Chương 66: Trách tội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chung Nhân bị thương không nhẹ hiện tại đang quỳ trên đại điện dưới sự phẫn nộ của Chánh Đức, bên cạnh Khánh Nam vương cũng muốn ăn tươi nuốt sống hắn, còn Trấn An chỉ muốn bóp chết con người đang quỳ kia phá hắn kế hoạch.

"Chung tướng quân, chuyện này khanh giải thích thế nào?"

"Hoàng thượng thần tự hỏi bản thân không làm chuyện gì sai, thần vì triều đình ra sức bắt phản tặc tránh chuyện không hay về sau, Trung Dũng hầu không chỉ không nghe thần khuyên bảo đã vậy còn chống đối giúp Sáp Kì chạy thoát, trong lúc không kiểm soát muốn giết Sáp Kì, ai ngờ hầu gia lại nhảy ra cả hai đều rơi xuống vực"

"Ngươi không biết Sáp Kì là biểu muội của trẫm sao, tuy hoàng thúc mưu phản nhưng đã nhận được kết cục còn Sáp Kì từ đầu đến cuối chưa ra tay hãm hại trẫm, từ khi nào mà Chung Nhân ngươi tự ra tay hành động không xem trẫm đây tồn tại?"

Chánh Đức nghe Chung Nhân ngụy biện thì càng nổi giận, đúng như những gì Trân Ni đã nói hoàng thượng chưa hề trách tội Sáp Kì, nghe khẩu khí của ngài nếu có thể vẫn giữ người trong hoàng gia.

"Thần không dám mong hoàng thượng tha tội"

"Hoàng thượng, thần thấy Chung tướng quân cũng vì lo cho triều đình nên mới ra tay diệt trừ hậu hoạn, từ trước ai cũng nghĩ Sáp Kì đã chết nên việc không truy cứu, Trung Dũng hầu biết chuyện không báo lại còn bao che, mới đáng bị trách tội, hiện tại chuyện đã đi đến bước này mong hoàng thượng suy xét cho kĩ, nếu trách tội Chung tướng quân chỉ làm lòng người không phục"

Trấn An rất tức giận chuyện Chung Nhân tự ý hành động làm vỡ kế hoạch nhưng không vì thế mà bỏ mặc, dù sao hắn cũng còn giá trị lợi dụng nhân cơ hội Trí Tú sống chết không rõ, triều đình vì tin Sáp Kì còn sống mà náo động thì chia phe kéo cánh cũng thuận tiện.

"Ý thái sư nói hiền tế của bổn vương gặp chuyện là tự làm tự chịu, không cần truy cứu vậy chẳng khác nào nói hoàng thượng dung túng bỏ mặt bá quan văn võ muốn làm gì cũng được, từ khi nào mà Chung Nhân hắn có quyền giết trước tấu sao, thân là mệnh quan triều đình nên hiểu rõ có chuyện phải báo tự ý hành động là qua mặt thánh thượng, tội càng thêm tội"

Khánh Nam vương nghe lời Trấn An mà nổi giận, trong lòng hiện tại còn rất giận Trí Tú nhưng không vì thế mà bỏ mặt không đòi công đạo, dù thế nào Trí Tú trong mắt ông vẫn là một người tốt dám nghĩ dám làm dám đương đầu, chưa kể hiện giờ con gái ông không biết như thế nào lòng như lửa đốt muốn giết những người có liên quan.

"Vương gia, Trấn An không..."

"Được rồi lời các khanh ai nói cũng có lý, việc này trẫm sẽ để hình bộ điều tra, còn Chung Nhân không vì thế mà bình yên, trẫm tuyên bố bãi bỏ chức vị ngũ phẩm tướng quân của Chung Nhân, phủ tướng quân ngươi cứ ở nhưng không có lệnh của trẫm không được ra khỏi phủ nửa bước, trẫm sẽ cho người canh giữ những ai đến thăm cũng phải xin phép, mọi chuyện chờ điều tra, còn Trung Dũng hầu và Sáp Kì truyền lệnh tìm kiếm ai tìm được họ sẽ trọng thưởng sống chết đều được, bãi triều"

Chánh Đức sau khi ra lệnh cũng tức giận bỏ đi, không muốn nghe tung hô vạn tế, trong đầu hiện tại chỉ mong sớm tìm gặp hai người mất tích.

Chung Nhân tuy quỳ tạ ơn nhưng tay nắm chặt hận không thể giết Chánh Đức, trách Trí Tú chết rồi vẫn theo hắn không buông, hiện tại còn hại bản thân bị giam cầm nếu để hình bộ điều tra mọi việc sẽ bị bại lộ, quay sang nhìn Trấn An thì hắn cũng phủi tay áo bỏ đi, chỉ trách Chung Nhân làm hại Sáp Kì khi số kho báu Trấn An vẫn chưa có manh mối.

