Chương 72: Trở về 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để thời gian tới có thể tự do đi lại không gây sự chú ý dễ dàng hành động, Trí Tú dù không bị triều đình phát lệnh truy nã trên thực tế vẫn là Trung Dũng hầu nên khi trở về hầu phủ hành động là lén la lén lúc, không cần suy đoán vẫn biết hướng đi là nơi nào, ở trên mái nhà do dự rất lâu bản thân vừa muốn vào gặp vừa không muốn đi, sợ những gì cảm nhận trước khi xảy ra chuyện chỉ là sự thương hại từ đối phương, đành phải chờ phòng tắt nến mà âm thầm ngắm nhìn gương mặt mỗi giờ mỗi khắc mình đều nhớ, nhìn thấy tiểu Linh từ phòng bước ra lòng thầm nghĩ Trân Ni sẽ sớm đi ngủ, dùng kinh công bay qua phía bên trên phòng mở ra một miếng ngói mà nhìn xuống vừa đúng chỗ ai kia đang ngồi.

"Qua đêm nay là ngày thứ hai mươi ba chúng ta xa nhau, không tin tức, không bóng dáng, ngươi định ngày thứ mấy thì quay về gặp Ni nhi? Trí Tú ta chờ sắp không nổi rồi, người ta nói phu thê thờ nhau đến già, chồng mất ba năm vợ có thể tái giá nhưng Trân Ni chỉ cho ngươi thời hạn ba tháng, sau ba tháng vẫn không thấy xuất hiện chúng ta hẹn nhau nơi hoàng tuyền"

Trí Tú nghe được mà lòng dâng trào hạnh phúc, sắp không chịu nổi muốn nhảy xuống ôm chầm lấy đối phương.

"Ngươi không còn yêu nương tử của mình nữa hay sao, ta biết trước kia là mình sai nhưng hiện tại đã biết lỗi, Trí Tú ngươi cũng nên tha thứ xuất hiện đi chứ"

Nhìn Trân Ni cứ nói những lời đau thương, tay nắm chặt cây trâm mà mình tặng thì không giữ được nước mắt cố gắng kiềm nén không phát ra âm thanh, nhưng chẳng biết vô tình hay cố ý những giọt nước mắt lại rơi xuống, có giọt rơi lên mặt có giọt rơi lên tay người phía dưới.

Trân Ni đang thả hồn vào thế giới của riêng mình thì bị thứ gì đó ướt ướt rơi lên mình, lau đi giọt nước trên má mà cứ ngỡ nước mắt của bản thân nhưng những giọt khác trên tay thì không phải, linh cảm mách bảo bản thân có điều gì đó không đúng, đưa mắt nhìn lên thì thấy bóng người xẹt qua lỗ hỏng trên mái nhà vẫn chưa được che lại nàng có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao, không kịp lên tiếng truy hô vội vàng chạy đến mở cửa chỉ sợ chậm chạp mà người kia đi mất.

Hành động mở cửa nhanh như chớp định mở miệng gọi gia đinh đuổi theo hình bóng lúc nảy nhưng chưa kịp đã bị hình dáng của người đối diện làm bất động, cứ tưởng khi bản thân thấy được con người này thì sẽ chạy đến ôm chằm nhưng không nàng chẳng còn chút sức lực, chỉ có thể ôm miệng khóc, nhìn người kia nước mắt giàn dụa nàng có thể khẳng định những giọt nước rơi khi nảy là nước mắt.

"Ni nhi, nàng không vui khi thấy ta sao?"

Cả hai vẫn chưa động đậy, Trí Tú dùng chút sức lực còn tồn tại mà đến gần hơn đối phương, vừa phá vỡ không khí im lặng cũng được người kia dang tay ôm lấy, nước mắt cứ rơi không ngưng, dùng tay xoa lưng đối phương để ai kia bớt kích động, sau khi để TrânnNi ngồi tử tế Trí Tý mới đứng lên đi về phía cửa nhưng bị ôm từ phía sau.

"Ngươi lại muốn đi, không cho"

"Ni nhi, ta chỉ đi đóng cửa, nàng không cần phải sợ, mau buông"

"Ta không tin, chúng ta cùng đi"

Trân Ni rất sợ Trí Tú sẽ lại biến mất nên ôm khư khư, thậm chí khi người kia đi đóng cửa bản thân cũng ôm ở phía sau mà đi theo, hành động của Trân Ni làm Trí Tú chỉ thấy buồn cười nhưng lại nghĩ rất đáng yêu.

