nên nói lời cảnh tỉnh, trách bản thân sao lại nói lời vô tình làm đối phương hiểu lầm.

Tận đáy lòng trách Trí Tú đêm qua không phải nói yêu thương nhất cả đời là mình nhưng chỉ xảy ra chút chuyện đã bỏ cuộc, chưa kịp lên tiếng phản ứng đã thấy Trí Tú ngất đi. Tất cả mọi người đều giúp mang Trí Tú về phòng nhưng nàng hiện tại đứng còn không vững nói chi là đi, hận bản thân sao lại mềm lòng, cảm thấy lo lắng mà không làm được gì chỉ biết dõi mắt nhìn theo với tâm trạng đầy mâu thuẫn. Hiện tại chỉ muốn về phòng mà suy nghĩ tất cả mọi việc nhưng cũng muốn biết tình trạng hiện tại của Trí Tú.

"Trân Ni có thể giúp ta, nhị ca ra tay quá nặng như muốn lấy mạng, hiện tại Chung Nhân tự đứng còn khó nói chi tự về phủ"

Thấy vợ chồng Trí Tú đoạn tuyệt quan hệ, cuộc cãi vã xem ra rất khó cứu vãn, muốn nhân cơ hội mà chọc tức Trí Tú để dành lại Trân Ni càng sớm càng tốt.

"A Tài mang Chung tướng quân về phủ, lấy ngân lượng hầu phủ trên đường mời một vị đại phu tốt chữa trị cho y"

Hiện tại không có Trí Tú trước mặt, Trân Ni cũng chẳng muốn nhìn nói chi là giúp hắn chuyện này chuyện nọ, a Tài nhanh chóng đưa Chung Nhân đi trong sự ngỡ ngàng của hắn, mọi chuyện lại thay đổi bị Trân Ni rẻ lạnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net