Chương 62: Đường ai nấy đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trân Ni mấy hôm không đi khỏi phòng nữa bước, cơm nước đúng giờ có tiểu Linh mang đến, nên mọi việc bên ngoài nàng cũng không hay biết gì, trên hành lang tiểu Linh đang đưa vương phi đến phòng quận chúa, mới sáng sớm vương phi đã đến thăm, trên khuôn mặt cũng hiện lên sự tức giận.

"Vương phi người đến thì tốt quá, quận chúa và quận mã không biết chuyện gì mà cãi nhau, lại còn... quận chúa nhốt mình trong phòng mấy hôm nay cơm cũng ăn không nhiều lại chẳng muốn nói chuyện với tiểu Linh" Những điều không nên nói tiểu Linh cũng không dám nói.

"Ta hôm nay đến đây là vì chuyện này, xem ra muốn Ni nhi chấp nhận mọi chuyện rất khó, vương gia kêu ta đến để thuyết phục nó tránh phải làm khổ bản thân"

Vương phi không muốn đến khuyên con gái nhưng bị vương gia ép buộc thì đành phải làm theo chỉ tội con gái bị ủy khuất.

Vừa bước chân vào hầu phủ, vương phi đã cảm nhận được không khí lạnh lẽo bà không ngờ mọi chuyện đang tốt đẹp lại thành ra thế này, trong lòng cũng trách Trí Tú làm con gái bà đau lòng nếu có thể bà muốn đem con về chăm sóc.

Trân Ni đang ngồi thơ thẩn thì bị ánh sáng do có người mở cửa làm chói mắt cũng chưa nhận ra là ai đến vì bình thường tiểu Linh không đến giờ này, trong lòng có một chút hồi hợp nhưng khi làm quen với ánh sáng phát hiện ra vương phi thì chạy đến ôm chầm lấy người.

"Mẹ con rất nhớ mẹ, rất nhớ cha, con không muốn ở đây muốn về ở cùng cha mẹ như trước"

Mấy ngày hôm nay ít nói chuyện cũng chẳng ai có thể tâm sự, hiện tại thấy vương phi đến thăm thì vừa mừng vừa tủi nói ra những lời đau thương, vương phi cũng không kìm được nước mắt mà xoa đầu Trân Ni kéo ngồi xuống ghế.

"Con gái ngoan mẹ biết con khó lòng chấp nhận sự thật nhưng mà mọi chuyện đã đi đến bước này con phải bình tĩnh giải quyết, mẹ tin Trí Tú sẽ không bạc đãi con đâu, rồi con sẽ quen thôi"

"Mẹ nói vậy là có ý gì?"

Trân Ni nghe từng lời mà run sợ, không biết tại sao mẹ lại nói những lời này, lo sợ thân phận Trí Tú bị bại lộ như thế không phải rất nguy hiểm, cha mẹ sao chấp nhận chuyện này. Nếu đã biết không phải nên tức giận, đến đây bắt mình đi mới đúng nhưng lời nói ôn nhu có chút khuyên bảo, không giống như tức giận lại còn muốn nàng chấp nhận là không thể. Rốt cuộc chuyện gì xảy ra làm bản thân hồ đồ mất rồi.

"Con không cần phải ngạc nhiên, cha con khi nghe Trí Tú nói tuy có phần tức giận nhưng chính ông ấy bảo mẹ đến đây khuyên con một tiếng, làm vợ phải biết nhịn nhục, nghe theo chồng, tuy mẹ không đồng tình nhưng con phải nhớ đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ trách con và Trí Tú hôn sự không xuất phát từ tình yêu nên hôm nay mới ra cớ sự"

Trân Ni nghe không sót một chữ tâm trạng cũng từ sợ hãi chuyển thành kinh ngạc, nàng hiểu tất cả những gì mẹ đang nói nhưng không tin vào tai mình cố giữ bình tĩnh hỏi rõ.

"Ý mẹ muốn nói Trí Tú muốn nạp thiếp?"

"Chẳng phải con vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ tự nhốt mình trong phòng, sao giờ hỏi ngược lại mẹ, Ni nhi góp cuộc đã xảy ra chuyện gì, đừng làm mẹ lo sợ rồi suy nghĩ lung tung"

"Từ khi nào, người đó là ai, mẹ nói đi?"

Trân Ni nhìn thẳng vương phi chờ câu trả lời, trong lòng khó chịu vô cùng nếu không nói ra được cái tên Trí Tú muốn cưới nàng có thể điên lên mất, chính ánh mắt này làm vương phi sợ hãi bà không ngờ Trân Ni lại vì chuyện này mà chịu đả kích lớn, phần nào lo sợ nhưng cũng từ tốn.