"Tìm được người chưa?"

Trấn An ngồi trên cao mà quát các thuộc hạ, hắn không thể để Sáp Kì chết hoặc để triều đình tìm được người trước mình.

"Thái sư bình tĩnh, chúng ta không chỉ phái người đi tìm mà còn có nội ứng trong đám quan binh tìm kiếm, đường nào cũng sẽ tìm được người sớm hơn họ, trừ khi hai người kia xấu số chìm hẳn xuống dòng nước mà không nổi"

"Chung Nhân tên ăn hại này chuyện thành thì ít chuyện bại có thừa, nếu không nghĩ hắn có giá trị lợi dụng ta đã để Chánh Đức chém chết hắn, còn ngươi nữa chẳng phải phái người đi theo dõi sao lại để thành ra nông nổi?"

Trấn An quay sang trách tên quân sư, những người xung quanh được đào tạo mấy năm qua chẳng dùng được người nào toàn là bọn vô tích sự nên sự nghiệp của hắn hiện tại vẫn chưa đến đâu.

"Không trách bọn họ được, tên Chung Nhân ra tay quá nhanh, nhưng mà thái sư lần này Chung Nhân xem như có công giúp ngài diệt trừ Trí Tú, còn số kho báu kia chúng ta từ từ tìm cũng được kia mà"

Tên quân sư nếu không nói lời xoa dịu chỉ sợ bọn chúng hôm nay nhận hình phạt khủng khiếp.

"Mau chóng đi tìm, đừng ở đây chỉ được cái miệng"

Sau tiếng quát tháo, căn phòng cũng trở nên yên tĩnh, tên quân sư cảm nhận được thời khắc thái sư ra tay không còn lâu mọi chuyện tuy không thuận lợi nhưng trong triều hiện tại toàn tay sai của thái sư, Chánh Đức mất đi võ tướng mạnh là Trí Tú thì bản thân cũng yếu đi nhiều.

Hầu phủ hôm nay đáng lẽ sẽ có hỉ sự nhưng thay vào đó là sự lo lắng, chủ nhân của hầu phủ sống chết không rõ chỉ trong một đêm có quá nhiều thay đổi, Trân Ni từ lúc ngất đi cũng chưa tỉnh lại miệng lúc nào cũng lẩm bẩm tên Trí Tú làm người thân bên cạnh ai cũng lo lắng sinh ra đau lòng.

"A Lệ ta rất lo, ngươi phải tìm được Trí Tú, chúng ta không thể để mất đi Trí Tú"

"Thái Anh ta hứa sẽ tìm được ca ca, nàng phải giữ gìn bản thân hiện tại tẩu tẩu nhờ nàng chăm sóc nếu ca ca trở về nhìn thấy hai người ốm đi thì huynh ấy sẽ trách ta mất"

Tuy là an ủi Thái Anh đang khóc nhưng A Lệ cũng không dấu được nước mắt, nàng cả đêm không ngủ chăm sóc cho hai người họ, trong lòng cũng thầm mong Trí Tú đừng xảy ra chuyện.

"Hai người là muội muội và tỷ tỷ của Tú nhi sau, ta thấy cả hai cũng mệt rồi về phòng nghỉ đi, để người cha này ở lại chăm sóc là được"

Khánh Nam vương thấy hai người kia không nhận ra mình bước vào phòng mà vẫn tình cảm thì lên tiếng bảo họ về bản thân ở lại chăm sóc con gái, còn vương phi thì đi bảo nhà bếp vừa sắc thuốc vừa nấu vài món đợi khi Trân Ni tỉnh lại có cái mà ăn.

"Vương gia đã tìm được Trí Tú, có tin tức gì hay không?"

Trả lời câu hỏi của Thái Anh chỉ là cái cái thở dài cùng cái lắc đầu.

"Hai con cứ về nghỉ, ta hứa khi nào có tin tức sẽ báo mọi người, đừng lo lắng quá"

Tuy là tỏ vẻ lạnh lùng nhưng Khánh Nam vương cũng không nỡ nhìn những người bên cạnh lo lắng mà sinh bệnh.

"Vương gia bảo trọng, có tin gì nhờ người thông báo" A Lệ thấy được sự buồn phiền của Khánh Nam vương nên cũng kéo đi Thái Anh để ông ở lại chăm sóc Trân Ni, nàng tin Trí Tú nhất định sẽ bình an vô sự.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net