"Ni nhi xin lỗi đã để nàng lo lắng, thật ra ta có thể sớm hơn về tìm nàng nhưng có chút chuyện cần xử lý hôm nay mới có thể gặp mặt, nhìn nàng ốm đi mà Trí Tú ta tự thấy bản thân có tội"

"Trí Tú, người có tội là Trân Ni mới đúng, tại ta làm ngươi đau khổ mà thành ra mọi chuyện, từ khi biết ngươi muốn thành thân bản thân đã sợ sẽ mất đi, phải chia sẻ người mình yêu cùng kẻ khác. Ngươi nói đúng, hôm đến thư phòng là để ngăn cản nhưng bản thân vì quá nhát gan mà nói ra những lời đoạn tuyệt đó, khi nhìn thấy cảnh ngươi đang đấu tranh giữa sự sống và cái chết bản thân hiểu rất rõ cuộc đời này Trân Ni không thể sống thiếu Trí Tú, ngươi là trái tim là linh hồn của Trân Ni, nếu thật sự ngươi có chuyện gì Ni nhi cũng không thể sống nổi"

Trân Ni nắm chặt tay Trí Tú mà nói tất cả suy nghĩ trong lòng để người kia có thể cảm nhận được tấm chân tình này là thật, Trí Tú nghe không sót một lời, nàng cảm thấy trước kia chịu bao nhiêu dày vò đau khổ đều xứng đáng.

"Ni nhi, Trí Tú ta thấy rất hạnh phúc, hạnh phúc thuộc về mình trọn vẹn chứ không phải là sự lừa dối, ta không trách nàng nếu đổi lại là ta khi bị người mình yêu lừa gạt, giấu diếm chuyện như thế thì cũng sẽ hành sự như nàng. Hiện tại đều đã qua chúng ta không nên nhắc lại, Ni nhi, Trí Tú yêu nàng, yêu rất nhiều"

Từng lời thỏ thẻ dịu dàng đi kèm là từng cái hôn ngọt ngào trên trán và tóc làm Trân Ni thấy lòng mình rộn ràng, Trân Ni đã chết của những ngày qua hiện tại đã sống lại.

"Trân Ni cũng yêu ngươi Trí Tú, yêu hơn cả sinh mạng của bản thân"

Đây có thể xem là những lời yêu thương thật lòng của cả hai, không còn sự nghi kỵ, sự giấu diếm mà đó là sự chân thành xuất phát từ trái tim của những người yêu nhau.

"Phải rồi chúng ta mau đi báo cho mọi người biết, ngươi đã bình an vô sự trở về"

"Ni nhi nghe ta nói, chưa phải lúc, nói thật lúc đầu ta chỉ muốn nhìn nàng từ phía xa không dám gặp mặt nhưng khi nghe những lời vừa rồi của nàng ta rất sợ, sợ nàng sẽ làm chuyện khờ dại nên mới... a... đau... đau sao nàng lại nhéo ta"

Đang nói chuyện nghiêm túc thì bị Trân Ni nhéo đúng ngay eo mà la lên.

"Nếu không nghe được lời vừa rồi có phải ngươi không ra gặp ta, cứ như vậy mà bỏ đi?"

"Không, không như nàng nghĩ chỉ là sáng mai ta phải lên đường đi Hà Nam làm chuyện hoàng thượng giao phó từ trước"

Thấy Trân Ni làm mặt giận thì cũng cuống cuồng giải thích, nàng không phải là muốn trốn chỉ là thấy không tiện.

"Ta cũng muốn đi"

"Không được, chuyến đi lần này rất nguy hiểm nàng không thể đi, cũng không được cho mọi người biết ta đã trở về nếu không sẽ bức dây động rừng nàng hiểu ý ta chứ?"

"Ni nhi không muốn xa tướng công của mình"

Trí Tú chỉ có thể cười khổ với người đang ôm chặt mình, không biết dùng lời lẽ thế nào để chiêu dụ, nghe lời ngọt ngào mà chỉ có thể gật đầu.

"Để ta bàn bạc lại với Sáp Kì rồi sắp xếp mọi chuyện, ngày mai có hẹn Sáp Kì hội ngộ sau đó sẽ bàn bạc lại, nếu đã như vậy giờ Mão nàng đưa A Lệ và tỷ tỷ đến bờ suối nơi lần đầu chúng ta du ngoạn gặp mặt, chuyện lần này cũng phải nhờ họ giúp một tay"

"Cả tháng nay hai người đều ở bên cạnh nhau sao?"

N thấy giọng điệu hỏi chuyện mà Trí Tú toát mồ hôi, cũng tự hỏi bản thân tính sở hữu của Trân Ni từ khi nào hình thành mà nàng không hay.

"Chuyện kể ra dài dòng, có dịp ta sẽ nói cho Ni nhi tất cả"

"Ngươi lại muốn giấu ta chuyện gì?"

Nhìn thấy gương mặt tự dưng đang nổi ghen lại quay mặt về hướng khác giọng có vẻ buồn đi làm Trí Tú cũng chẳng biết giải thích, đưa tay xoay người Trân Ni lại nhẹ nhàng nhìn thẳng vào đối phương mà hôn lên, đây là cách hữu hiệu nhất để người kia cảm nhận được tấm chân tình của mình, sau khi hai người buông ra Trân Ni cũng đỏ mặt mà nằm hẳn trong lòng Trí Tú chỉ có thể nghe người kia sắp xếp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net