"Hôm trước Trí Tú đến phủ cùng cha con nói chuyện hơn hai canh giờ, lúc nó về thì cha con kêu mẹ đến thư phòng nói hết mọi chuyện cũng bảo mẹ đến đây một chuyến, chuyện đàn ông mẹ cũng không thể hỏi, khi Trí Tú ra khỏi phủ nghe người hầu bảo lại nó bị cha con đánh cũng không nhẹ..."

"Con muốn biết người Trí Tú muốn lấy là ai, chuyện còn lại không quan trọng, mẹ mau nói"

"Bùi Châu Hiền, con gái Bùi Thế Bá"

Trân Ni buông đi đôi tay để trên vai vương phi đôi mắt ánh nước như viên pha lê chảy dài ngồi thẩn thờ chẳng đáp chuyện

"Trí Tú ngươi đang nghĩ gì, chuyện với ta còn chưa xong giờ lại muốn cưới người khác tự xem bản thân là nam nhân đến thế sao, hay là hai người các ngươi đã có tình cảm từ trước hèn gì lại ôm nhau thắm thiết trước phủ"

Sự tình trước phủ hầu gia ngày hôm đó Trân Ni đều chứng kiến, mỗi lời nói của cả hai nàng không bỏ sót thậm chí khi Châu Hiền bước đi Trí Tú cũng luôn ở phía sau. Lúc đó nàng tự trách bản thân tại sao khi nghe tiểu Linh nói hầu gia đi cả đêm không về có chút lo lắng muốn đi tìm để bắt gặp chuyện không muốn thấy lại trách bản thân có ý ghen tuông mà mời Chung Nhân đến trả thù làm mối quan hệ của cả hai hiện tại khó giải quyết còn đi đến bước này.

"Mẹ, đây chỉ là dự định vẫn chưa cưới, vẫn còn cứu vãn được phải không, đúng rồi Bùi Thế Bá sao nở cho con gái đi làm tiểu thiếp?!"

"Ni nhi, mẹ biết con khó chịu nhưng sự tình không thể cứu vãn hiện tại cả kinh thành đều biết chuyện này, Bùi Thế Bá còn vui vẻ công bố với thiên hạ hiền tế của ông là hầu gia Trí Tú, ta nghe nói lát nữa Trí Tú sẽ đem sính lễ đến Bùi gia trang"

Chút hi vọng nếu kéo của Trân Ni cũng bị dập tắt nàng không nghĩ mình chỉ ở trong phòng mấy ngày mà sự tình bên ngoài lại diễn biến nhanh đến vậy, chẳng kịp suy nghĩ nhiều muốn đi gặp Trí Tú để đối chất.

"Mẹ, con có chút chuyện ra ngoài"

Vương phi cũng không cản được Trân Ni quay sang đã không thấy con gái, bà cũng thương con nhưng không có cách nào để giúp, chỉ trách thân phận người phụ nữ thiệt thòi so với nam nhân.

Hầu phủ đúng thật là đang chuẩn bị lễ cưới, chưa gì mà đã kết hoa cả hầu phủ như chìm trong màu đỏ vui tươi nhưng trong mắt nàng đây là sự u ám chẳng có không khí gì của sự vui vẻ mà là nỗi bi thương. Chân càng bước càng nhanh đến trước thư phòng, cảnh mà bản thân thấy đầu tiên là Trí Tú đang cùng đám người hầu kiểm tra sính lễ, xem ra rất vui vẻ "Trước kia thành thân với ta ngươi có tự chuẩn bị như thế không?" nàng không muốn khóc vì khóc chỉ làm bản thân thêm yếu đuối.

"Hầu gia, quận chúa đến chúng nô tài đi trước"

Trí Tú nghe bọn người hầu nhắc nhở mới biết sự có mặt của Trân Ni "nhìn nàng tiều tụy và ốm đi rất nhiều, Ni nhi nhanh thôi nàng sẽ được giải thoát" Trí Tú không muốn nhìn, chỉ làm bản thân thêm đau khổ, mấy ngày qua không gặp làm nàng rất nhớ, nhiều lần đi đến trước phòng nhưng không dám vào chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cánh cửa rồi bước đi, hôm nay được gặp nỗi nhớ xem như được giải tỏa phần nào.

"Ngươi muốn cưới Bùi Châu Hiền? Đầu óc ngươi có vấn đề sao?"

