Chương 7: Sáp Kì mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi gia trang nơi mua bán đồ cổ có uy tín nhất nước, đứng đầu Bùi gia là Bùi Thế Bá đam mê đồ cổ khỏi nói, vật ông nhìn qua liền biết nó có bao nhiêu giá trị, phu nhân mất sớm vì hạ sinh khó, chỉ có đứa con gái nên ông hết mực yêu thương.

Từ nhỏ Bùi Châu Hiền được ông yêu thương, nuông chiều vì thế ông lỡ không để ý Bùi Châu Hiền liền trốn nhà đi mất, đã vậy còn gia nhập quán Chiêu Anh đối đầu Vĩnh Thuận vương, với võ công mèo cào mà muốn hành tẩu giang hồ, ông thật hết cách với đứa con gái phá phách

"Cha, cha đang suy nghĩ gì mà không phát hiện con đã vào tận đây rồi, may con không phải đầu trộm, đuôi cướp không thì cha phá sản" Bùi Châu Hiền chưa vào đến cửa đã lớn tiếng nhắc nhở Bùi Thế Bá phòng trộm làm ông dỡ khóc dỡ cười

"Con nha ăn nói phải suy nghĩ, còn nữa chưa thấy đứa con gái nào chưa thấy hình đã nghe được tiếng như con rồi, ta không muốn nuôi con cả đời đâu"

"Con mới không thèm cha nuôi, Bùi Châu Hiền con là ai chứ, quán Chiêu Anh, Bùi thiếu hiệp nha"

Tỏ vẻ oai phong Bùi Châu Hiền vừa nói vừa tạo dáng con nhà võ, lúc còn ở quán Chiêu Anh Bùi Châu Hiền cải nam trang, tuy nhiên đã bị Trí Tú vạch trần với các sư huynh đệ từ lâu, mọi người để thuận tiện vẫn cho Bùi Châu Hiền mặc nam trang.

"Ấy ấy, Bùi thiếu hiệp là ai ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm có gả con gái đi được hay không mà thôi" Bùi Thế Bá hướng con gái nhéo mũi

"Con mới không thèm lấy chồng, con ở vậy nuôi cha suốt đời"

"Bùi thiếu hiệp xin tha cho lão già đây đi, đừng hướng ta gây rối thì tạ ơn phật tổ, mau nói hôm nay đến sớm thăm cha phải chăng có việc gì cầu xin" quá hiểu tính tình con gái hiếu động Bùi Thế Bá vào thẳng chủ đề.

"Con đã bị cha nhốt gần một tháng cũng biết lỗi, cha cho con đi họp mặt các huynh đệ đi nha"

Trước hành động làm nũng của con gái Bùi Thế Bá còn chưa trả lời thì quản gia bên ngoài chạy vào thông báo

"Lão gia, cô nương ngài cứu hôm bữa đã tỉnh, mời lão gia qua xem"

"Hiền nhi chuyện này hôm khác nói, hôm nay cha có chuyện bận đi trước"

Chưa đợi Bùi Châu Hiền nắm kịp tình hình Bùi Thế Bá cùng lão quản gia đã đi mất "cha có cứu cô nương sao ta không biết, từ khi nào cha biết bảo dưỡng cô nương trong nhà" nàng vừa suy nghĩ vừa hướng hai người rời khỏi chạy theo.

Trong phòng đại phu đang bắt mạch cho vị cô nương vừa mới tỉnh lại hướng Bùi Thế Bá báo sự tình

"Bùi trang chủ vị cô nương đây xem ra hồi phục rất tốt, tuy chưa thể rời giường nhưng tỉnh lại là đáng mừng, bồi dưỡng tốt sẽ nhanh chóng đi lại bình thường".

"Tạ Thái đại phu, quản gia tiễn Thái đại phu ra cửa" quản gia vừa tiễn Thái đại phu thì Bùi Châu Hiền cũng chạy vào chất vấn cha mình.

"Cha nha làm chuyện xấu không cho con gái biết, bảo dưỡng cô nương bên cạnh chứ gì"

Lời này của Bùi Châu Hiền không chỉ khiến Bùi Thế Bá cười méo miệng còn làm cô nương trên giường khó chịu.

"Con nói bậy nói bạ gì đó, cô nương này cha cứu được trên đường khi đi bắt con về, lúc ấy cô nương ta trọng thương rất nặng nên cha cho người đưa về trước trị thương" Bùi Thế Bá tiện thể cứu người, xuất phát từ tấm lòng ai đời vào tay con gái giống như đi nuôi gái.

