Chương 71: Trở về 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bùi gia trang từ ngày xảy ra chuyện canh phòng càng nghiêm ngặt, một mặt tránh người ngoài tiếp cận, một mặt canh chừng vị tiểu thư duy nhất làm chuyện khờ dại, lối đi bí mật từ trước đến nay lão gia mắt nhắm mắt mở cũng sai người lấp đi. Bùi Thế Bá cứ nghĩ con gái vì yêu Trí Tú mà tâm trạng thành ra nông nổi, lúc nào cũng đòi đi tìm người không thì ở lì trong phòng chẳng muốn tiếp xúc nói chuyện với ai. Chứng kiến con gái như người mất hồn mà chỉ biết thở dài, ông tin thời gian sẽ làm cho Châu Hiền sớm phấn chấn nên cũng không nói nhiều tránh gây đau thương khó phai.

Châu Hiền ngay cả ban đêm hay ban ngày cũng chẳng quan tâm, cứ ở lỳ một chỗ khi nào đói thì ăn, muốn ngủ thì ngủ nhưng nàng hiện tại ngủ rất ít, cứ nhắm mắt lại liền hiện lên cảnh người kia rơi xuống vực làm bản thân thêm run sợ.

"Sáp Sáp cô chưa nói yêu ta thì không thể chết, Hiền nhi rất nhớ cô, cứ chờ thế này trong lòng rất khó chịu, nếu cô chết thì cũng phải báo với ta một tiếng, chúng ta cùng nhau chết, một mình Châu Hiền ta trên thế gian rất cô đơn"

Ánh mắt vô hồn nhìn cố định vào một chỗ, toàn thân cũng không nhúc nhích mà miệng thì cứ nói những lời chết chóc, tâm hồn thả tận mây xanh nên có tiếng động trên máy nhà nàng cũng chẳng hay, thậm chí có người đang bước đến cũng chẳng biết.

Nhìn Châu Hiền với bộ dạng người không ra người, ma không ra ma cộng thêm lời nói vừa rồi mà kẻ đột nhập không kiềm chế được nước mắt, từng bước từng bước đi đến bên giường ôm người kia vào lòng, chỉ trách người yêu của nàng không nhận ra làm bản thân không biết nên khóc hay nên cười.

"Cha người lại đến thăm con sao, con khỏe, người về nghỉ sớm"

Vẫn ánh mắt nhìn xa xôi về phía bức tường mà thờ ơ với vòng tay đang ôm bản thân.

"Hiền nhi"

Chỉ hai từ được phát ra mà làm không gian như rơi vào thế giới khác, thế giới không có người tồn tại, Châu Hiền không tin vào bản thân chỉ sợ mình bị ảo giác cũng chẳng thèm quay lại xem người ôm mình có đúng là người mình đang ngày đêm mong đợi, nàng sợ khi bản thân cử động sẽ làm mất đi ảo giác, không phản ứng, không dám rơi nước mắt nhưng có làm thế nào cũng không ngăn được tiếng thút thít và đôi vai đang run rẩy.

"Hiền nhi có thể quay lại nhìn ta, Sáp Kì ta đảm bảo đây không phải là mơ, tất cả đều là thật, ta quay về để thăm ngươi, sau đó sẽ lên đường"

Châu Hiền nghe xong mà đơ cả người, cái gì quay về thăm, cái gì sau đó sẽ đi nghe y như lời trăng trối sau cùng, trong đầu lại nghĩ đây chỉ là linh hồn, lời cầu nguyện xem ra linh nghiệm.

"Không cho ngươi đi đâu cả, để ta bắt dính thì đừng hòng đi, dù là linh hồn ta cũng muốn giữ lấy"

Siết chặt Sáp Kì trong lòng khi quay lại nhưng chẳng chịu ngước lên nhìn mặt nói chuyện làm người ta hiểu lầm, làm Sáp Kì vừa giận vừa buồn cười muốn chọc ghẹo thêm.

"Hiền nhi ôm chặt quá kẻo ta chịu không nổi mà biến mất thì không thể nói lời từ biệt"

Dùng tay đẩy ra Châu Hiền nhưng không được, càng đẩy người kia càng ôm chặt, nàng cũng không biết sao mỗi lần đấu sức với người này đều thua trong khi mình võ công hơn thẳng.

"Sáp Sáp cô đừng biến mất, dù cô có là gì đi nữa thì ta vẫn yêu không thay đổi, đừng chống cự được không, cả tháng qua ngày nào ta cũng nhớ cô, ta sắp phát điên rồi, nếu có đi cho ta theo cùng, ta tình nguyện ở bên cạnh cô cả đời"

"Cái tên này ngươi thật cho ta đã chết, nếu còn không mau buông ra không sớm thì muộn cũng bị ngươi hại chết, ngước mặt lên nhìn ta ở đó đừng trù ẻo, ngươi đó ôm cả buổi không cảm nhận được thân nhiệt hay sao?"

"Đúng nha, rất ấm, còn rất mềm..."

Châu Hiền sờ tới sờ lui trên người Sáp Kì, đầu cũng không quên cọ cọ trước ngực làm Sáp Kì đỏ hết cả mặt, không biết trách người yêu khờ khạo hay khen biết cách lợi dụng đây.

"Đủ... A..."

Lời chưa phát ra đã bị đẩy xuống giường còn bị Châu Hiền đè lên, cả hai chỉ biết nhìn trực diện mà không nói lời nào, nhìn thấy đối phương đôi mắt đỏ hoe, Sáp Kì cũng chẳng trách nở nụ cười ngụ ý đây là thật.