Cả hai đứng nhìn nhau không ai nói câu nào làm không khí thật lạnh lẽo, Trân Ni không muốn ánh mắt kia cứ nhìn mình, nàng sợ kìm lòng không được sẽ khóc mà chạy đến ôm đối phương cho thỏa nỗi nhớ nên lên tiếng trước nhưng cũng trách bản thân sao lại nói ra câu này.

"Quận chúa đến đây là vì chuyện này, đừng lo đầu óc Trí Tú vẫn còn rất tỉnh táo, chuyện mà quận chúa thấy đều là thật chẳng phải nói chuyện của đối phương không được xem vào?"

Trí Tú hiểu lầm câu nói của Trân Ni, những từ ngữ không hay đêm hôm đó lại hiện về làm bản thân run sợ, chỉ có lời nhẫn tâm mới làm chính mình bình tĩnh, nếu dùng lời dịu dàng e là bản thân cũng phải bỏ đi từ sớm.

"Ngươi quên thân phận hiện tại, không sợ bị ta nói ra ngoài?"

Trân Ni cũng chẳng hiểu bản thân, rõ ràng đến đây để ngăn cản nhưng lời nói ra chỉ làm cho đối phương kích động nàng thật sự tức giận, Trí Tú chưa gì mà đã làm chuyện có lỗi với mình.

"Chẳng phải quận chúa còn nợ Trí Tú ba lần cứu mạng, chúng ta đem chuyện này ra đánh đổi, quận chúa không còn nợ ta cũng không cần phải nói ra thân phận, chúng ta chính thức đường ai nấy đi"

Trí Tú trong lòng thấy thương hại bản thân khi người mà nàng yêu nhất lại đem chuyện hệ trọng ra uy hiếp bắt bản thân phải đi đến bước đường cùng. Những lời như đoạn tuyệt hay đường ai nấy đi nàng không muốn nói thậm chí còn muốn cả đời được ở bên cạnh Trân Ni, muốn lấy mạng nàng cũng được nhưng đừng bắt bản thân phải rời xa người mình yêu.

"Được lắm Trí Tú, ta chính là đợi câu nói này của ngươi, chỉ cần cho ta cái hưu thư chúng ta chính thức đường ai nấy đi, ngươi cứ giả vờ mà làm hầu gia của ngươi"

Trân Ni nghe được rõ ràng liền mạch câu nói kia mà lòng muốn nổ tung, đầu óc choáng váng đôi môi cũng run rẩy, nhìn thẳng Trí Tú mà nói lời tuyệt tình chẳng kém, cái hưu thư gì đó có quan trọng chỉ là lý do níu kéo tất cả.

Trí Tú nghe hưu thư thì chỉ cười lắc đầu, nàng nhận thua, thật sự thua rồi, mọi chuyện đã kết thúc nhưng bản thân vẫn còn luyến tiếc nên lấy lý do kéo dài dù là ở bên nhau có mấy ngày ngắn ngủi cũng mãn nguyện.

"Quận chúa người không cần gấp, chờ sau khi Trí Tú bái thiên địa xong sẽ đích thân mang đến cho người, quận chúa chỉ có ngắn ngủi thời gian cũng không muốn ban cho Trí Tú?"

Trí Tú không cầm được nước mắt những lời này đúng thật là van xin, van xin được ngắm nhìn, được che chở, bảo vệ, yêu thương Trân Ni đúng như quan hệ phu thê hiện tại của hai người.

"Được, xem như đây là quà hôn lễ chúng ta dành tặng cho nhau, tân hôn hai người Trân Ni nhất định sẽ góp mặt đúng như nghi lễ nạp thiếp"

Trân Ni thật sự không còn đủ khả năng đối mặt, nàng nói lời cuối cùng cũng quay lưng bước đi, hiện tại biết biết bản thân mất đi Trí Tú trong lòng vừa muốn giải thoát lại lưu luyến. Nhìn thấy nước mắt Trí Tú rơi mà trách bản thân yếu đuối muốn chạy đến ôm người kia vào lòng, lời hận thù chỉ là nói lúc kích động nhưng bản thân thấy không hối hận. Nàng không muốn bị thiên hạ khinh khi, đem ra làm trò cười cho thiên hạ, chưa kể bản thân còn là người của hoàng gia không muốn vì bản thân mà liên lụy tất cả.

Trí Tú nhìn bóng lưng đơn độc bước đi, hai vai run run như đang khóc của Trân Ni mà nắm chặt tay vơ hết mọi đồ vật trên bàn,nàng hiện tại muốn giết bản thân nói chi là phá hủy đám đồ vô tri

"Ni nhi nàng thật sự vô tình, một chút tình cảm cũng không có, Trí Tú ta thất bại, chính thức thất bại, ta sẽ quý trọng thời gian còn lại bên nàng".


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net