Chương 6: Xem bói

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên phố hiện tại có một chuyện làm mọi người chú ý, một mỹ nữ áo xanh đang dạo từng bước trên phố, ánh mặt trời chói chang làm nàng thêm phần tỏa sáng, phía sau một công tử ung dung cầm quạt đi theo mỹ nữ trước mặt, ánh mắt ôn nhu quan tâm đến người đi trước khiến ai cũng ngưỡng mộ, nhìn hai người thật đẹp đôi, trong mắt họ nữ tử phía trước đang làm nũng còn nam tử phía sau chờ cơ hội để xin tha thứ chuyện làm sai.

Đường phố tấp nập, náo nhiệt nhưng chẳng được Trân Ni để tâm, nàng bận suy nghĩ về cảm xúc của bản thân "bàn tay ấy quá ấm áp, cử chỉ lại ôn nhu, mình đang làm gì thế này, từ khi nào chuyện của Chung Nhân lại ít quan tâm đến thế, tỉnh lại Trân Ni, tỉnh lại, một năm, một năm thôi rồi mọi chuyện sẽ về quỹ đạo của nó".

Trân Ni mãi suy nghĩ nên không phát hiện phía trước có một binh thư cởi ngựa chạy nhanh trên phố hướng về phía nàng, mọi người đều kinh hãi né tránh khi con ngựa như điên chạy đến, Trí Tú cũng một phen cả kinh nhanh chóng dùng kinh công bay đến ôm Trân Ni, trong tích tắc tránh được tên binh lính đưa thư.

Giật mình nhìn Trân Ni trong ngực Trí Tú cứ như bị thôi miên "cũng may mình nhanh chân, quận chúa đẹp thật, muốn hôn một cái", nàng không ngờ cũng có lúc bản thân suy nghĩ không đúng đắn, mỗi lần nhìn trực tiếp Trân Ni y như rằng nàng bị hớp hồn bay lên tận mây xanh, đôi tay vì thế vẫn vòng quanh hông Trân Ni chưa có ý tứ rút về

Một màn anh hùng cứu mỹ nhân làm mọi người vừa mắt, tựa như tiên đồng ngọc nữ giáng trần, ai cũng vỗ tay tán thưởng làm Trân Ni và Trí Tú đều ngượng, Trân Ni cứ nghĩ mình sẽ làm bàn đạp dưới chân con ngựa hung hãn nhưng đột nhiên bản thân được ôm lấy khiến nàng giật mình, định dãy dụa thoát khỏi cái ôm nhưng phát hiện ra Trí Tú bản thân liền thấy an tâm, nhìn Trí Tú ở khoảng cách gần như chạm mặt vào nhau Trân Ni cũng thất thần quên luôn khoảng cách giữa hai người, đôi tay vẫn hoàng cổ Trí Tú cùng nhau tiếp đất "chưa đến hai ngày huynh ấy đã cứu mình tới những hai lần".

"Tiểu huynh đệ, ôm cô nương nhà người ta đủ chưa" nghe được lời nói nhắc nhở hai người mới tách nhau ra, Trân Ni đỏ hết cả mặt mà Trí Tú vẫn mặt dày hướng lão bá nói chuyện.

"Không dấu lão bá, đây là ta nương tử", Trí Tú cũng không quên mang theo nụ cười hãnh diện.

"Ồ, ta thấy hai người rất đẹp đôi lại xem ra có duyên với ta, xin tự giới thiệu trên thông thiên văn dưới tường địa lý, Chung lão tử là ta" chưa đợi Trí Tú hỏi danh tính Chung lão tử đã khoe khoan.

"Chào lão bá, ta xin đi trước" Trân Ni không muốn gặp thêm phiền phức, một trận xấu hổ vừa rồi còn chưa qua nàng cũng không muốn lưu lại.

"Khoan đã, làm gì vội vàng, nào lại đây ta xem cho hai người một vẻ, đối với người có duyên ta không tính tiền"

Trí Tú bây giờ nhìn lại mới phát hiện đúng là Chung lão tử một vị bói toán, đối với bói toán Trí Tú không tin nhưng vẫn kéo Trân Ni ở lại, một để ủng hộ lão bá xem ra rất ít khách, hai để giải khuây.