"Cha đâu cần phải giải thích, con muốn xem cô nương này mặt mũi ra sao"

Chưa kịp để ai trở tay Bùi Châu Hiền đã đi đến trước giường xem diện mạo vị cô nương kia, nhìn thấy người nằm trên giường Bùi Châu Hiền giật mình "đây không phải Sáp Kì sao, con gái lão thần tặc tử Vĩnh Thuận Vương, cô ta không phải bị Chu tỷ tỷ giết rồi ư, sao lại ở đây"

Vị cô nương nằm bất động chỉ thấy Bùi Châu Hiền mở to mắt nhìn mình khiến nàng đỏ mặt quay đi tránh ánh mắt trực diện như muốn soi mọi thứ trên người mình, thấy con gái thất lễ Bùi Thế Bá cũng kéo ra dạy dỗ.

"Con đó, làm gì thất lễ như vậy, dọa cô nương ấy sợ rồi kìa, mau hướng người ta tạ lỗi", chưa đợi cha mình nói hết câu Bùi Châu Hiền đã chen ngang.

"Cô ta là con hồ ly tinh, con rắn độc, quyến rũ không được Trí nhị ca thì quay ra muốn giết huynh ấy, cô ấy là con của... um... um"

Không để con gái nói hết câu, Bùi Thế Bá đã kịp bụm miệng nàng lại, còn Sáp Kì sau khi nghe xong lời trách mắng cũng hướng Bùi Châu Hiền nhìn lên.

"Cô biết ta là ai sao, ta... ta không nhớ gì cả"

Tình hình thương thế của Sáp Kì rất nặng không chỉ toàn thân đều có vết thương, phần đầu cũng đang được băng bó, lúc Bùi Thế Bá thấy nàng nằm bên phiến đá, ông đoán có thể do từ trên cao rơi xuống nên nàng bị mất trí nhớ.

Lời Sáp Kì nói ra cũng làm cho Bùi Châu Hiền hết hồn "lúc nãy còn tưởng tiểu thư nhà ai định tác hợp cho cha, dù sao cha cũng phòng không chiếc bóng mười mấy năm qua, nhưng sao là ác nữ Sáp Kì, không thể nào, cô ta mất trí nhớ hay giả vờ" Bùi Châu Hiền bất động chìm trong suy nghĩ thì bất ngờ có dáng người phóng tới ngã vào lòng mình, nàng thuận tình đỡ lấy cũng không quên ôm người giữ chặt

"Nói cho ta biết, ta là ai... là ai..."

Sáp Kì chưa nói hết câu liền ngất xỉu, Bùi Châu Hiền luống cuống tay chân không biết làm thế nào cũng may có Bùi Thế Bá nhắc nhở.

"Còn không mau đưa cô nương ấy lên giường"

Bùi Châu Hiền thuận tay bế Sáp Kì đặt lại giường, xong việc nàng bị cha kéo ra khỏi phòng hỏi chuyện, mọi chuyện diễn ra quá nhanh khiến Bùi Châu Hiền không biết xử lý làm sao, nhìn cha mình một mặt tò mò liền đem mọi chuyện kể rõ

"Thì ra cô nương ta là quận chúa, con của Vĩnh Thuận vương, theo như cha thấy cô nương ấy đã mất trí nhớ, gia cảnh càng thêm thê thảm, xem như báo ứng, con đừng đi kích động người ta làm mọi chuyện thêm rắc rối, chuyện sau này tính sau"

"Nhưng cô ta là phản thần, cha cưu mang cô ta đồng nghĩa có tội"

"Cha cũng không biết ai là Sáp Kì quận chúa, triều đình càng không có người này truy nã tội phạm, người cha cứu chỉ là một cô nương chân yếu tay mềm đối diện tử thần trong tích tách", sống lâu năm lại là thương gia Bùi Thế Bá cáo hơn cả cáo

"Như vậy không ổn"

"Có gì không ổn, cô ta cũng đã mất trí nhớ cha giao cô ấy cho con xử lý, không được giết người diệt khẩu đó biết chưa", ông nói xong cũng bỏ lại Châu Hiền trong thư phòng rời đi.

"Giao cho con xử lý, con biết làm sao đây, ai biểu kích động quá làm gì mà khoan chuyện con muốn ra ngoài còn chưa được cha cho phép, cha đợi con với"
Nhìn Bùi Thế Bá đi xa Bùi Châu Hiền vừa chạy vừa la lối um sùm chẳng ra dáng của một tiểu thư.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net