"Tiểu Sáp Sáp cô chưa chết, bình an vô sự, tạ ơn trời đất, sao giờ mới xuất hiện? Làm ta đau khổ cùng cực có biết không, bắt đền đi"

"Chúng ta có thể đứng lên rồi nói chuyện được không?"

Sáp Kì cảm thấy tư thế của hai người không đúng lắm, mặt nàng còn chưa hết đỏ, cảm thấy xấu hổ mà người kia thì vẫn nói chuyện như không có gì đã vậy còn làm nũng với mình thì thật không biết nên xử lý thế nào.

"Tiểu Sáp Sáp, cô có yêu ta không?"

Trái tim chưa ổn định nhịp đập lại vì câu hỏi mà đơ cả người, trong hoàn cảnh thế này mà người đối diện vẫn có thể bức nàng đến không thể mở miệng, dùng ánh mắt nhu tình nhìn thẳng vào đối phương nở nụ cười, định nói đáp án nhưng chưa kịp đã bị Châu Hiền đi trước cướp lời hung hăng hôn tới, khá bất ngờ nhưng không phản đối, cùng nhau dây dưa.

Chỉ cần nhìn ánh mắt và nụ cười của người dưới thân Châu Hiền có thể khẳng định, cộng với nỗi nhớ triền miên mà bản thân không nhịn được lập tức hôn xuống, cảm nhận được sự đáp trả mà bản thân không thể dừng lại, mỗi vị trí Châu Hiền đi qua đều làm Sáp Kì run cả người, nàng không chán ghét vì đây là cảm xúc mà người mình yêu mang lại, trong lòng cảm thấy lân lân hồi hộp xen lẫn sự mong đợi.

"Sáp Kì, ta yêu nàng"

Từng lời nói cũng là phả hơi nóng vào đối phương làm cơ thể Sáp Kì đều đỏ lên, Châu Hiền nhanh chóng đưa tay xuống phía dưới cởi đi từng lớp y phục của cả hai, hai cơ thể hiện tại áp sát vào nhau mà cảm nhận thân nhiệt, nghe từng nhịp đập con tim của đối phương vì mình mà thỗn thức.

Châu Hiền nhìn thấy đôi tiểu bạch thỏ thì cười cười làm Sáp Kì thẹn cả ra mặt, định vớ lấy y phục che lại thì bị đôi tay ai kia cản lại thậm chí còn cảm nhận được đôi môi đang làm loạn, một bên dùng miệng một bên dùng tay làm nàng cũng xấu hổ chẳng dám nhìn mắt nhắm mà tận hưởng cảm giác lân lân, trong người như có hàng nghìn con kiến đang bò làm nàng chịu không nổi mà uốn éo cơ thể phát ra âm thanh mê hoặc như cổ vũ.

"Hiền nhi... Hiền nhi..."

Như nhận được lời động viên, Châu Hiền lần tay xuống phía dưới, ngón tay cũng đặt đúng vị trí nhưng do dự ngước nhìn Sáp Kì.

"Ta... ta có thể chứ..."

Sáp Kì chỉ mong bên cạnh có thanh kiếm mà giết quách người này cho xong, giờ khắc này lại hỏi những câu làm nàng không tài nào trả lời, mở mắt nhìn người phía trên mà gật đầu, cuối cùng cũng không nỡ xuống tay mà là đi chấp nhận.

Nhận được sự đồng ý, Châu Hiền từ từ đẩy một ngón tay vào nơi tư mật của người nằm dưới cảm nhận được sự chật chội, ấm nóng bao phủ, nàng không dám làm mạnh mà chậm rãi vì biết được thân thể Sáp Kì đang run lên, nước mắt cũng đã rơi, nàng không muốn người kia đau vì như thế bản thân càng đau hơn, chỉ có thể biến những giọt nước mắt ấy thành những giọt nước mắt hạnh phúc, Châu Hiền cảm nhận được vật cản dùng lực tấn công làm thủng đi tấm màng mỏng manh, Sáp Kì chưa kịp la lên đã bị Châu Hiền hôn lấy, tay vẫn giữ nguyên vị trí không động đậy.

"Hiền nhi, Sáp Kì từ nay về sau không thể gã, chỉ có thể bám theo ngươi cả đời"

"Cầu còn không được"

Châu Hiền thấy Sáp Kì hết đau thì bắt đầu chuyển động ngón tay ra vào liên tục, nhìn người dưới thân uốn éo cơ thể mà bản thân không kiềm chế cho thêm một ngón vào bên trong, miệng cũng trở lại vị trí ở ngực mà hành sự. Sáp Kì cảm nhận được ngón tay đang chuyển động trong cơ thể mình mà như lơ lửng giữa không trung, cảm giác này quá mãnh liệt, nàng không sao chống lại nó cộng thêm phía trên đang bị quấy rầy thì chỉ có thể phát ra những thứ âm thanh mà bản thân nghe còn cảm thấy xấu hổ, ngón tay kia chuyển động ngày càng nhanh.

Cơ thể nàng cũng không còn theo kịp, bụng không biết tại sao co thắt, cả người như muốn nổ tung, mọi thứ sau khi được giải phóng nàng chỉ có thể la lên một tiếng rồi ngất đi. acảm xúc vừa khó chịu vừa xấu hổ tuy là lần đầu biết nhưng mang theo sự hạnh phúc dâng trào, Châu Hiền hoạt động liên tục thì thở hổn hển, nhìn lại thấy Sáp Kì vừa trải qua chuyện vừa rồi mà bất tỉnh thì chỉ mỉm cười rút tay ra khỏi vị trí vừa mới khai phá, đắp chăn cho cả hai chờ Sáp Kì tỉnh lại mới nói chuyện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net