"Chung bói bói, ông xem cho phu thê chúng ta một vẻ tương lai thế nào", Trí Tú kéo Trân Ni ngồi bên cạnh để tránh lơ đãng nàng đi mất, còn Trân Ni cũng hết cách với Trí Tú nên ở lại, "ai nói anh minh thần võ, hài tử phá phách thì đúng hơn" nở nụ cười với tính cách của người bên cạnh Trân Ni liền thấy lòng thoải mái.

"Ta là Chung lão tử không phải Chung bói bói", kèm lời nói khuôn mặt của ông cũng nhăn nhó như tiểu hài tử đòi công bằng làm Trí Tú và Trân Ni không nén được cười.

"Vị công tử đây đường công danh rất thuận lợi, làm quan to nha, chuyện mình muốn làm tuy gặp chút trắc trở nhưng cũng thành công, nhưng đường tình duyên thì..." đang nói thao thao đến chuyện tình duyên Chung lão tử bỗng dưng nhìn qua Trân Ni khiến không chỉ nàng mà Trí Tú cũng tò mò.

"Sao nào, tiểu sinh cũng có vợ rồi a" có vẻ như Trí Tú xem lão bá đây cũng thuộc dạng lừa gạt thiên hạ lấy tiền.

"Ngươi sau này còn cưới một thê" lời ông nói ra làm Trí Tú mặt đen như đêm ba mươi, còn Trân Ni sự khó chiệu, tức giận thể hiện rõ qua đôi mắt đầy sát khí.

"Còn nữa ngươi từ vợ rồi mới cưới thê, cũng không đúng, từ vợ rồi còn phải trải qua một màn thập tử nhất sinh nếu không qua được thì xuống dưới làm bạn diêm la vương đi"

Trân Ni nghe lão nói có lý liền phần tâm "huynh ấy sẽ từ mình tác hợp mình cùng Chung Nhân, chuyện này hai người đã giao ước nhưng huynh ấy còn lấy vợ, có phải người huynh ấy thích" lòng Trân Ni cũng không biết vì sao đầy rẫy sự hỗn độn, nàng cảm nhận được có vật gì đó vừa chạy qua tim làm bản thân khó thở.

Riêng Trí Tú vô tư, cũng chẳng suy nghĩ nhiều "chuyện mình và Trân Ni xem ra lão nói có phần đúng nhưng mình làm sao cưới thêm thê, thật nực cười, xem ra lão tiền bối này nói cho có, lừa gạt vợ chồng người ta có hồ ly để bán bùa chú, để xem cuối cùng lão bán thuốc gì".

"Vậy phu nhân tương lai của ta như thế nào? Người ở đâu? Xin lão chỉ đường ta đi tìm", Trí Tú không nhìn đến Trân Ni trước mặt đang nhăn nhó, tiếp tục chiêu đùa lão tử.

"Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt, thiên cơ bất khả lộ", vừa nói ông vừa nhìn hai người cười thấy cả hàm răng trắng sáng, híp cả đôi mắt.

"Đa tạ lão bói xem cho chúng ta một vẻ, khi nào ta cần tìm nương tử sẽ hướng lão tìm đến nói chuyện, giờ xin cáo từ" chuyện đến đây Trí Tú cũng không muốn đùa thêm, nàng thuận tay kéo Trân Ni đứng lên nói lời từ biệt, trước khi đi cũng không quên để lại cho Chung lão tử mười lượng, cứ thế tay trong tay hai người cùng hồi phủ.

"Tiểu tử thúi không tin ta, còn để này bạc, cười nhạo ta, tới đó đừng tìm ta giúp đỡ, ta là Chung lão tử không phải Chung bói bói" lời này Trí Tú cũng chẳng nghe thấy khi nàng đi khá xa.

"Sư đệ cả đời này đệ đúng nhất là nhận một đồ nhi như Trí Tú, ta cũng muốn hắn làm đồ đệ, là nam là nữ không quan trọng ta thích là được, hẹn ngày gặp lại đệ tử tương lai, sư phụ không để con gặp chuyện bắt trắc đâu", cùng với suy nghĩ Chung lão tử cũng quên bản thân đang ở đâu ông đắc ý cười lớn làm người đi đường nhìn không chớp mắt

"Đồ thần kinh" mọi người không quên ném cho Chung lão tử một câu nhưng lão không để ý, thu dọn đồ đạc chờ cừu non tìm đến nhờ giúp đỡ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net